Dưới tình huống này mà còn có thể nhịn được thì hắn không phải là người, không phải là đàn ông.

Sau đắn đo, Lạc Kiệt do dự vài giây, cuối cùng vẫn đẩy ra An Nhã, lựa chọn làm người. 

Trước làm người sau làm đàn ông, An Nhã đã định là của hắn, không vội ở cái này nhất thời. 

Trên đường đến khách sạn, Lạc Kiệt một tay lái xe một tay ngăn lại An Nhã cấu xé hắn. Khi đến khách sạn, Lạc Kiệt cảm thấy mình thật sự không còn sức lực. An Nhã trong vòng tay anh mê man, thỉnh thoảng lại đùa nghịch, say rượu làm cô hành động không kiểm soát. Nhân viên khách sạn không khỏi liếc nhìn họ vài lần, tay cầm bộ đàm luôn trong tư thế sẵn sàng gọi người can thiệp.

Khi lên lầu, An Nhã bắt đầu giở trò với Lạc Kiệt trong thang máy, có lẽ vì không khí bên trong thanh máy khiến cô buồn bực. Khi ra khỏi thang máy, nhân viên khách sạn nhìn họ, rồi đưa cho Lạc Kiệt một ánh mắt "Tôi hiểu rồi," trước khi mỉm cười rời đi. 

Lạc Kiệt đưa hai tay lên, đầu hàng trước hành động "làm xằng làm bậy" của An Nhã. Anh tự hỏi nếu mình làm điều gì đó, sau khi tỉnh dậy, cô sẽ băm hấn ra làm trăm mảnh.

Nhìn quanh, thấy camera giám sát trên trần, anh chỉ về phía An Nhã, ra hiệu rằng mình không liên quan gì đến chuyện này.

Có camera giám sát làm chứng,  An Nhã tỉnh lại, cũng không có quan hệ gì với hắn. 

"Được rồi được rồi, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi thật tốt. . ." 

Lời còn chưa nói hết, Lạc Kiệt mẫn cảm cảm giác được ** An Nhã chân chen vào. ". . ."  

Hầu kết nhấp nhô, Lạc Kiệt chỉ cảm thấy toàn thân hắn bỗng nóng lên, máu chảy ngược, từ chỗ nào đó không thể giải thích được.

Chuyện như vậy mà lòng không loạn là Quân Tử, hắn - Lạc Kiệt tính là quân tử gì? Dưới tình huống này, hắn làm người còn không muốn. 

"Đã ngươi coi ta là đàn ông, vậy tối nay Lạc Kiệt này không làm người." Lạc Kiệt một tay ôm An Nhã vào trong ngực, mở cửa phòng. 

Đêm đó quá trình không cần phải nói, mỗi lần nhớ tới, Lạc Kiệt đều cảm thấy chết cũng không tiếc, đời này đừng nói là mệnh, chính là mệnh căn tử đều là An Nhã.

Mặc dù ngày thứ hai tỉnh lại, An Nhã là thật sự muốn mạng của hắn.

"Em. . . Đừng kích động, anh có thể giải thích!" 

Lạc Kiệt chật vật chạy trốn, chạy loạn quanh giường, đem quần áo, chỉ tạm che mấy chỗ cần che, cơ thể trần trụi, lờ mờ thấy được vết tích sau một đêm cực bạo kia. 

Một cái bình hoa nện ở chân hắn, phá thành tăm mảnh nhỏ. 

An Nhã nghiến răng nghiến lợi nhìn xem hắn, hận không thể từ trên người hắn băm nát ra

"Buổi tối hôm qua. . ." 

An Nhã mặt không biểu tình, ánh mắt xuyên qua, cuối cùng đặt lên bàn mâm đựng trái cây bên cạnh dao gọt trái cây bên trên. 

Cùng lúc đó, Lạc Kiệt ánh mắt cũng đặt ở cây đao kia bên trên. 

Tuy nói hoa mẫu đơn hạ chết thành quỷ cũng phong lưu, nhưng hắn lại cảm thấy làm nam nhân rất tốt, làm người đàn ông của An Nhã càng thêm tốt. 

Hắn phải làm người, còn phải làm người đàn ông của An Nhã.

Cho nên hắn tay mắt lanh lẹ nhanh hơn An Nhã một bước đem dao gọt trái cây cướp đi,

"Em nghe anh giải thích, tối hôm qua thật sự là một cái hiểu lầm." 

"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì đó?" 

An Nhã rõ ràng còn run chân, buổi sáng sớm gặp lớn như vậy, thoáng tỉnh táo lại tức giận đến đứng cũng không vững, đặc biệt là trên thân thể mang đến khó chịu, nghiêm trọng kích thích nàng, nếu như không phải Lạc Kiệt nhanh tay, cây đao kia đến trên tay nàng, chính là muốn mạng của hắn! 

Vương bát đản! 

Một nam nhân, ngủ với cô, ngược lại ủy khuất? 

"Thật sự " 

Lạc Kiệt kiệt lực giải thích

"Tối hôm qua em ở quán bar uống say, anh tốt bụng đưa em đến khách sạn, nếu như anh đối với em có một chút tâm loạn, anh thề sẽ độc thân cả một đời. Chuyện tối ngày hôm qua bất kể là trong xe hay ở khách sạn đều có camera giám sát làm chứng, nếu như em không tin, em có thể đi nhìn xem giám sát, liền biết anh có nói sai hay không."

Có lẽ là bởi vì Lạc Kiệt lời nói này quá mức khẩn thiết, cũng có lẽ An Nhã thân thể không tiện, nghe lời này, An Nhã còn thật yên tĩnh đứng tại chỗ không có động tĩnh, chỉ cặp mắt kia ăn thịt người không hề chớp mắt nhìn qua hắn. 

Thời gian phảng phất đứng im, người ngủ so với bị ngủ còn xấu hổ khẩn trương hơn. 

Lạc Kiệt phía sau lưng lạnh thấm mồ hôi, áo ngủ từ trên vai trượt xuống, mảng lớn pha tạp vết tích bại lộ. 

". . . Thật xin lỗi." 

Lạc Kiệt đưa tay đem áo ngủ mặc vào. 

An Nhã sắc mặt chuyển từ trắng thành xanh lại chuyển đỏ, ngay khi Lạc Kiệt cho rằng cô sẽ phẫn nộ, cùng hắn đồng quy vu tận, An Nhã nghiến răng nghiến lợi quay người, mặc quần áo tử tế, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi cửa. 

Đề cập chuyện đêm đó, qua nhiều ngày về sau, An Nhã y nguyên muốn trở mặt. Nhưng cô không có trở mặt nổi giận đối tượng, đêm hôm đó video giám sát cô từ từ đầu đến cuối cô đều xem qua, Lạc Kiệt nói không sai, từ quán bar đến trong xe lại đến khách sạn hành lang, là cô một tay ép buộc Lạc Kiệt, nói cách khác, đêm đó ** vẫn là cô đuổi tới đi.

Vì truyện nhỏ như thế mà khóc nháo phải chịu trách nhiệm? 

Cô, An Nhã không phải người ngây thơ như vậy! 

Làm một phong lưu nữ nhân, loại chuyện này An Nhã không có chút nào để ý. 

Một chút cũng nhà mẹ hắn không thèm để ý! 

Nhưng Lạc Kiệt cũng không nghĩ như vậy, hắn là một thằng đàn ông, muốn có được người mà hắn yêu, theo đuổi thế công càng ngày càng mãnh.

An Nhã thấy Lạc Kiệt theo đuổi mãnh liệt như vậy , cuối cùng cũng không chịu được, kéo hắn vào phòng làm việc, quyết giải quyết một lần cho xong

 "Lạc Kiệt, tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, không cần như vậy được không? Chỉ là trên giường mà thôi, muốn chết muốn sống phải phụ trách với tôi, tôi cần anh chịu trách nhiệm sao? Đúng, ngày đó là tôi uống say, camera giám sát tôi cũng xem rồi, là tôi chủ động không sai, nhưng tôi không nói mình sẽ chịu trách nhiệm hay cần anh chịu trách nhiệm trong truyện này, coi như là ** một đêm, tôi nghĩ anh cũng không mất mát gì a?" 

"Trước đó anh không phải đã hỏi tôi, muốn hay không chơi đùa anh? Hiện tại tôi chơi qua, bình tĩnh mà xem xét cũng không tệ lắm, bạn trai nhỏ của tôi còn xếp hàng dài, anh cũng chỉ là một trong số họ, anh cần hiểu rõ, dù tôi có lên giường với anh nhưng quan hệ cũng chỉ giới hạn đến đây mà thôi. Tôi không quấn lấy anh đòi anh chịu trách nhiệm, anh cũng không cần tới tìm tôi giải thích, trên giường triền miên, mặc quần vào anh vẫn là anh, tôi cũng vẫn là tôi, người trưởng thành, mọi người đối với mình tự phụ trách là được rồi. Về sau chúng ta vẫn giống như trước kia, bình thủy chi giao, đừng giả dối, hãy thể hiện cảm xúc thật của mình.." 

"Tôi sẽ không kết hôn, cũng vĩnh viễn không cùng anh yêu đương, tôi hi vọng anh có thể nhanh chóng thay đổi mục tiêu, đừng vì tôi mà lãng phí quá nhiều thời gian." 

"Anh làm những cái kia để theo đuổi tôi, tôi đều cảm thấy buồn nôn." 

Một phen nói đến một chút chỗ trống cũng không có. Có lẽ lời nói này nói quá mức rõ ràng cũng quá tuyệt tình, Lạc Kiệt tỉnh ngộ

Từ đó, Lạc Kiệt đã ngừng theo đuổi, hai người đại diện không gặp nhau trong một thời gian dài. Mọi thứ dường như trở lại quỹ đạo bình thường, An Nhã lại quay về bên cạnh những người bạn trẻ tuổi.

Có một chàng trai họ Lý, mới chỉ mười tám tuổi, vừa bước vào đại học, nhưng lại giống như một bông hoa kiêu sa, không ngừng theo đuổi An Nhã. Cậu ta ngây thơ nhưng rất kiên trì, thật sự rất khó đối phó. An Nhã chưa từng gặp một người trẻ như vậy; nhìn cậu ta trưởng thành, cô cảm thấy không nỡ từ chối. Nhưng chàng trai này lại khác với những người khác, không chỉ tặng hoa hay quà, mà còn quấn quýt bên An Nhã, cùng cô trải nghiệm những tháng ngày tươi đẹp của tuổi trẻ.

Ngày hôm nay đi phòng game arcade, sáng mai ăn kẹo bông đường, ngày sau đi giày Cavans cùng đồng phục đưa An Nhã đến trường học vào nhà ăn ăn cơm, nhìn cậu ta chơi bóng rồi cô đưa nước. 

Sân bóng chung quanh, một đám nữ sinh cũng mang một bình nước, nhưng cậu ta lại chỉ tiếp nhận nước của An Nhã . 

An Nhã trợn trắng mắt nói nhàm chán, một mặt ghét bỏ, nhưng đến cùng cũng không có kết thúc với cậu ta.

Nhưng dần dần, An Nhã có chút chống đỡ không được, tên tiểu thịt tươi họ Lý quá dính người, vô luận xảy ra chuyện gì luôn thích chia sẻ với An nhã. Đã vậy, An Nhã chỉ cần mười phút đồng hồ không rep cậu ta, cậu ta liền gọi điện thoại tới. 

An Nhã bởi vì đặc thù công việc, khó tránh khỏi đến tiếp xúc với những người khác giới, đặc biệt là những tiểu thịt tươi mới. Mỗi lần cùng nam sinh khác, tiểu thịt tươi họ Lý kia liền muốn ăn một lọ dấm, muốn chiếm làm của riêng cực mạnh, không cho phép An Nhã bên ngoài hái hoa ngắt cỏ. 

Thời gian dài, Trần tổng thường xuyên hợp tác cũng cười trêu ghẹo cô

"An Nhã, ngày hôm nay, bạn trai nhỏ của cô không tới đón cô?" 

An Nhã thanh danh trong hội này không ai không biết, cùng cô nói chuyện, phần lớn đều là thiện ý trêu ghẹo, không có nhiều ác ý. 

Cô lúc này cười nói: "Bạn trai nhỏ còn ở trường học lên lớp." 

"Còn không mau kết hôn đi?" 

"Anh nhìn tôi, hiện tại giống như là muốn kết hôn sao?" 

“Nếu còn chưa muốn kết hôn, làm bạn bè lâu năm, tôi phải nhắc nhở cô rằng, người bạn trai hiện tại của cô so với những người bạn trai trước đây không giống nhau. Cô phải cẩn thận đấy.”

An Nhã nụ cười trên mặt phai nhạt chút, người khác đều có thể nhìn ra được sự tình, cô chẳng lẽ nhìn không ra? 

So sánh với những người trước đây, cậu ta quả thực vượt khuôn quá nhiều. Tình cảm lúc ban đầu chỉ đơn thuần là chơi đùa, nhưng lần này, chàng trai trẻ này lại muốn chiếm hữu An Nhã, vượt ra ngoài những ranh giới đã được đặt ra.

Còn không đợi An Nhã nói chuyện, bãi đỗ xe, một người lao tới, không đợi mấy người kịp phản ứng, người kia lỗ mãng xông về An Nhã. Đến trước mặt trần tổng, tung một cú đánh thẳng vào sống mũi. Trần tổng ngã nhào xuống đất, che lấy mũi, nửa ngày không đứng lên được.

An Nhã kinh hãi, kéo lại còn nghĩ tiến lên động thủ người, cả giận nói: 

"Cậu làm gì!" 

Tiểu thịt tươi trẻ tuổi nóng tính, một mặt nộ khí, bị kéo lại cánh tay, quay đầu nhìn hằm hằm trừng mắt An Nhã

"Vừa rồi tôi nghe thấy tất cả, người này đang cố tình khích bác mối quan hệ giữa chúng ta. Chị cũng nên hiểu điều đó chứ? Một người như vậy có đáng để đánh không?"

Ánh mắt An Nhã trở nên lạnh lùng, khiến cậu trai trẻ chững lại. Cậu ta còn định xông lên nhưng bị vẻ mặt nghiêm khắc của An Nhã dọa cho đứng bất động.

Trần tổng giám từ dưới đất đứng dậy, người trưởng thành, bị người đánh một quyền cũng không muốn so đo, đến cùng không nói gì, mắt nhìn An Nhã, xoa khóe miệng, cau mày nói: 

"Được rồi. Không có việc gì tôi đi trước." 

An Nhã hướng hắn nhẹ gật đầu. 

Đợi Trần tổng giám lên xe rời đi về sau, tiểu thịt tươi lúc này mới căm giận bất bình nói với An Nhã: 

"Hắn đang khích bác quan hệ giữa chúng ta, người như vậy chị về sau đừng lại lui tới." 

Đừng lại lui tới? 

An Nhã buông ra níu lại tay của cậu ta, lắc đầu cười một tiếng. 

"Chúng ta chia tay đi." 

Tiểu thịt tươi hiển nhiên không nghĩ tới An Nhã sẽ cùng cậu ta nói chia tay, sắc mặt trong nháy mắt phẫn nộ chuyển mờ mịt, đơn thuần vô hại biểu lộ nhìn xem An Nhã, giọng điệu yếu không ít

"Chị nói cái gì?"

"Tôi nói, chúng ta chia tay." 

Cũng không phải là muốn cùng cậu thương lượng. 

"Chị muốn chia tay? An Nhã à, chị. . . nói đùa phải không?" 

Trong thời gian qua, cô đã kiên nhẫn với cậu ta hết mức có thể. Truyện hôm nay thực sự đã vượt qua giới hạn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và cuộc sống riêng của An Nhã. Cô nhận thấy rằng tình cảm này không còn cần thiết nữa.

"Cậu cảm thấy tôi là đang nói đùa?" 

Thái độ nghiêm túc này khiến không ai có thể nghi ngờ rằng cô đang đùa giỡn. Ngay lập tức, chàng trai trẻ hoảng hốt.

"Thật xin lỗi, chuyện này là do em chưa xem xét, hành động có lỗ mãng, em sai rồi, vừa rồi không nên tức giận như vậy, về sau em . ." 

An Nhã mắt nhìn đồng hồ bên trên thời gian, ngắt lời hắn 

" Được rồi, đừng nói nữa, tôi còn có việc phải bận rộn, trước như vậy đi, về sau không có việc gì đừng lại liên hệ, tôi đi trước." 

Nói xong, trực tiếp lên xe, rời đi. 

Kính chiếu hậu, tiểu thịt tươi đứng tại chỗ, thần sắc chớ phân biệt nhìn cô rời đi, không nhúc nhích. 

Ngày sau đó, An Nhã chuẩn bị để chấm dứt mối quan hệ này. Bất ngờ là những ngày tiếp theo lại trôi qua bình yên, họ Lý kia lại nghe lời và lùi xa khỏi cuộc sống của cô. Khi An Nhã tưởng rằng cuộc sống của mình đã có thể trở lại bình thường, cô lại nhận được một đoạn video và một số bức ảnh thân mật giữa mình và cậu ta.

 Cô không hề biết đã bị tiểu thịt tươi chụp lén trộm. 

"Có ý gì?" 

Tiểu thịt tươi rất mau trở lại cô một câu

"Tỷ tỷ, chị thật sự muốn cùng tôi chia tay?" 

An Nhã không muốn nhắc lại vấn đề chia tay, vì mọi chuyện đã qua. Khi cô đang định block cậu ta, cậu ta lại gửi cho cô một bức ảnh chụp CMND.

"Tỷ tỷ, chị nhất định phải chia tay với vị thành niên sao?" 

Vị thành niên? 

An Nhã liền giật mình, nhìn thật rõ ngày sinh của cậu ta trên CMND.

"Tỷ tỷ, tôi còn ba tháng nữa mới trưởng thành, chị- một người trưởng thành, đùa bỡn một cái trẻ vị thành niên, có phải là không tốt lắm?" 

An Nhã sắc mặt trầm xuống, ném chiếc điện thoại lên trên bàn. Cô chơi thì chơi, nhưng rất có chừng mực, chưa bao giờ động đến trẻ vị thành niên, kết giao đối tượng đều là ngươi tình ta nguyện , đều là người trưởng thành, liên quan đến lợi ích cùng giao dịch, chính là không liên quan đến tình cảm. 

Tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, lại bị người dùng tuổi tác bày một đạo! Người trưởng thành lại cùng trẻ vị thành niên chơi đùa, là hai việc này tính chất hoàn toàn khác nhau.

Tiểu thịt tươi lại gửi tin nhắn qua. 

"Tỷ tỷ, em không phải muốn lấy chuyện này uy hiếp chị, nếu chị không nói chia tay, em mãi mãi cũng sẽ không nói cho chị chuyện này." 

"Tỷ tỷ, chị chớ có trách em, em là thật sự thích chị, chỉ cần chị không nói chia tay, sẽ không có người nào biết chuyện này." 

An Nhã trầm mặc đọc tin nhắn, sau một hồi, mới rep

"Để tôi suy nghĩ đã." 

Lần đầu tiên trong đời bị uy hiếp.

Trong quá khứ, khi Tân Di cố gắng tranh thủ tài nguyên, cô đã bị đạo diễn và nhà sản xuất ép buộc và dụ dỗ, nhưng chưa bao giờ thỏa hiệp. Sau nhiều năm trong giới giải trí, An Nhã đã thấy rất nhiều người, thủ đoạn của chàng trai trẻ này thực sự không đáng kể.

Nàng chỉ là ngoài ý muốn, người uy hiếp cô lại là trẻ vị thành niên. Trăm phương ngàn kế không ngờ, trẻ vị thành liên lại tính toán với cô. Mặc dù cảm thấy bất ngờ, nhưng An Nhã cũng không có cảm thấy có bao nhiêu phiền não, cô đời này hận nhất chính là tính toán. 

Bên ngoài phòng làm việc có nhân viên nhận được một bó hoa hồng hoa, đi qua cửa phòng làm việc của cô. Một trận gió thổi tới, cô giống như ngửi thấy hương hoa hồng. An Nhã trở nên hoảng hốt. 

―――― Không có hư tình giả ý, cũng không có ủy khúc cầu toàn.

Hai ngày sau, An Nhã mang người tìm đến nơi ở của cậu ta, dùng phương pháp đơn giản nhất, thô bạo giải quyết chuyện này.

Nhưng khi lên lầu, An Nhã nghe thấy âm thanh từ thang máy. Có tiếng cảnh cáo, tiếng bước chân mạnh mẽ, và cả những tiếng kêu đau đớn bị đè nén. Cô đứng đó lắng nghe một lúc, nhưng không mở cửa thang máy ra. Cô không biết chuyện gì đang diễn ra bên trong, không hiểu sao lại có người, cô dẫn người xuống dưới.

Cô để cho mọi người đi trước, còn mình thì dừng lại tại bãi đỗ xe, tựa vào xe và quan sát xung quanh. Khoảng mười phút sau, bãi đỗ xe vang lên tiếng bước chân của một nhóm người. An Nhã ngẩng đầu lên, hướng theo âm thanh, và nhìn thấy Lạc Kiệt. 

Lạc Kiệt đi phía trước, nhưng chân anh bỗng dừng lại, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trên An Nhã trong một giây. Sau đó, anh quay đầu nói với những người phía sau một vài câu, rồi mấy người đàn ông cao lớn bước lên xe và rời đi. Chỉ trong vòng năm phút, bãi đỗ xe lớn như vậy chỉ còn lại hai người họ nhìn nhau từ xa

"Anh vừa rồi làm gì?" 

Lạc Kiệt nhướng mày cười cười

"Người bạn trai nhỏ kia của em đúng là không biết tốt xấu, anh giúp em giáo huấn lại một chút, làm sao? Tức giận?" 

"Chuyện của tôi cần anh lo sao?" 

Lạc Kiệt trầm mặc một lát, sau đó nói: 

"Gần đây nhàn rỗi nhàm chán, em coi như anh xen vào việc của người khác." 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, toàn bộ bãi đỗ xe yên lặng đến dọa người.

Lạc Kiệt đợi An Nhã sẽ nói chút gì, cho dù là quát mắng cũng tốt, nhưng cô không nói gì, quay người mở cửa xe, nghênh ngang rời đi. 

Lạc Kiệt muốn gọi, nhưng dưới chân giống như có cái đinh, ngoài miệng tựa hồ dính nhựa cao su, đi không động cước cũng không mở miệng được, thẳng đến khii xe  An Nhã  biến mất trong tầm mắt, lúc này mới cúi đầu cười khổ, cô đơn tự giễu một câu

"Xen vào việc của người khác." 

Ban đêm gió thật to, An Nhã lái xe trên đường. Con đường này là đường về nhà, ven đường vô số ánh đèn, cô hạ cửa sổ đón gió.

Cô nghĩ về việc trở về nhà, muốn kể cho mẹ nghe rằng có một chàng trai đối xử rất tốt với mình. Cô muốn để mẹ gặp anh, để xem người đàn ông này có xứng đáng để cô gửi gắm tương lai hay không.

Cô lái xe chậm rãi vào ga ra tầng ngầm. Chưa kịp đỗ xe ở chỗ của mình, An Nhã đã thấy một chiếc xe gần đó dừng lại, và một đôi tình nhân đang ôm nhau. Cô cảm thấy hình ảnh này quen thuộc; khi nhìn rõ, cô nhận ra người phụ nữ đó là mẹ mình, người mà cô đã không gặp hơn hai tháng. Còn người đàn ông bên cạnh lại là một gương mặt xa lạ.

Cô vô ý đạp phanh, khiến xe dừng lại ngay trước mặt hai người. Trong xe, mẹ cô nghe thấy tiếng động và quay sang nhìn, ánh mắt của hai người chạm nhau. Điều kỳ lạ là, mẹ An Nhã lại có vẻ bình thản, không hề tỏ ra bất ngờ trước sự xuất hiện của con gái.

Mẹ cô không có một chút xấu hổ nào, thậm chí thản nhiên từ trên xe bước xuống, đi đến trước cửa sổ xe An Nhã, ra hiệu cô hạ xuống cửa sổ xe. 

An Nhã nắm chặt tay lái, thở sâu và hạ cửa kính xe xuống. Cô nói: 

“Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, và đây chính là cách mà chúng ta làm vợ chồng.”

Cô cười hỏi mẹ: “Vậy nên, có thật sự không ai cần xin lỗi ai sao?”

Mẹ của An Nhã, vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước đây, đáp: 

“Không có ai thật sự cần phải xin lỗi cả. Không có quy định nào bắt buộc hôn nhân phải dựa vào tình yêu.”

Thời niên thiếu, An Nhã luôn cảm thấy cha mình đã vượt quá giới hạn trong hôn nhân, cô cảm thấy mẹ rất đáng thương. Vì vậy cô đã rất hận cha và chán ghét kiểu hôn nhân dối trá này đến mức tột cùng. Giờ đây, khi đứng trước cảnh tượng trần trụi này, cô nhận ra rằng trong cuộc hôn nhân này, cả hai đều tự nguyện, không ai cần phải xin lỗi ai, mọi thứ đều rất bình đẳng.

Cô khởi động xe, lốp xe để lại dấu vết trên mặt đất, âm thanh chói tai vang vọng khắp bãi đỗ xe . An Nhã vừa thoát khỏi một tình huống khó xử. Cô nghĩ về lý do trở về nhà lần này, cảm giác giống như một trò cười. Nỗi oán hận dành cho cha trong những năm qua cũng giống như một trò đùa.

Cô tự do chạy xe trên con đường vắng vẻ ở vùng ngoại ô, nơi không có ai. Ánh sao lấp lánh trên bầu trời rơi xuống, cô cảm nhận được gió thổi qua khi dẫm chân ga, xe đi hết tốc độ trên con đường trống trải.

Cô không giảm tốc độ, kính chiếu hậu như một ảo ảnh nhanh chóng lùi lại. Khi gần đến biển báo cuối cùng, An Nhã mạnh tay phanh lại. Lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra một đám khói trắng và âm thanh chói tai vang vọng, nhưng chiếc xe vẫn dừng lại an toàn chỉ cách biển báo một khoảng. 

Không có chút hoảng loạn , An Nhã bình thản dựa vào ghế, nét mặt tỉnh táo nhìn về phía trước.

Vùng ngoại ô trống trải nhưng không hề yên tĩnh. Một chiếc xe lớn từ phía sau lao đến, dừng lại bên cạnh An Nhã, một người nhảy xuống, đập mạnh vào cửa sổ xe của cô. Chiếc xe rung lên một cái. An Nhã ngẩng đầu, thấy Lạc Kiệt với vẻ mặt hoang mang bên ngoài.

“Em đang làm gì vậy? Không muốn sống nữa à?'

“Xuống đây!”

“Cười cái gì chứ?”

“ Em có biết vừa rồi đã nguy hiểm đến mức nào không?”

“Chỉ là một chàng trai trẻ thôi mà, có gì mà phải...”

Lạc Kiệt còn chưa kịp nói hết câu, An Nhã đã bước lên, nắm chặt cà vạt của anh và lấn tới hôn. Lạc Kiệt không kịp trở tay, bị cô đẩy lên thân xe, răng môi quấn chặt lấy nhau, chỉ có thể bị động. Anh không có cách nào kháng cự, trước tình yêu, anh đã hoàn toàn thua.

"Em. . . Muốn cùng anh chơi đùa?" 

"Chơi cái gì?" 

Lạc Kiệt bị đặt ở trên thân xe nhìn xem An Nhã

"Em nhìn anh dáng dấp không tệ, so anh với những tên tiểu thịt tươi kia tốt hơn nhiều, trọng yếu nhất chính là, anh sẽ không giống những tên tiểu thịt tươi kia tính toán em, càng sẽ không giống những người kia đòi hỏi bất cứ thứ gì từ em, trái lại, anh có thể cho em thứ em muốn." 

An Nhã nặng nề nhìn xem hắn. 

"Anh nói, anh có thể cho tôi thứ tôi muốn, anh có thể cho tôi cái gì?" 

Lạc Kiệt  suy nghĩ

"Tài nguyên." 

An Nhã thổi phù một tiếng cười

"Tôi cần những cái đó sao?" 

"Vậy em cần gì? Chỉ cần em nói, anh đều có thể cho." 

"Tôi muốn anh nói, anh yêu tôi." 

Lạc Kiệt tựa hồ không có kịp phản ứng được cô đang nói cái gì, nhìn cô nghi ngờ,

"Em. . . Nói cái gì?" 

"Em muốn anh nói anh yêu em, muốn anh nói cả đời anh yêu em." 

Lạc Kiệt co rúm, bị đặt ở trên thân xe, không tự chủ được đứng thẳng lên

"Anh yêu em ."

"Anh yêu em."

"An Nhã, anh yêu em." 

"Anh sẽ yêu em cả một đời." 

An Nhã hỏi hắn, 

"Dù cho em từng có quá khứ như vậy sao?" 

“Đúng vậy, dù quá khứ của em có chuyện gì đi nữa." 

An Nhã nhìn qua ánh mắt của hắn, đáy mắt đen nhanh, cô còn có thể nhìn thấy mình, cùng hắn lời thề son sắt hứa hẹn. 

"Nếu như anh gạt em. . ." 

"Vậy liền để anh chết không được yên ." 

Tay nắm lấy cà vạt của Lạc Kiệt dần dần nắm chặt, An Nhã tâm không khỏi run rẩy một cái. 

". . . Tốt." 

―――― Trước yêu người cũng đã thua. Nhưng cũng may, cô không phải cả bàn đều thua, cuối cùng vẫn thắng trở về. 

―― An Nhã X Lạc Kiệt phiên ngoại xong ――

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play