Mang thai rất vất vả , Hứa Tân Di lại còn là lần đầu mang thai, không chỉ có vất vả, mà còn rất thống khổ. Mang thai sẽ dẫn đến dáng người biến dạng. Hứa Tân Di nhìn thấy bụng dưới càng ngày càng to ra, eo cũng dần dần to, đùi cũng không còn rắn chắc như xưa, khóc không ra nước mắt. Cái này cũng chưa tính là gì.

Mang thai giai đoạn trước ăn không ngon ngủ không ngon, cả ngày uể oải suy sụp không có nổi tinh thần, soi gương, sắc mặt xanh trắng vàng như nến, trong mắt cũng không nhìn thấy ánh sáng.

Quá xấu! ! !

Nữ nhân xấu xí mập mạp trong gương là ai? Thật là không nhìn nổi. Lúc trước Hứa Tân Di mỹ mạo thiên tiên nghiêng nước nghiêng thành đi nơi nào?

 Cô chịu không được ủy khuất

"An Nhã ,chị có biết đồ trang điểm nào dành cho phụ nữ mang thai không?"

 "Phụ nữ mang thai nên ở nhà nghỉ ngơi, đồ trang điểm làm gì?"

 "Thế nhưng là em biến dạng, trông không còn được đẹp!" 

"Ngoan, tiểu tiên nữ em đến tám mươi tuổi cũng không xấu." 

"Chị gặp qua tiểu tiên nữ nào biến dạng như em chưa ?"

An Nhã bất lực:

"Tiểu tiên nữ trang điểm nhiều chính là như vậy."

"Vậy chị gặp qua tiểu tiên nữ đầu trọc chưa?" 

"Chị có thể gửi cho em loại kem dưỡng da an toàn cho bà bầu, hoặc là gửi cho em một ít đồ trang điểm giả cho em nhìn đỡ ?"

"Chị đang đùa em hả?" 

"Tiểu tổ tông, em cho rằng em bây giờ là một người sao? Bụng của em còn có một bảo bảo, em hãy vì đứa bé nhịn một chút, chín tháng mang thai, sau chín tháng em vẫn là một tiểu tiên nữ xinh đẹp." 

Hứa Tân Di phẫn nộ cúp điện thoại. 

Phụ nữ mang thai không xứng dùng đồ trang điểm sao? 

Phụ nữ mang thai liền không xứng có được theo đuổi đẹp quyền lợi sao?

Cô cũng không phải là người có sức chịu đựng lớn, chỉ cần một chút khó chịu trong tâm lý là có thể phóng đại lên gấp bội. Có lẽ vì mang thai, tâm trạng không tốt khiến cô dễ cáu gắt, thậm chí giận lây cả những người thân trong gia đình, mặc dù họ luôn chăm sóc cho cô. Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi do mang thai, tinh thần không vui, cô thường lật trang Weibo để xem những hình ảnh của mình và Dịch Dương, để tự động viên bản thân và làm cho tâm trạng tốt hơn.

"Trai tài gái sắc! Quả thực một đôi trời sinh! Chúc phúc!"

 "Hứa Tân Di cuộc sống này là thế nào người thắng, sự nghiệp thu hoạch lớn còn lấy Dịch tổng, về làm Dịch phu nhân, về sau tại giới giải trí còn không phải đi thẳng?"

 "Sherlock Holmes ở đây! Ta dám khẳng định, hai người lựa chọn lúc này công khai, khẳng định là có mờ ám, bắn súng ngắm không cần nhắm Hứa Tân Di mang thai!" 

"Mang thai +1! Cũng không biết Tân Di mang thai không biết giống như chúng ta, biến dạng trở nên béo còn cả rụng tóc."

"Nói cái gì đó? Hứa Tân Di là tiên nữ, coi như mang thai cũng sẽ không thay đổi.”

Biến dạng trở nên béo rụng tóc?

Đến Weibo tìm kiếm an ủi Hứa Tân Di lại nhận về cả tấn tổn thương. 

Bình luận bên trong xen kẽ một mục quảng cáo: Mang thai cơ thể phụ nữ biến dạng chồng bắt đầu cả đêm không về? Ba chuyện để quan hệ vợ chồng ngọt như mật nguyệt...

Hứa Tân Di càng tức giận hơn! Mang thai dáng người biến dạng chồng liền bắt đầu cả đêm không về? 

Cái gì rác rưởi nam nhân? Dịch Dương mà có thể làm vậy, tuyệt nhiên cô sẽ đánh gãy chân chó của hắn! 

Để điện thoại di động xuống, Hứa Tân Di nặng nề thở dài, không nghĩ lại nhìn trong gương mình một chút, ngồi ở trên ghế salon u buồn suy nghĩ nhân sinh. 

"Bảo Bảo, mẹ đã hy sinh rất nhiều vì con. Những tháng tới, chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ một chút nhé. Con hãy để mẹ dễ thở một chút, để mẹ có thể thương yêu con nhiều hơn, được không?"

Nhìn xuống dưới bụng bảo bảo vẫn chưa thể đáp lại, Hứa Tân Di mí mắt cụp, càng ngày càng nặng, càng ngày càng buồn ngủ. Thời gian mang thai về sau, thích ngủ đặc biệt rõ ràng, có đôi khi ở trên ghế sa lon thoáng ngồi lên một hồi đều cảm thấy buồn ngủ. Bây giờ chưa thể ngủ, cô còn đang muốn đợi Dịch Dương quay trở về.

Cũng không biết qua bao lâu, cô mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy Dịch Dương ân cần trước mặt. 

"Tỉnh rồi hả?" 

Hứa Tân Di nhìn thoáng qua, phát giác mình bị Dịch Dương ôm lấy, treo giữa không trung, muốn ôm cô vào giường. 

Hứa Tân Di hai tay ôm lấy Dịch Dương cổ, 

“Em có phải là mập lên rồi không?" 

Dịch Dương bình tĩnh trả lười cô

"Không mập." 

—— "Hình như có lên cân một chút, cánh tay có chút tốn sức." 

Hứa Tân Di giật mình

"Anh nói cái gì?"

 "Anh nói em không mập." 

"Không đúng, anh nói em mập." 

"... Anh không có." 

"Anh có nói!" 

Trước đó, Dịch phu nhân đã nói với hắn không nên cãi nhau với những phụ nữ mang thai. Phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, nên tốt nhất đừng làm họ tức giận, vì tâm trạng không tốt không chỉ ảnh hưởng đến họ mà còn đến em bé trong bụng. Dịch Dương vui vẻ nhận lỗi, nói: 'Được, anh nói, thật xin lỗi, anh đã nói sai.”

Nói xong liền đặt cô xuống giường.

Hứa Tân Di mang thai, cả gia đình Dịch như con quay cuốn theo cô, luôn quan tâm chăm sóc. Đầu tiên là chuyện ăn uống, Dịch phu nhân đã nhờ đến chuyên gia dinh dưỡng để thiết kế thực đơn hàng ngày cho cô, giúp cô cảm thấy thoải mái hơn trong giai đoạn mang thai đầu tiên.

Tiếp theo là trang phục, mọi bộ quần áo đều được chọn lựa mềm mại, thoải mái, không một đôi giày cao gót nào được phép xuất hiện. Tủ giày của cô đầy ắp các đôi giày bệt, tất cả đều ưu tiên sự dễ chịu và thoải mái.

Tuy nhiên, khi nói đến vấn đề này, Hứa Tân Di lại không biết phản bác thế nào. Cô thấy một chiếc giường lớn như vậy mà Dịch Dương lo lắng rằng mình có thể ngủ không ngon, sợ vô tình đá vào bụng cô và làm ảnh hưởng đến em bé. Vì thế, Dịch Dương quyết định hoặc là chuyển sang phòng khác để ngủ, hoặc là thêm một chiếc giường nhỏ bên cạnh, để Hứa Tân Di có thể nằm thoải mái.Với chiều cao gần một mét chín, Dịch Dương có thể sẽ cảm thấy hơi thiệt thòi khi phải ngủ trên chiếc giường nhỏ, nhưng trong căn phòng rộng lớn như vậy, anh cũng không cảm thấy quá chật chội hay khó chịu.

"Gần đây, làn da của em đã kém đi rất nhiều ?" 

Hứa Tân Di xích lại gần trước mắt hắn. 

Dịch Dương nhận thật cẩn thận quan sát

 "Không có."

 —— “Hình như có chút quầng thâm dưới mắt, làn da cũng không còn mịn màng và sáng bóng như trước..."

 "?" 

Hứa Tân Di nghi hoặc không hiểu nhìn xem hắn, 

"Anh... Anh nhìn kỹ một chút!" 

Dịch Dương cẩn thận đi xem. 

—— "Còn giống như có những vết chấm ban đỏ." 

Hứa Tân Di thở sâu

"Có phải em có quần thâm dưới mắt, làn da cũng không được mịn màng và sáng bóng như trước, lại có có vết thâm đỏ?" 

Dịch Dương sững sờ, mặc dù không nói chuyện, nhưng biểu lộ cùng ánh mắt đều thay hắn trả lời Hứa Tân Di. 

Hứa Tân Di xem như rõ ràng, cái này chính xác là Dịch Dương nói, chẳng qua là trong lòng của hắn nói! 

Tốt xấu cũng trải qua sóng to gió lớn, loại sự tình này cô không thấy kinh ngạc, nghe được không phải rất tốt sao? 

Nhiều người đàn ông bởi vì vợ mang thai, dáng người biến dạng mà ghét bỏ từ đó cả đêm không về. Có thể nghe được tiếng lòng chân thật của Dịch Dương giúp cô có thể có thời gian giám sát xem tình cảm của Dịch Dương trong lúc cô mang thai có thay đổi không?. 

"Không thể nào, vẫn giống như trước kia xinh đẹp, em nghỉ ngơi sớm đi, anh vẫn còn việc phải làm, anh ở trong thư phòng, có việc gì thì gọi anh.”

Hứa Tân Di mặc dù cảm thấy Dịch Dương lời này có chút qua loa, nhưng vẫn là gật đầu. Thấy Dịch Dương rời khỏi, Hứa Tân Di mới đi dép, lặng lẽ ghé vào cửa thư phòng, nghe động tĩnh bên trong. 

—— "Tân Di tối nay cảm giác sắc mặt không tốt lắm, gần nhất có phải là không có nghỉ ngơi tốt?"

 —— "Lát nữa phải hỏi mẹ xem, có đồ trang điểm nào có thể tặng cho phụ nữ mang thai. Tặng cô ấy quà chắc sẽ giúp tâm trạng trở nên vui vẻ.”

—— "Châu báu đồ trang sức, túi sách, mua cái gì tốt đây?"

—— "Hai ngày nữa vẫn là nên đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút... Sáng mai có tiệc rượu, cuối tuần có thể hơi mệt..." Nặng nề thở dài.

 —— "Nhưng là 3 giờ sáng mỗi ngày lúc mình thức dậy nhìn vợ không phải ngủ được rất tốt sao? Chẳng lẽ dinh dưỡng theo không kịp? Sáng mai hỏi một chút dinh dưỡng sư." 

—— "Phần báo cáo này ai viết, viết thành dạng này thế nào làm việc?" 

—— "Nghe nói mang thai người dễ dàng tâm tình không tốt, lúc này chẳng phải nên gạt bỏ công việc sang một bên mà chăm sóc cô ấy?"

—— "Thế nhưng là gần nhất bận quá không có thời gian. Phiền." 

—— "Không muốn làm." 

—— "Không làm."

 —— "Được rồi, vẫn là làm đi, xử lý xong những này sớm một chút trở về phòng cùng vợ đi ngủ."

—— " Hôm nay, trước mặt mọi người, mình đã nhấn mạnh tầm quan trọng của báo cáo này, mà nó lại được viết như vậy, rõ ràng là họ không muốn làm nó!" 

—— "Liên tiếp hai cái hạng mục gấp trong tay, gần đây giám đốc Triệu có chuyện gì ? Lần trước nghe nói MK tổng đối với giám đốc Triệu có ý tứ, muốn đào người, không thể không phòng a..." 

—— "Cũng không biết vợ gần nhất suy nghĩ cái gì..." 

Hứa Tân Di đứng tại bên ngoài thư phòng, nghe từ trong thư phòng truyền đến những điều làm hắn phiền não, cô vụng trộm thò đầu vào nhìn thoáng qua. Sau bàn làm việc, Dịch Dương mi tâm nhíu chặt, dựa vào ghế, đầu ngón tay xoa mi tâm, mỏi mệt nhắm mắt dưỡng thần. 

Gả cho Dịch Dương những năm này, liền không gặp Dịch Dương có ngày nào chân chính nghỉ ngơi qua, loay hoay đầu óc choáng váng nhưng trong lòng đại bộ phận đều tại ghi nhớ lấy cô, Hứa Tân Di đáy lòng như dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.

Cảm giác được người ta trân trọng như Porsche, điều này là điều mà cô chưa từng trải qua. Cô nhẹ nhàng bước vào thư phòng, tiến lại gần Dịch Dương. Có lẽ hôm nay anh rất mệt, nên Hứa Tân Di đi đến bàn đọc sách bên cạnh mà anh không hề nhận ra. Chỉ đến khi cô đặt tay lạnh giá lên huyệt thái dương của anh, anh mới tỉnh táo lại.

"Sao em lại qua đây?" 

Hắn cầm tay Hứa Tân Di , cảm giác được mấy phần lạnh buốt

"Em không phải mệt mỏi sao? Sớm nghỉ ngơi một chút, anh làm việc sẽ xong nhanh." "Không có việc gì, em không buồn ngủ, liền môn qua ở bên anh”.

Hứa Tân Di đưa tay từ trong lòng bàn tay hắn rút ra, đứng ra đăng sau ghế của Dịch Dương, tiếp tục thay hắn xoa mi tâm

“Em không lạnh, nhìn anh mệt mỏi như vậy, nên muốn giúp anh thả lỏng một chút." Dịch Dương vẫn là không yên lòng

"Em nghe lời, đi về nghỉ trước."

"Em không sao mà!" 

Hứa Tân Di ôm lấy cơ thể của anh, nói: “Anh cứ tiếp tục công việc đi, em đã lớn rồi. Nếu thấy mệt, em sẽ đi nghỉ một lát.'"

"Thất sự không sao?" 

Hứa Tân Di lắc đầu. 

—— "Không phải mới vừa tâm tình không tốt, làm sao đột nhiên..."

"Chồng à, anh đừng lo lắng, em hiện tại mỗi ngày đều ngủ rất ngon, ngủ một giấc đến lớn hừng đông, mẹ mời cho em chuyên gia dinh dưỡng mỗi ngày làm đồ ăn cho em, em đều đặc biệt thích, mỗi ngày nôn nghén số lần ít đi rất nhiều, gần đây có chút mập, còn có, hai ngày trước mẹ theo giúp em đi kiểm tra, em cùng Bảo Bảo đều rất khỏe mạnh, anh không cần lo lắng, em mặc dù có đôi khi tâm tình không tốt, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới trong bụng Bảo Bảo tâm tình liền tốt, cho nên anh không lo lắng, anh cứ làm việc cho tốt, không cần suy nghĩ quá nhiều." 

"Nhưng mà..." 

Hứa Tân Di từ phía sau ôm cổ của hắn nói: "Dịch Dương, em gả cho anh, là cùng anh chia sẽ gánh nặng gia đình, không phải cho anh thêm phiền phức." 

"Anh không có cảm thấy em là phiền phức của anh."

Hứa Tân Di nghiêng đầu nhìn xem Dịch Dương, cực kỳ nghiêm túc nói: "Nhưng anh làm em cảm thấy như mình đang làm phiền anh. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cố gắng điều chỉnh tâm trạng và tính tình của mình. Em sẽ ngủ ngon, ăn uống đầy đủ. Nếu không thoải mái, em sẽ đi gặp bác sĩ. Nếu có chuyện gì mà em không thể kiềm chế cảm xúc, em sẽ nói với anh. Nhưng bình thường, đừng quá lo lắng cho em, được không? Em thật sự không sao, chỉ là một số vấn đề nhỏ thôi."

Nhìn vào ánh mắt kiên định và nghiêm túc của Hứa Tân Di, Dịch Dương hầu kết nhấp nhô rồi đặt một nụ hôn lên má cô.

"Được." 

Hứa Tân Di vừa lòng thỏa ý cười một tiếng.

"Anh làm việc cho tốt, em về phòng trước nghỉ ngơi." 

Hứa Tân Di chậm rãi rời đi thư phòng. Từ bàn làm việc của Dịch Dương tới cửa, cô cái gì đều không nghe thấy. Mười giờ, xác thực đến nên thời gian ngủ. Hứa Tân Di nằm xuống nghỉ ngơi, trong lúc ngủ mơ cảm nhận được bên người tựa hồ có người nằm đi qua, không có mở mắt, nhưng cô biết là Dịch Dương, mơ mơ màng màng đưa tay liền ôm. Ấm áp nhiệt độ cơ thể cùng mùi vị quen thuộc, đều làm cô mười phần an tâm.

Đang say giấc, Hứa Tân Di đột nhiên nghe thấy tiếng động khiến cô tỉnh giấc.Đầu giường chỉ sáng lên một ngọn đèn nhỏ, lờ mờ dưới ánh đèn Hứa Tân Di trông thấy Dịch Dương nằm ở trên cái giường nhỏ kia, không có vượt qua nửa bước. 

Cô cẩn thận từng li từng tí khuỷu tay chống lên nửa người trên, đi đến đầu giường chỗ Dịch Dương đặt điện thoại. Cố gắng hết sức vươn tay với quá, Dịch Dương nghiêng đầu giật giật, Hứa Tân Di bất động, toàn thân cứng đờ không dám động. 

Cô lén lút mở khóa điện thoại của Dịch Dương, tìm đến ứng dụng đồng hồ báo thức, rồi tắt các báo thức lúc 1:00, 3:00 và 5:00. Sau đó, cô nhẹ nhàng để điện thoại trở về chỗ cũ. 

Khi Dịch Dương tỉnh dậy, Hứa Tân Di đã trở về chỗ của mình, nằm yên, co mình lại trong lòng anh. 

'Dịch Dương?'

 Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Dịch Dương dựa vào để trả lời:

 'Hửm?' 

'Em lạnh,' cô nói. 

Dịch Dương lập tức nhích lại gần, ôm Hứa Tân Di chặt hơn trong vòng tay mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play