Sau khi rời bệnh viện, hai người trở về nhà. Lưu Thanh ngồi lặng yên, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Tư Uyên. Hôm nay, Tư Uyên không mặc vest mà thay vào đó là trang phục bằng vải mềm mại, tương tự như Lưu Thanh. Trang phục này khiến khí chất xung quanh hắn trở nên ôn hòa, dịu dàng hơn hẳn.
“Có chuyện gì sao?” Thấy Lưu Thanh có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng, Tư Uyên nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hỏi.
Lưu Thanh tránh ánh mắt của Tư Uyên, cúi đầu nhìn xuống bụng mình. Đúng là ở đó có một chút thay đổi nhỏ so với trước đây nhưng vì anh không phải người gầy yếu nên thoạt nhìn cũng không quá rõ ràng. Lưu Thanh cố giữ giọng bình tĩnh: “Anh có muốn đứa trẻ này không?”
Tư Uyên nghiêng đầu nhìn anh. Hôm nay hắn không buộc tóc lên mà để mái tóc bạch kim dài buông thả trên vai. Đôi mắt xanh sâu thẳm chăm chú nhìn vào Lưu Thanh: “Lưu Thanh, anh có lẽ không phải là một người cha tốt.”
Câu trả lời khiến Lưu Thanh ngạc nhiên, anh nhìn sâu vào mắt Tư Uyên, không giấu nổi sự bất ngờ.
Tư Uyên mỉm cười nhàn nhạt: “Khi còn nhỏ, mẹ chưa bao giờ thực sự yêu thương anh. Có lẽ vì khuôn mặt của anh quá giống cha, người đã mang đến cho mẹ bao đau khổ trong quá khứ. Sau khi được đón về, cha cũng không xem anh là một đứa trẻ mà là người kế vị của ông.”
Đây là lần đầu tiên Tư Uyên nhắc đến những chuyện xảy ra sau khi anh trở về Đế quốc. Lưu Thanh siết nhẹ tay hắn, ánh mắt ánh lên sự thấu hiểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT