Ta là tiểu thư duy nhất của đại thương gia giàu nhất Đại Chư Quốc.
Để ta không bị coi thường khi gả vào Vĩnh Xương Hầu phủ, phụ thân ta đã đem một nửa gia sản cho ta làm của hồi môn.
Thế mà đêm nay, trong phòng tân hôn lại chẳng thấy bóng dáng phu quân đâu.
Nghe đồn, biểu muội của hắn đang trốn trong phòng, khóc đến sưng cả hai mắt. Vừa mới bái đường xong, hắn đã vội vàng chạy đến với nàng ta.
Đời trước, ta đã ngồi chờ cả đêm với cái bụng đói, nước mắt đã cạn khô mà cũng chẳng thấy hắn đâu.
Nghĩ đến đây, ta cười nhạt, kéo khăn voan xuống.
Tiểu Đào bên cạnh hoảng hốt kêu lên:
“Tiểu thư, người không thể tự ý kéo khăn voan xuống! Khăn voan phải để Hầu gia tự tay vén lên!”
Ta đứng dậy tự mình rót một chén trà, nhấm nháp vài miếng điểm tâm rồi bình tĩnh nói:
“Đêm nay hắn sẽ không tới đâu.”
Tiểu Đào nghe xong, mặt mày tái mét, khẩn trương nói:
“Không thể nào, tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao Hầu gia lại không tới chứ? Tiểu thư người chờ thêm một lát nữa đi.”
Ta vỗ tay phủi bụi, cười lạnh:
“Muốn đến thì đến, không đến thì thôi, ta đi ngủ trước đây. Mệt cả ngày rồi.”
Nói rồi ta lập tức lên giường ngủ, giấc ngủ đến rất nhanh. Trong mơ, ta lại thấy cảnh lần đầu gặp Hứa Lan Châu.
Đó là đêm hội Nguyên Tiêu, ta bị lũ cướp dồn vào một con hẻm nhỏ.
Đúng lúc chúng định ra tay, Hứa Lan Châu xuất hiện, đeo mặt nạ hồ ly bạc, nhanh chóng giải quyết đám côn đồ.
“Cô nương không sao chứ?”
Hắn hỏi khi gỡ mặt nạ xuống.
Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ nhìn thẳng vào ta, khiến ta từ giây phút đó chìm đắm vào hắn.
Để rồi sau này, ta không tiếc nhịn ăn, ép phụ thân dùng một nửa gia sản để đổi lấy cuộc hôn nhân này.
Một cuộc hôn nhân mà cả Kim Thành đều chú ý vì cái giá quá cao.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta cười khổ, cười bản thân ngây dại thời trẻ, lầm tưởng lãng tử là tình lang.
Hứa Lan Châu đã quay về, hắn đến gần, ngón tay lướt qua má ta, cười híp mắt:
“Nương tử, đêm tân hôn mà nàng không chờ phu quân đã ngủ rồi sao?”
Ta bình thản đứng dậy, khoác áo ngoài, tránh né bàn tay của hắn.
“Nghe nói Lan Hương cô nương đã có mang cốt nhục của Hầu gia, ngày mai hãy đón nàng ta vào phủ đi. Để nàng ta ở ngoài thật không phải phép.”
Sắc mặt Hứa Lan Châu lập tức cứng lại, nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười tươi với đôi mắt đào hoa.
“Nương tử nghe ai nói bậy bạ thế? Cốt nhục của Hầu phủ sao có thể lưu lạc bên ngoài?”
Hắn đặt hai tay lên vai ta, vuốt ve, giọng điệu mang theo chút hờn dỗi:
“Nương tử giận phu quân rồi sao?”
Ta cúi đầu, cười nhạt:
“Không biết nữa.”