Giang Hoài vẫn luôn cho rằng mình là người may mắn.
Có gia đình hạnh phúc, có người mẹ ôn nhu hiền lành, có người cha nghiêm túc đối với hắn ân cần dạy bảo, còn có một đệ đệ hoạt bát đáng yêu.
Trước năm 24 tuổi, hắn luôn cho là như vậy.
Vào năm đó, mọi thứ đã thay đổi. Mọi chuyện bắt đầu từ tai nạn xe của em trai, khi bệnh viện kiểm tra và phát hiện nhóm máu không đúng. Sau đó, xét nghiệm ADN xác nhận rằng Giang Niệm và cha không phải là cha con ruột.
Nói cách khác, mẹ đã phản bội cha.
Mặc dù mẹ luôn dịu dàng và chỉ có ánh mắt dành cho cha, nhưng trước kết quả ADN , mọi tình cảm và mối liên hệ trở nên rất mong manh. Năm đó, mẹ cùng em trai rời khỏi nhà. Cách nói của bà là 'rời đi', nhưng thực chất là bị đuổi khỏi Giang gia.
Giang Thành không thể chấp nhận một người phụ nữ đã phản bội mình, cũng như một đứa con hoang không rõ nguồn gốc trong gia đình. Mặc dù trước đây không lâu, ông còn phải nằm rạp trên mặt đất, làm trò để con trai nguôi giận và cho cậu cưỡi ngựa.
Mẹ là một người phụ nữ yếu đuối, luôn phụ thuộc vào cha và không biết gì cả. Khi rời khỏi Giang gia cùng với em trai, bà gặp rất nhiều khó khăn. Thỉnh thoảng, hắn vẫn giúp đỡ mẹ, nhưng khi cha biết được, mẹ lại càng mất đi nhiều hơn.
Trong suốt hai năm qua, Giang Hoài luôn trăn trở về việc cái nào quan trọng hơn: huyết thống hay tình thân. Nếu huyết thống thật sự quan trọng như vậy, thì những năm tháng vừa qua có ý nghĩa gì? Còn nếu tình thân quan trọng hơn, thì tất cả những gì đang xảy ra bây giờ có nghĩa lý gì?
Hai năm sau, Giang Hoài nghe tin mẹ qua đời. Em trai đã bán tất cả mọi thứ và lo liệu hậu sự cho mẹ. Khi hắn đến, có lẽ vì những gánh nặng suốt hai năm qua, hoặc có thể vì lòng đầy oán hận, người phụ nữ ôn nhu năm nào giờ đây đã tiều tụy đi nhiều. Em trai cũng từ một cậu bé hoạt bát, nhanh nhẹn trở thành một người trầm lặng, ít nói.
Hai năm trước, một gia đình ấm áp và hạnh phúc như vậy đã sụp đổ. Khi Giang Hoài thông báo cho cha về cái chết của mẹ, Giang Thành không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn không rung khi ký hợp đồng. Giang Hoài không nhớ rõ cảm xúc của mình khi rời khỏi nhà, chỉ biết rằng anh không muốn ở lại trong không khí lạnh lẽo đó thêm một đêm nào nữa.
Sau khi say rượu hắn mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào khách sạn, trên giường tựa hồ có người, hắn không quan tâm. Hoang đường một đêm, hắn thấy rõ ràng nữ nhân trên giường, pha tạp vết máu cho thấy hắn lấy đi lần đầu tiên của nữ nhân đó.
Giang Hoài nhớ kỹ nữ nhân này, gọi Hứa Vi Nhân, là cái minh tinh.
Say rượu sau đầu hắn đau muốn nứt, mặc xong quần áo rời đi, chỉ coi một đêm phong lưu, không có để ở trong lòng.
Cho đến sau này, khi Giang Hoài thấy một tin tức, về việc một bệnh viện bị kiện ra tòa vì báo cáo ADN sai lệch. Giang Hoài bừng tỉnh, anh tìm đến em trai và thực hiện một lần xét nghiệm ADN nữa. Kết quả xác nhận mối quan hệ cha con. Nhưng hắn không hề có chút cảm xúc kích động nào. Bình thản đưa báo cáo đến trước mặt Giang Thành rồi xoay người rời đi.
Trước đây đã làm cách nào để đuổi em trai và mẹ ra đi, thì giờ đây cũng không thể dễ dàng đưa họ trở về. Hai năm trôi qua rồi lại bốn năm, Giang Hoài đến nay vẫn không muốn nhớ về khoảng thời gian đó.
"Lão bản, bên này trường học một lát nữa sẽ tan lớp, có lẽ sẽ hơi đông đúc, chúng ta còn phải chờ một lúc nữa sao?”
Giang Hoài ngồi ở ghế sau, nhìn về phía cổng trường.
‘Chờ thêm một chút nữa.’
Đây là một trong những trường tiểu học nổi tiếng trong thành phố, vào học ở đây không chỉ cần tiền mà còn cần một chút quan hệ. Cổng trường dần dần có nhiều phụ huynh đến đón trẻ.
Tiếng chuông vang lên, trường học cửa mở, không ít đứa trẻ đeo bọc sách nhảy nhảy nhót nhót từ bên trong ra.
Đám đông dần dần tản đi, trong trường học trở nên vắng vẻ. Một cậu bé trai đeo ba lô từ từ bước ra, không vội vàng. Ven đường, một chiếc xe dừng lại, từ trong xe bước xuống một người phụ nữ đeo kính mát màu đen. Cậu bé liền nhảy nhót chạy về phía cô.
"Mẹ, mẹ có đến tìm ba không?"
Người phụ nữ dừng lại một chút,
"Chưa có."
Cậu bé trai nghe vậy thì có vẻ thất vọng.
"Nhưng sáng mai là ngày nghỉ, mẹ có thể đưa con đi chơi bất cứ đâu."
Cậu bé không trả lời, rõ ràng là không có hứng thú lắm.
Giang Hoài nhìn chăm chú đữ trẻ cùng người phụ nữ.
Kia là Hứa Vi Nhân, cùng con của nàng.
Hắn không khỏi lại nghĩ tới mười năm trước hắn suy nghĩ qua vấn đề kia, đến cùng là huyết thống trọng yếu, vẫn là thân tình trọng yếu.
"Lão bản, chúng ta đi sao?"
Giang Hoài thu hồi ánh mắt,
"Đi thôi."
Xe từ từ khởi động. Hứa Vi Nhân, đứng bên cạnh, bỗng nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn sang và tình cờ gặp ánh mắt Giang Hoài. Những năm qua, họ ít có liên lạc. Bốn, năm năm trước, đối với cô, anh chỉ là một mối tình thoáng qua. Nhưng bây giờ, khi ánh mắt chạm nhau, trong khoảnh khắc đó, cô như bỗng hiểu ra nhiều điều. Cô nhận ra lý do Giang Hoài lại có mặt ở đây, cô thấy rằng con trai ngày càng giống Giang Hoài. Không cho phép bản thân ngập ngừng, cô lập tức đuổi theo.
"Giang Hoài!"
Lái xe thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy đuổi theo xe Hứa Vi Nhân, nhìn về phía Giang Hoài
"Lão bản, cần dừng xe sao?"
Giang Hoài không nói gì. Không nói gì lái xe liền không thể ngừng.
Hứa Vi Nhân một mực đằng sau đuổi theo, xe quẹo sang một đường, cô đều đã tuyệt vọng, lại không nghĩ rằng, khi cô đuổi theo qua chỗ ngoặt lại phát hiện, chiếc xe kia dừng ở kia.
Cô thở hổn hển đuổi theo, hai tay nắm chặt, chầm chậm gõ vào cửa sổ xe.
“Giang Hoài, đứa nhỏ là con trai của anh đúng không? Mười mấy năm trước, buổi tối ở khách sạn đó, người kia là anh đúng không?”
Chỗ ngồi phía sau Giang Hoài im lặng không đáp
Hứa Vi Nhân kích động hô to
“Anh nói chuyện đi! Sao lại im lặng? Nếu không phải anh, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Nếu không phải anh, tại sao con trai của tôi lại càng ngày càng giống anh?”
Giang Hoài quay đầu liếc nhìn nàng một cái,
"Hứa Vi Nhân, tôi đã cho cô cơ hội, nhưng là cô một lần đều không bắt được. Tôi thừa nhận đứa trẻ là con của tôi, không thừa nhận, mãi mãi cũng không phải."
Nghe được câu tuyệt tình như vậy, Hứa Vi Nhân không những không giận mà còn cười, cô khẳng định nói: "Cho nênanh chính là cha ruột của con tôi!"
"Chú là ba tôi sao?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Hứa Vi Nhân sửng sốt, quay người nhìn về phía cậu bé đứng ở góc rẽ. Chỗ ngoặt này rất gần, nên mọi thứ đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Giang Hoài không nói gì.
Thằng bé trai đến gần, nhìn qua Giang Hoài lớn tiếng chất vấn:
"Chú là cha tôi đúng hay không! Chú vì cái gì không chịu thừa nhận!"
Giang Hoài rốt cục có phản ứng, nhìn thằng bé có gương mặt cùng mình giống nhau đến mấy phần, lạnh lùng nhìn
"Chờ khi con lớn lên, đứng ở cùng một độ cao với ta, lúc đó con mới có tư cách hỏi ta câu này."
"Giang Hoài!"
Giang Hoài chầm chậm kéo cửa sổ xe
"Đi thôi."
Xe chậm rãi chạy. Hứa Vi Nhân ngồi xổm xuống, che mặt khóc nức nở, trong khi cậu bé trai đuổi theo, la lớn:
“Một ngày nào đó, tôi sẽ đứng trước mặt chú, tôi sẽ khiến chú phải hối hận!”
Dần dần, hình ảnh của cậu bé trong kính chiếu hậu mờ dần, không còn thấy nữa. Giang Hoài dựa vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“ Cậu cảm thấy, huyết thống quan trọng hơn hay tình thân quan trọng hơn?”
Anh đột nhiên hỏi. Tài xế không dám đáp. Sau một lúc im lặng, Giang Hoài mỉm cười
“Cả hai đều quan trọng.”
―― Giang Hoài phiên ngoại xong ――