An Nhã gia cảnh không tệ, ba của cô là người làm ăn có chút danh tiếng, mẹ vừa xinh đẹp lại thông minh, làm chủ trong gia đình, cô là con một, được cha mẹ trăm phần trăm sủng ái.

Từ nhỏ, muốn cái gì có cái đó, vô ưu vô lự, cho mình là người hạnh phúc nhất. 

Khi lớn lên, gia đình chuyển từ một căn phòng nhỏ đến một căn hộ lớn hơn, rồi sau đó là một biệt thự rộng rãi. Khi sự nghiệp của cha phát triển, nhà cửa cũng thay đổi theo. Tuy nhiên, cùng với sự thịnh vượng, tin tức về việc cha nuôi dưỡng tình nhân cũng bắt đầu lan truyền, tạo ra những rạn nứt trong gia đình.

Nghe được những tin đồn buồn cười này,  An Nhã khịt mũi coi thường, đêm đó còn đem những lời này trên bàn cơm nói cho cha mẹ nghe. Ba cô cười một tiếng  bảo cho qua nói cô đừng nghe bên ngoài lời đồn đại, mẹ cô thì dịu dàng thay cô gắp thức ăn. 

Người một nhà hoan thanh tiếu ngữ, vẫn giống như trước kia. 

Ngày thứ hai vẫn có người trước mặt cô nói huyên thuyên, An Nhã làm như gió thoảng bên tai, một chữ đều không tin. 

Mãi đến có một ngày, cô cùng một nhóm bạn đi cửa hàng mua quà tặng giáo viên, tại cửa hàng xa xỉ phẩm, cô nhìn thấy ba mình kéo một cái cô gái xinh đẹp trẻ trung tiến vào cửa hàng. 

Cô tìm được nữ nhân kia, cầm thuốc màu giội cho cô tả một thân, nói cô ta cách ba mình xa một chút.

Khi An Nhã tạt thuốc màu, ba cô chỉ biết đứng nhìn, đợi cô phát tiết xong, lúc này mới kéo cô vào trong văn phòng, nói với cô: 

"Ba sai rồi, về sau ba sẽ không dây dưa với những người phụ nữ đó nữa, con mãi là cô công chúa nhỏ của ba. An Nhã à…”

An Nhã đã tin ba, nhưng sau đó lại một lần nữa nhìn thấy ba cùng người phụ nữ khác.

Cô biết mình bị lừa. 

Không chỉ có cô bị lừa, còn có mẹ của cô. 

Cô với tâm trạng phẫn nộ kể cho mẹ nghe về chuyện này, bày tỏ rằng người đàn ông mà mẹ luôn nói là yêu cô, lại có nhiều "hồng nhan tri kỷ". Cô không thể chấp nhận được, cảm thấy người đàn ông đó không xứng đáng với tình yêu của mẹ, và rằng tình yêu của hắn thật sự chỉ là giả dối.

Nhưng mệ chỉ yên lặng nghe cô cuồng loạn, sau khi phát tiết xong, bình tĩnh nói với cô, mỗi người đều có cuộc sống của mình , đây chính là cách sống vợ chồng của bọn họ.

Không can thiệp chuyện của nhau, không có can thiệp lẫn nhau. 

Mẹ còn nói cho cô biết, trước kia là nhìn cô tuổi còn nhỏ, cho nên giấu cô, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, hẳn là học tiếp nhận cũng không phải là tất cả cha mẹ đều là yêu nhau.

An Nhã lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, cô luôn tin rằng tình yêu là điều thiêng liêng và bền chặt. Cô không ngờ rằng tình yêu cũng có thể chứa đựng sự phản bội và đau khổ.

Ban đêm, khi An Nhã thấy cha về nhà sau nhiều ngày công tác, mang theo những món quà đắt đỏ cho cô và một bó hoa hồng xinh đẹp cho mẹ, cô cảm thấy một nỗi lạnh lẽo xâm chiếm tâm trí. Hình ảnh người cha mà cô từng ngưỡng mộ và yêu quý giờ đây chỉ khiến cô cảm thấy chua chát và buồn nôn. Sự ân ái giả tạo giữa cha và mẹ càng làm cô nhận ra sự giả dối trong tình yêu mà cô từng tin tưởng.

Cuộc sống đau khổ của An Nhã cuối cùng cũng chấm dứt.

Cô không còn phải chứng kiến cảnh cha mẹ diễn kịch trước mặt mình. 

Thời gian rời xa nhà ngày càng nhiều. 

Trong suốt thời gian học trung học và đại học, cuộc sống của cô trở nên phong phú hơn, với nhiều người theo đuổi, những chàng trai luôn cố gắng gây ấn tượng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy những người đó mang hoa đứng trước mặt mình, hình ảnh cha cô tặng hoa hồng cho mẹ lại xuất hiện, khiến cô cảm thấy chán ghét. Cô không thể quên được sự giả dối trong tình yêu mà cha mẹ đã thể hiện.

Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng không còn ai dám theo đuổi An Nhã nữa. Sau khi tốt nghiệp, cô không chấp nhận con đường mà cha đã sắp đặt cho mình. Thay vì theo con đường đó, cô quyết định bước vào giới giải trí, trở thành một người đại diện. 

Không ai muốn ký hợp đồng với An Nhã, cho đến khi cô gặp Hứa Tân Di. 

Cô là một người đại diện bình thường, còn Hứa Tân Di chỉ là một nữ minh tinh không mấy nổi bật. Được thôi, về sau quãng đời còn lại cứ như vậy đối phó cho qua đi.

Nhưng làm cho cô không nghĩ tới chính là, nữ minh tinh này thật kiêu căng, ngang ngược càn rỡ cực kì, nổi tiếng toàn là tai tiếng, không có người nào thích nàng. 

An Nhã thực sự thích Hứa Tân Di, cảm thấy cô ấy thú vị hơn nhiều so với những nữ minh tinh ngoài kia luôn giả tạo và âm thầm đấu đá nhau. Dù việc làm người đại diện cho Hứa Tân Di không kiếm được nhiều tiền, An Nhã cũng không bận tâm lắm về chuyện đó. Đối với cô, điều quan trọng là được làm công việc mà mình yêu thích mà Hứa Tân Di lại mang đến cho cô nhiều thử thách và niềm vui trong cuộc sống.

Cho đến một lần, khi An Nhã đi cùng một phó đạo diễn đến trường đại học tuyển diễn viên, cô gặp một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống và năng lượng. Anh chàng ấy không chỉ đẹp trai mà còn toát ra một sức hút mạnh mẽ, khiến cô không thể không chú ý. Hơi thở thanh xuân cùng với sự tự tin của anh chàng đã làm xao động lòng cô, khiến An Nhã cảm thấy phấn khích.

Cô đã rất lâu không thấy một người trẻ trung, đơn thuần và tràn đầy sức sống như vậy, khiến trái tim cô bỗng dưng cảm thấy ấm áp. An Nhã không thể rời mắt khỏi chàng trai soái khí, và thậm chí còn dành một khoảng thời gian dài để quan sát anh. Khi rời khỏi trường, cô nhận được một mảnh giấy có số điện thoại được viết vội vàng. Lòng cô bỗng dâng lên cảm xúc hồi hộp, tự hỏi liệu đây có phải là khởi đầu cho một điều gì đó mới mẻ trong cuộc sống của mình không.

"An Nhã tỷ, đây là số điện thoại của em..." 

Đưa số điện thoại ý tứ không cần nói cũng biết. 

Chàng trai mà cô đã chăm chú nhìn ngắm ấy thật sự cuốn hút. Với vẻ ngoài rạng rỡ và thân hình cao lớn, hắn không chỉ trẻ trung mà còn tỏa ra sức sống mãnh liệt. Dù tuổi còn trẻ, làn da hắn mềm mại như thanh xuân, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một dã tâm mạnh mẽ, cho thấy hắn không chỉ dừng lại ở những điều bình thường. An Nhã cảm nhận được một sự kết hợp thú vị giữa sự ngây thơ và tham vọng trong hắn, khiến cô càng thêm tò mò và muốn khám phá thêm về hắn.

An Nhã suy nghĩ hai ngày. Khi đến bãi đổ xe của cửa hàng mẹ cô, cô đã nhìn thấy một chàng trai trẻ tặng hoa cho mẹ cô.

Không can thiệp chuyện của nhau, không có can thiệp lẫn nhau. 

An Nhã nghĩ rằng trong cuộc hôn nhân của ba mẹ mình, mẹ cô là người yếu thế, bị phụ bạc. Cô không ngờ rằng thực ra, cả hai kẻ thì tam lạng, người thì nửa cân, không ai chịu thua ai. Cô cảm thấy như thể cuộc sống của họ giống như một cuộc đấu tranh không ngừng, mâu thuẫn và cạnh tranh diễn ra âm thầm, khiến cô không khỏi cảm thấy nặng nề.

An Nhã không có chào hỏi, thậm chí tránh người, quay người đi. 

Lập tức cười cho qua, xong đó gọi điện cho chàng trai kia, cho hắn địa chỉ. Về sau hắn ta thành bạn trai nhỏ của cô, mà cô cũng cho bạn trai nhỏ những điều mà hắn muốn, đều có sở cầu, ai cũng không thua thiệt ai, rất tốt. 

Cô nhận ra rằng qua một thời gian dài, số lượng bạn trai nhỏ mà cô kết giao ngày càng tăng lên. May mắn thay, những người bạn trai đó đều là những người dễ chịu, không làm cô phải lo lắng hay khó chịu.

Mãi cho đến khi tham gia đoàn phim "Hoàng Đồ", cô gặp Lạc Kiệt, một trong những người đại diện nổi tiếng trong ngành. 

Người đàn ông này không chỉ giàu có mà còn rất có sức hút, từng hợp tác với vô số minh tinh nổi tiếng. Hàn Kiêu, một ngôi sao đang nổi đình nổi đám, vẫn đang cùng anh thực hiện một dự án kéo dài hơn mười năm, và mối quan hệ giữa họ vẫn chưa bao giờ bị rạn nứt.

Có người đồn rằng anh ta là gay, và đối tượng mà anh ta yêu thầm chính là Hàn Kiêu. Nếu không thì sao mà anh ta lại chăm sóc Hàn Kiêu như một người bạn trai trong suốt bao năm qua, mà chưa từng có bạn gái nào? An Nhã cảm thấy những lời đồn đó có phần hợp lý.

Cho nên cô căn bản liền không nghĩ tới, mình còn có thể được Lạc Kiệt để ý tới. "Em có muốn hay không thử... Chơi đùa anh?" 

Trong hành lang khách sạn , Lạc Kiệt tên vương bát đản kia đè ép cô hỏi như vậy . 

Chơi? 

An Nhã cười lạnh. 

Chỉ cần Lạc Kiệt đối cô có hiểu biết, đã điều tra, không khó lắm tra được cô có rất nhiều bạn trai trẻ, có thể nâng hắn trời cao, lúc không thích, so với đợi ven đường rau dại cũng không bằng. 

"Anh tuổi tác so với mấy cậu nhóc lớn hơn nhiều vậy, làn da không bằng người ta, ngũ quan mặc dù cũng còn có thể, nhưng khuôn mặt nhìn lâu là sẽ nhìn chán, anh có tiền, thế nhưng là tôi cũng không thiếu tiền, tôi không thích anh cũng không cần bất cứ cái gì của anh, mấy cậu nhóc kia có thể mang tới niềm vui cho tôi , tại sao tôi có thể vì anh mà từ bỏ cả cánh rừng?" 

Cô cho là mình nói chuyện đủ rõ ràng đủ trực tiếp cũng đủ hung ác, không nghĩ tới tuần lễ thời trang về sau, Lạc Kiệt đối cô trực tiếp triển khai mãnh liệt theo đuổi.

Mỗi sáng sớm sẽ ở nhà dưới lầu chờ cô, mỗi lúc trời tối sẽ ở công ty dưới lầu chờ cô, quà, hoa mỗi ngày đều đưa. Cô không thể nhịn được nữa lôi kéo tiểu bạn trai xuất hiện ở trước mặt hắn. 

Lạc Kiệt hỗn đản này, đánh bạn trai cô, còn truyền lời ra, An Nhã là nữ nhân của hắn, thằng nào dám bên An Nhã , chính là cùng hắn Lạc Kiệt đối nghịch. 

Lạc Kiệt trong giới tầm mười năm, qua tay rất nhiều minh tinh, cũng coi là người đại diện có tiếng, tài nguyên không ít, nhân mạch càng nhiều, không có tiểu tử dám công nhiên cùng cô đối nghịch. 

Kết quả là, mỗi ngày bên cạnh luôn có những chàng trai trẻ đẹp, An Nhã lại rơi vào tình huống khó xử.

Trên WeChat, những tin nhắn từ bạn trai trước kia ngọt ngào giờ đây khiến cô cảm thấy như một cơn sóng dữ, mỗi người đều khiến cô khó mà từ chối.

"Vương bát đản!"

Trong quán bar, An Nhã ngồi ghế dài bên trong nhìn xem bốn phía, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. 

An Nhã luôn cảm thấy Lạc Kiệt và cô có nhiều điểm tương đồng. Vì vậy, cô thật sự khó hiểu: tại sao một người như Lạc Kiệt, sở hữu nhiều tài nguyên quý giá, lại chọn ở bên cạnh cô? Những cô gái xinh đẹp vây quanh Lạc Kiệt khiến cô cảm thấy ghen tị, cô không tin Lạc Kiệt lại thờ ơ với sự chú ý đó.

Đặt trên người cô, cô không thể. 

Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa cô và Lạc Kiệt. Họ vốn không phải là một loại người, cũng không đi cùng một con đường. Dù có yêu nhau, chắc chắn cũng khó có thể đi đến cùng.

Cần gì chứ. 

Cô uống say, nằm tại ghế dài bên trong nhìn xem ánh đèn bắn ra bốn phía trần nhà, thân thể càng ngày càng nóng. 

Đây không phải lần đầu tiên cô uống rượu, nên An Nhã rất rõ ràng phản ứng của cơ thể mình lúc này.

Ở quán bar của bạn bè, lại còn có thể mắc lừa? 

Đến cùng là tên vương bát đản nào không có mắt, cũng dám chơi đến An Nhã tỷ trên đầu? 

Một chàng trai đẹp trai, phong trần lãng tử, chen qua đám đông và ngồi xuống cạnh cô. Anh ta ghé sát bên tai cô, nói một cách thân mật và mập mờ.

"Tôi tên Lục Tu, em tên gì?" Nói thẳng. 

An Nhã ngoáy đầu lại đến xem hắn cười nhẹ một tiếng, đưa tay tát , đánh cho tiểu soái ca nổi trận lôi đình. 

"Biết tôi là ai không, cô dám đánh tôi? Tôi đến vì thấy dung mạo của cô cũng không tệ, cho thể diện mà không cần?" 

An Nhã đầu rất choáng, thân thể phát nhiệt, tâm tình theo bốn phía ồn ào khô đến muốn mạng , chỉ muốn phát tiết một chút,bèn thấy chai rượu ở bàn, cầm lên đập vào đầu hắn một phát. 

Loảng xoảng

 ―― Tiểu soái ca bị đánh bất ngờ, lấy lại tinh thần liền muốn động thủ An Nhã, vừa định dơ tay lên đánh đã bị ai đó năm tay, lơ lửng giữa không trung.

Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, tiểu soái ca không thể nhìn thấy mặt của người đàn ông kia, chỉ cảm thấy lực tay của hắn càng lúc càng mạnh, còn chưa kịp la lên đã bị đánh cho một cước trí mạng. Vừa định kêu lên tên của ba mình, liền bị ba bốn người đàn ông khách kéo lại. 

"Anh dám đánh tôi? Anh biết cha tôi là người nào không?" 

"Vậy liền đánh cho cha hắn nhận không ra." 

Một tiếng lạnh đến cực hạn thanh âm về sau, hắn quả nhiên bị đánh cho cha hắn đều nhận không ra. 

Nhưng vừa chạm vào người cô, An Nhã bỗng tát hắn một cái, khiến hắn bất ngờ.

Cái này, bàn tay thật sự là tai bay vạ gió. 

Lạc Kiệt sững sờ tại chỗ. 

Không chỉ có là hắn sửng sốt, bên cạnh hắn những bằng hữu kia cũng sửng sốt. Sớm nghe nói An Nhã thanh danh, cũng biết Lạc Kiệt gần nhất đang đuổi người, khó đuổi theo vậy thì thôi, tính tình còn như thế táo bạo, người này, khó làm nha. Thật không biết Lạc Kiệt đổ vì cái gì

Lạc Kiệt đổ vì cái gì hắn trong lòng mình rõ ràng, lập tức cũng không cùng An Nhã so đo, khom người đem người đỡ dậy, không biết nhà của cô ở đâu, liền đem nàng đến khách sạn. 

Sau khi say rượu An Nhã rất không an phận, bị Lạc Kiệt vịn cũng đứng không vững, trực tiếp ôm lên, tay chân hận không thể hướng Lạc Kiệt trên thân treo. 

Ánh mắt mê mang, sắc mặt đỏ bừng, sau khi say rượu đáy mắt dịu dàng cẩn thận tựa hồ. An Nhã như vậy, hắn chưa bao giờ thấy qua. 

Đi cùng mấy người bạn ồn ào, Lạc Kiệt liếc nhìn mọi người một cái rồi ngồi xuống, ôm An Nhã vào lòng. Cô gái trong lòng hắn đang không ngừng cọ vào người, khiến Lạc Kiệt cảm thấy như toàn bộ sự nhẫn nại của mình đều sắp bị thử thách. Vất vả lắm mới ra được xe, lúc hắn đang cài dây an toàn, An Nhã bất ngờ hôn mạnh vào mặt hắn, khiến đầu óc hắn trở nên trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play