Kiếp trước, vì chuyện của Lan Hương và hắn mà ta đã làm loạn cả Hầu phủ, cuối cùng chỉ để lại cho mình danh tiếng xấu.

Giờ đây, ta chẳng còn lòng dạ đâu mà tức giận nữa.

Hứa Lan Châu quả thực là tay sành sỏi, biết cách lấy lòng phụ nữ, không hổ danh là kẻ lăn lộn lâu năm ở chốn phong trần.

Hắn ghé sát cổ ta, mập mờ nói:

“Nương tử mới trồng cây đã đòi quả sớm rồi, chúng ta còn chưa động phòng mà.”

Ta đẩy hắn ra, cười lạnh:

“Hầu gia, bây giờ nên đi kính trà cho cha mẹ rồi.”

Sự dịu dàng của ta khiến Hứa Lan Châu ngây người, nhưng ta đã bỏ đi ra ngoài mà không quay lại nhìn.

Ngày hôm sau, tiểu thiếp của Hầu gia, Lan Hương, với bụng bầu lùm lùm, chính thức vào phủ.

Đây đã trở thành câu chuyện bàn tán của khắp Kinh thành, ai ai cũng nói rằng ta trèo cao vào Hầu phủ, nhưng bây giờ lại bị cười nhạo không thương tiếc.

Trong đại sảnh, Hứa Lan Châu ngồi ở ghế chủ vị, Lan Hương đứng một bên với dáng vẻ yêu kiều…

Thanh nhã nhưng vẫn không mất đi vẻ mị hoặc, ta ngồi xuống bên cạnh Hứa Lan Châu, cất lời:

“Đã có thai rồi thì đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.”

Lan Hương nghe vậy, đôi mắt ngây thơ mở to nhìn ta hỏi:

“Phu nhân sao biết được?”

Nàng ta đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng ôm lấy bụng, vẻ mặt kinh hãi:

“Xin người tha cho đứa trẻ trong bụng thiếp, nó vô tội.”

Ta phất tay ngắt lời nàng ta:

“Thôi, dâng trà đi. Ta không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện hư ảo của Hứa Lan Châu nữa.”

Lan Hương chẳng phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Mặt nàng ta đỏ bừng, tay bưng chén trà tiến lên.

Nhưng khi trà đến gần tay ta, ngón tay nàng ta khẽ gẩy, chén trà rơi xuống đất vỡ tan, nước trà bắn tung tóe khắp người nàng ta.

Ngay lập tức, nàng ta quay đầu nhìn Hứa Lan Châu, mắt đỏ hoe, dáng vẻ yếu đuối đáng thương:

“Hầu gia, phải chăng phu nhân không thích thiếp?”

Ta thở dài một tiếng, đứng dậy:

“Chén trà này coi như ngươi đã dâng. Không cần biết ngươi có bằng lòng hay không.”

“Sau này phải hầu hạ Hầu gia cho chu đáo, hòa thuận với các tỷ muội sau này. Nếu không, đừng trách ta không dung thứ kẻ gây chuyện.”

“Ngươi đang có thai, từ hôm nay miễn lễ vấn an trong mười ngày.”

Nói xong, ta không quay đầu lại mà rời đi.

Sau đó, Tiểu Đào theo ta kể lại rằng, nghe xong chuyện “các tỷ muội sau này”, Lan Hương suýt chút nữa ngất xỉu trong vòng tay của Hứa Lan Châu.

Đêm đến, Hứa Lan Châu nhẹ nhàng gõ cửa phòng ta.

Tiểu Đào đứng ở cửa quạt mỉm cười:

“Hầu gia, phu nhân đã ngủ rồi.”

Hứa Lan Châu nheo mắt đào hoa, khẽ gọi:

“Phu nhân, ta đến xin lỗi nàng đây.”

Giọng hắn ta không lớn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại vang khắp sân.

Ta biết nếu không mở cửa, sáng mai ta lại bị mẹ chồng gọi lên giáo huấn. Thở dài một tiếng, ta đứng dậy mở cửa.

Hứa Lan Châu thấy ta chẳng chút phấn son, chỉ dựa lưng vào khung cửa, đôi mắt khép hờ. Yết hầu hắn khẽ rung lên.

Hứa Lan Châu chấp nhận cuộc hôn nhân này, ngoài gia sản nhà ta ra, còn bởi vì nhan sắc của ta.

Thấy hắn ta còn đứng ngẩn ra, ta thản nhiên nói:

“Lan Hương vừa mới vào phủ, chắc nàng ta còn nhiều điều chưa quen, Hầu gia nên ở lại bầu bạn với nàng ta.”

Hứa Lan Châu không nói gì, bước nhanh vào phòng, kéo ta vào lòng hắn, giọng nói nhẹ nhàng:

“Nương tử, đều là lỗi của ta. Nàng đừng nhắc đến Lan Hương mãi như vậy nữa. Trong mắt nàng còn có vị phu quân này không?”

Ta đẩy hắn ra, đáp lời:

“Giờ ta là chính thất của Hầu phủ, đương nhiên phải nghĩ cho Hầu gia.”

Hứa Lan Châu thoáng chút xanh mặt:

“Bổn hầu không ép buộc nàng, nhưng đừng để sau này hối hận.”

Nói xong, hắn ta đập cửa bỏ đi.

Hối hận ư?

Những chuyện đáng hối hận ta đã làm đủ ở kiếp trước rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play