Lưu Thanh, vị tướng quân cuối cùng trong mười đại tướng của Liên Bang, xuất thân bình dân nhưng sở hữu sức mạnh tinh thần cấp SS – điều cực kỳ hiếm thấy ngay cả trong giới quý tộc. Năm 15 tuổi, anh được đặc cách vào trường quân đội của Liên Bang và cùng năm đó, được tướng quân Austus nhận làm con nuôi. Sau khi tốt nghiệp, trong chiến dịch đầu tiên, anh đã thành công đẩy lùi Đế Quốc, mở rộng lãnh thổ thêm một khoảng đáng kể và giành lại ba hệ tinh, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên tài trẻ tuổi.
Về vị tướng quân Lưu Thanh này, trên các con phố không thiếu những lời đồn đại mà hầu hết đều xoay quanh hai điểm chính.
Thứ nhất là chiến công lẫy lừng của anh. Từ khi bản tin thắng lợi đầu tiên được công bố, suốt sáu năm qua, Lưu Thanh đã tham gia 25 chiến dịch mà chưa từng thua trận nào. Anh cùng cơ giáp của anh là Già Lam đã trở thành huyền thoại giữa các vì sao; mỗi khi cư dân tinh cầu Liên Bang nhìn thấy ánh sáng xanh lam xuất hiện, họ đều biết đó là vị tướng quân bất khả chiến bại của mình đã trở về.
Điểm thứ hai lại nhuốm màu bí ẩn hơn, đó là dung mạo kinh diễm của Lưu Thanh. Là một Alpha thượng đẳng, Lưu Thanh có vóc dáng cao ráo, thường mặc quân phục trắng đặc chế của tướng quân Liên Bang, đường cắt sắc nét càng tôn lên sự uy nghiêm và mạnh mẽ. Chỉ cần đứng ở đó, anh đã khiến mọi người không thể rời mắt.
Người thanh niên ấy đội quân mũ trắng, để lộ mái tóc ngắn đen nhánh và hàng tóc mái được chải tươm tất. Từ vẻ ngoài đã có thể thấy nét phương Đông pha lẫn dòng máu Lam tinh của anh. Đôi mắt xanh biếc rực rỡ dưới lớp tóc mái được cắt gọn gàng, nổi bật đến nỗi người ta nói rằng, ánh mắt của vị tướng trẻ này còn sáng hơn cả những vì sao, là ngọn sáng chói lọi nhất giữa chiến trường.
Trước khi anh đính hôn, cũng có vô số lời đồn thổi cho rằng tướng quân Austus nhận nuôi anh vì dung mạo tuyệt sắc và muốn giữ cho riêng mình. Một số khác lại bảo rằng anh đạt được vị trí tướng quân ở tuổi còn trẻ nhờ một thỏa thuận ngầm với tướng quân Austus, không ai biết rõ thực hư ra sao.
Có lẽ vì Lưu Thanh đã đến tuổi thích hợp để đính hôn hoặc cũng có thể chính phủ muốn dập tắt những lời đồn đại vô căn cứ, nên cấp trên của Liên Bang đã quyết định sắp đặt hôn ước cho Lưu Thanh với một Omega – người được coi là xứng đôi với Lưu Thanh khi đạt đến 70% độ tương hợp, là con trai duy nhất của một quan chức cấp cao.
Thế nhưng, ngay đêm trước lễ đính hôn long trọng ấy, khi đang dẫn đội quân đi xử lý sự xâm nhập của Trùng tộc, Lưu Thanh đã bị quân đội đế quốc phục kích. Từ tiền tuyến truyền về thông báo rằng “Già Lam đã biến mất”, sau đó không lâu, thông tin về sự hy sinh của binh sĩ cũng được gửi về.
Sự kiện này có quá nhiều điểm đáng ngờ. Với tinh thần lực cấp SS của Lưu Thanh, hầu như không thể xảy ra tình huống anh bị bắt đi mà không kịp phát ra bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào. Hơn nữa, làm sao quân đội đế quốc có thể bí mật tiếp cận biên giới Liên Bang và biết chính xác lộ trình hành động của Lưu Thanh? Không ai có thể lý giải được điều này.
Từ sau sự kiện đó, người dân Liên Bang đã không còn cơ hội được chứng kiến hình ảnh vị tướng quân Lưu Thanh huyền thoại, cũng như bộ giáp chiến thần Già Lam mà anh từng mang theo ra chiến trường.
Đế quốc, tại khu vực chủ thành, có biệt viện mang tên U Lan.
Đây là biệt viện tư nhân của Tư Uyên, Hoàng Tử Đế Quốc. Biệt viện hoàn toàn tách biệt với hoàng cung, là nơi mà mẹ hắn – người đến từ Liên Bang – đã để lại cho hắn. Ngoài những tiện nghi cơ bản như một dinh thự sang trọng, Tư Uyên còn đặc biệt xây dựng thêm phòng thẩm vấn và một nhà tù tại đây.
Nhà tù này, thực chất là một biệt thự biệt lập được phong bế hoàn toàn. Nhìn từ bên ngoài, kiến trúc của nó còn xa hoa hơn cả chính dinh thự ban đầu. Lớp vỏ ngoài được làm từ thiên thạch thuộc hệ tinh X570, loại khoáng sản quý hiếm nhất của đế quốc, có bề ngoài giống với ngọc lam tinh nhưng lại cứng rắn đến mức không thể phá hủy, chỉ có sản lượng rất nhỏ nên được xếp vào loại xa xỉ phẩm trong số các xa xỉ phẩm.
Hiện tại, Lưu Thanh – người đã được Liên Bang liệt vào danh sách mất tích – đang bị giam giữ trong nhà tù này.
Anh ngồi dậy từ chiếc giường lớn đến mức có phần khoa trương, đầu đau như búa bổ. Lưu Thanh xoa nhẹ huyệt thái dương, hít sâu một hơi rồi nhìn xung quanh. Đôi mày dài khẽ nhíu lại.
Đây là đâu? Tại sao anh lại ngất đi và bị đưa đến đây?
Lưu Thanh định chống tay bước xuống giường nhưng khi vừa nghiêng người, anh phát hiện hai chân mình bị khóa bởi những sợi xích nặng nề. Có vẻ đối phương đã sử dụng một loại thuốc nào đó khiến anh hoàn toàn mất hết sức lực.
Đây có phải là phương pháp thẩm vấn của Đế Quốc không? Không, Lưu Thanh đã từng học qua các phương thức thẩm vấn của Đế Quốc, thường họ sẽ dùng những loại thuốc đặc biệt để phá hủy tinh thần phạm nhân, sau đó sử dụng máy móc để đọc sóng não của họ. Vì vậy, Lưu Thanh đã giấu một loại độc dược trong miệng mình, để nếu rơi vào tình huống có khả năng tiết lộ bí mật, anh sẽ tự sát ngay lập tức.
Phương pháp thẩm vấn kiểu nhẹ nhàng thế này hoàn toàn không giống phong cách của Đế Quốc.
Khi anh còn đang suy nghĩ, tiếng động ngoài cửa bỗng vang lên. Lưu Thanh, không còn chút sức lực, chỉ có thể cảnh giác nhìn ra phía cửa.
“Em tỉnh rồi.” Đó là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ kiêu hãnh. Hắn mặc một bộ vest cổ điển, chiếc cà vạt gắn một viên đá quý to lấp lánh ở cổ áo. Mái tóc bạc dài của hắn buông thẳng xuống, đôi mắt u lam sắc bén đến đáng sợ.
Trên tay hắn bưng một đĩa bò bít tết. Ở thời đại mà hầu hết mọi người chỉ sử dụng dinh dưỡng dạng lỏng, chỉ có giới quý tộc mới có đặc quyền được ăn những món ăn xa xỉ như vậy. Lưu Thanh từ nhỏ chưa từng ăn thứ này nên khi ngửi thấy mùi nước sốt tiêu đen thoang thoảng, anh không khỏi sững người.
Người đàn ông mỉm cười, đặt đĩa bò bít tết lên tủ đầu giường rồi lấy từ túi áo ngực ra tấm thẻ quân nhân của Lưu Thanh, nhẹ giọng đọc tên trên đó: “Lưu Thanh, đây là tên em? Rất êm tai.”
Lưu Thanh trầm măc chớp mắt một cái, dường như đang cân nhắc xem có nên đáp lại hay không. Kỹ năng thẩm vấn chưa bao giờ là sở trường của anh nên sau một hồi lâu anh nói: “Anh biết tôi.”
Người đàn ông thoáng dừng nụ cười, ánh mắt xanh lam trở nên lạnh lẽo. Hắn bỗng vươn tay, không để tâm đến sự phản kháng của Lưu Thanh, nắm lấy gáy buộc anh nhìn thẳng vào mình.
Sau vài giây đối diện, Lưu Thanh nhìn thẳng vào ánh mắt không chút ấm áp của người đàn ông, rồi cười nhạo: “Thì ra em không nhớ tôi. Sao lại có thể quên được chứ?”
Chỉ một khắc sau, hắn dường như nhận ra điều gì đó, nhanh chóng lấy lại phong thái lịch lãm, đưa đĩa bò bít tết đến trước mặt Lưu Thanh, nhẹ giọng: “Ngoan nào, em ngủ lâu như vậy, chắc là đói rồi, ăn chút gì đi.”
Người này là kẻ điên sao? Đồ hắn đưa nhất định là có độc!
Lưu Thanh mím môi, nói: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Người đàn ông nghe xong liền đặt đĩa xuống, mạnh mẽ kéo tay phải của Lưu Thanh và nhẹ nhàng in lên đó một nụ hôn: “Để tôi tự giới thiệu lần nữa, tôi là thái tử Tư Uyên của đế quốc. Lần này đưa em đến đây là muốn nhờ em một chuyện.”
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng nhưng khiến cả người Lưu Thanh nổi da gà.
“Em có muốn trở thành vợ của tôi không?”
Lưu Thanh, một Alpha đỉnh cấp ở Liên Bang, người được nhiều người theo đuổi. Nhưng ngay cả anh cũng chưa từng nghĩ sẽ bị thái tử của kẻ địch cầu hôn.
“Đầu tiên.” Anh nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ rồi nói , “Tôi nghĩ có lẽ anh đã hiểu lầm điều gì. Tôi không phải Beta, càng không phải Omega. Theo như tôi biết, cả Liên Bang và đế quốc đều có quy định rằng ngoài Beta, những người có giới tính thứ nhất và thứ hai trùng khớp không được phép kết hôn. Tôi nghĩ anh cũng là nam Alpha như tôi.”
Tư Uyên nghiền ngẫm nói: “Đế quốc đã sửa luật đó rồi.”
“Khi nào?” Lưu Thanh, với kiến thức luật học sâu rộng, rất thích cập nhật tin tức nên không thể bỏ qua một tin quan trọng như vậy.
“Vừa rồi.”
"....." Lưu Thanh im lặng một lát, cố gắng cứu vãn: “Tôi là công dân của Liên Bang, tôi phải tuân theo luật pháp của Liên Bang…”
Câu nói còn dang dở, Tư Uyên bỗng nghiêng sát lại, nhìn sâu vào mắt anh. Bản năng Alpha khiến Lưu Thanh ngay lập tức tỏa ra uy áp, tin tức tố tỏa ra mùi hương thanh nhã của hoa. Sau đó, anh chợt nhớ đến tình cảnh hiện tại, nhận ra khiêu khích Tư Uyên là không khôn ngoan, liền vội thu lại uy áp.
Ánh mắt của Tư Uyên thoáng lóe đỏ, lộ vẻ điên cuồng đáng sợ, hắn bắt lấy hai tay Lưu Thanh, ghì chặt lên đầu giường: “Mùi hương này thật dễ chịu, sao lại thu lại làm gì?”
Câu nói này khiến Lưu Thanh nhận ra điều không ổn. Giữa các Alpha, tin tức tố luôn gây ra phản ứng đối kháng; bất kể mùi hương dễ chịu đến đâu, các Alpha khác vẫn cảm thấy khó chịu và khiêu khích.
Chẳng lẽ thái tử đế quốc không phải là Alpha? Vậy hắn là gì? Beta không cảm nhận được tin tức tố, chẳng lẽ hắn là Omega? Nhưng không giống chút nào.
Cuối cùng, một khả năng anh đã bỏ qua chợt lóe lên trong đầu, khiến anh hoàn toàn bối rối. Anh định tìm cách thoát thân nhưng bị giữ chặt trên đầu giường, không thể động đậy.
Tin tức tố từ Tư Uyên ngay lập tức tràn ngập, mùi hương nồng nàn của trà pha lẫn chút hương rượu mạnh xâm nhập khứu giác anh, kết hợp với áp lực tinh thần cực lớn khiến tâm trí Lưu Thanh hoàn toàn rối loạn.
Là Enigma!
"Bảo bối, em có biết chúng ta hợp nhau đến mức nào không?" Tư Uyên thả lỏng hai tay đang kiềm chặt Lưu Thanh, sau đó đặt tay phải lên tuyến thể ở sau gáy anh. Cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra khắp cơ thể Lưu Thanh, khiến anh run lên. "Là một trăm phần trăm đấy, anh có hiểu điều đó nghĩa là gì không?"
Là một người am hiểu lý thuyết sinh học, làm sao Lưu Thanh lại không hiểu? Dù đang trong trạng thái mơ màng, anh vẫn muốn làm gì đó nhưng thời điểm này đã muộn. Lưu Thanh thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác khao khát trong cơ thể cũng bắt đầu trỗi dậy.
Enigma – những người duy nhất có thể khiến Alpha mở ra khoang sinh sản của mình, là một loại hình đặc biệt cực kỳ hiếm gặp. Có khi vài trăm năm chỉ xuất hiện một hoặc hai người, nên các ghi chép về họ vô cùng ít ỏi.
Nhưng có một vài điều chắc chắn.
Thứ nhất, họ sở hữu tinh thần lực vượt trội hơn người bình thường rất nhiều, dễ dàng đạt tới cấp tam S, mức độ cao gần như vô song. Được biết, ngay cả Alpha cấp cao như Lưu Thanh cũng chỉ có thể đạt đến cấp song S.
Thứ hai, họ có bản năng chiếm hữu bạn đời một cách tuyệt đối. Một khi Enigma xác định bạn đời của mình, họ sẽ giữ chặt người đó, cho đến khi tin tưởng đối phương không thể rời xa mình thì mới miễn cưỡng cho người kia một chút tự do.
Còn về độ hợp nhau, độ phù hợp càng cao, sức hút giữa hai người lại càng lớn. Và khi đạt đến một trăm phần trăm… chỉ một chút tin tức tố cũng đủ khiến đối phương rơi vào trạng thái kích thích.
“Xoẹt ——”
Bộ quân trang hoàn mỹ bị Tư Uyên xé thành từng mảnh nhỏ trong tay, những mảnh vải vương vãi. Hắn đưa ngón tay vừa chạm vào tuyến thể sau gáy của Lưu Thanh lên môi, chầm chậm thưởng thức hương vị ngọt dịu còn vương lại. Sau đó, hắn kéo Lưu Thanh - lúc này đã hoàn toàn mất khả năng phản kháng - lại gần, mạnh mẽ tách hai chân anh, để lộ ra vùng da thịt mềm mại phía sau.
Hắn mỉm cười, đặt một nụ hôn lên môi Lưu Thanh và thì thầm: “Vậy tôi sẽ tiến vào.”