– Người đến ——

Cánh tay vững chắc giữ lấy eo, nắm chặt không thể tả, nhưng Hoắc Nguy Lâu chỉ lập tức trầm giọng gọi người!

Mấy gã Tú Y Sử vốn theo lệnh canh giữ trước Yêu Nguyệt Các bị tiếng vang này kinh động, giờ khắc này nghe lệnh chạy tới, sau khi chuyển qua chỗ rẽ, lại đều  ngẩn ngơ toàn tập.

Hầu gia của bọn họ, cùng vị cô nương ngỗ tác, sao lại. . . . . . Ôm nhau rồi vậy?

Hoắc Nguy Lâu chỉ chỉ lầu ba

– Xà ngang bỗng dưng rớt xuống, suýt chút nữa gây tổn thương người khác, đi lên xem một chút.

Chả trách vừa rồi có tiếng động do vật nặng rơi xuống đất, thì ra là xà ngang rớt xuống, cao tận lầu ba, lại là độ lớn bằng hai tay ôm lấy, nếu như nện trên thân thể người, dù xương cốt làm bằng sắt cốt thép cũng phải đổ máu tại chỗ, tuy rằng đoán được Hoắc Nguy Lâu là vì cứu người mới như vậy, nhưng lúc mấy gã Tú Y Sứ vâng lệnh rời đi, vẫn không nhịn được nhìn nhiều một chút.

Thật sự là quá ly kỳ rồi đó!

Hầu gia nhà bọn hắn ngay cả nữ tỳ bên người cũng không có, bây giờ ôm giai nhân trong ngực, thật sự là trước đây chưa từng thấy.

Tiếng bước chân đã rẽ tiến vào trong lầu, Hoắc Nguy Lâu mới rủ mắt nhìn xuống lòng ngực của mình.

Bạc Nhược U cứng đờ dựa trong ngực y, nét sợ hãi trên mặt chưa tiêu tán, khuôn mặt nhỏ cũng trắng nhợt như rút đi sắc hồng, đôi mắt trong suốt như thấy đáy, giờ khắc này lộ ra một chút mất hồn mất vìa, giống như nai con bị hoảng sợ vậy, dung nhan vốn dĩ xinh đẹp, nét mặt lúc này, càng lộ ra dáng vẻ yếu ớt động lòng người, Hoắc Nguy Lâu híp lại mắt phượng

– Bị dọa?

Giọng điệu của Hoắc Nguy Lâu có chút bình thường, rút đi bớt uy hiếp cùng lãnh khốc như Thái Sơn đè trên đính đầu, rơi vào tai của Bạc Nhược U, tựa như gió thuận mưa hòa vậy, nàng khôi phục lại một chút ý thức, không nhịn được rủ mắt nhìn xuống xà ngang sơn đỏ, vừa nhìn một cái, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.

Nếu như không có Hoắc Nguy Lâu ra tay cứu giúp, giờ khắc này nàng có lẽ đã bị đập nát xương sọ gãy cột sống mà chết, không chỉ có như vậy, xương ngực xương sườn đều sẽ gãy nát, xương ngực gãy rời có lẽ sẽ đâm thẳng vào tim, thần tiên cũng khó cứu.

Bạc Nhược U nghĩ lại mà sợ nuốt nước miếng một cái.

Hoắc Nguy Lâu còn ôm lấy nàng, lúc này khuỷu tay vừa mới buông lỏng ra, thân thể Bạc Nhược U loạng choạng một cái, nàng có chút không đứng vững được.

Hoắc Nguy Lâu không thể làm gì khác hơn là đỡ lấy nàng, nghe thấy tiếng bước chân trong lầu càng ngày càng lên cao, lại dẫn nàng lui về phía sau vài bước, biến cố bất ngờ vừa rồi, nếu như trên lầu có người, chính là có ý định mưu hại, nếu như không có người, Hoắc Nguy Lâu chỉ sợ lại có thêm vật nặng rớt xuống.

Trong lúc Hoắc Nguy Lâu lui về phía sau, đồng thời cũng kéo Bạc Nhược U về bên cạnh mình, đây là một tư thế che chở, nếu như thật sự có thêm vật nặng rơi xuống, vóc người y cao lớn, vai rộng thân thể vững chắc, có thể ngăn cản hoàn toàn cho nàng.

Gió lạnh chợt cũng biến mất, Bạc Nhược U được bao phủ dưới chiếc bóng của y, lúc ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy dáng vẻ Hoắc Nguy Lâu vững vàng sắc bén lộ ra sức mạnh cường hãn lạnh lẽo bức người, lúc bình thường khiến người ta sợ hãi, giờ khắc này, lại bỗng dưng trở thành loại sức mạnh giúp yên ổn lòng người.

Hô hấp cứng đờ dần thả lỏng, dòng máu tựa như bị đông lại cũng một lần nữa chảy xuôi lại khắp cơ thể, nàng cảm giác được mình vẫn còn đang dựa vào Hoắc Nguy Lâu, vội vàng lui lại một bước cưỡng chế bản thân phải đứng vững, sau đó mới thở ra một hơi nói

– Đa tạ hầu gia cứu giúp.

Hoắc Nguy Lâu đã tập trung hơn phân nửa tầm nhìn ở trên lầu cao, vẫn chưa lập tức trả lời, rất nhanh, mấy bóng người thò ra từ sau lan can, hô vọng xuống dưới

– Khởi bẩm hầu gia, trên lầu không người,  xà ngang rớt xuống chắc hẳn là do gỗ dùng lâu năm bị mục nát.

Hoắc Nguy Lâu thu hồi ánh mắt, lúc này mới nhìn về phía Bạc Nhược U.

Bạc Nhược U vòng hai tay vào nhau ở trước người, siết vô cùng chặt, đầu hơi rủ xuống, chỗ cổ áo lộ ra một phần cổ xinh đẹp tuyệt trần, Hoắc Nguy Lâu nhìn ra nàng vẫn chưa hết hoảng sợ, chỉ hỏi

– Sớm như vậy, đến chỗ này làm cái gì?

Bạc Nhược U hít sâu một cái mới ngẩng đầu lên, chỉ chỉ rìa mái hiên lầu hai, Hoắc Nguy Lâu nhìn theo ánh mắt nàng, mới vừa nhìn sang, ánh mắt y trầm xuống, tuy rằng có một tầng tuyết trắng che kín, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bên kia thiếu đi hai mảnh ngói xám.

Yêu Nguyệt Các ở phương hướng Đông Bắc của hầu phủ, xung quanh là rừng hoa, bạch ngọc làm bậc thềm, hình dạng và cấu tạo xa hoa, chạm trổ tinh mỹ, thời Xuân Thu leo lên cao nhìn xa, có thể quan sát toàn bộ hầu phủ, mà bây giờ là tháng giêng rét đậm, nơi đây cơ hồ không có người đến.

Xung quanh mái hiên lầu hai đều không có tổn hại, chỉ có nơi này rơi mất hai mảnh ngói xám, Hoắc Nguy Lâu híp mắt, nhìn lại nơi Bạc Nhược U đứng vừa nãy

– Ngươi đang tìm hai mảnh ngói này?

Qua một lúc, Bạc Nhược U đã tự cưỡng chế cho mình bình tĩnh lại

– Phải, một tháng gần đây nhất, phủ Thanh Châu từng có ba, bốn trận tuyết rơi, mỗi lần đều cách nhau mấy ngày, lúc dịp Tết này tuyết đọng lại không có thay đổi, nếu có thể lần theo tầng tuyết tìm được tấm ngói, là có thể biết được đại khái rớt xuống vào lúc nào.

Bạc Nhược U nói xong nhìn xà ngang rớt xuống thở dài, vốn là thấy lớp tuyết sẽ không thay đổi, bây giờ bị nện xuống một cái như vậy, chắc sẽ khó có thể nhận biết, trong một lúc nàng ủ rũ mặt mày, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng dần trở nên sâu sắc.

Rất nhanh, Tú Y Sứ từ trên lầu đi xuống, Hoắc Nguy Lâu chỉ chỉ xà ngang trên đất

– Dọn đi, tìm xem bên dưới có tấm ngói nào không.

Mấy gã Tú Y Sứ nghe lệnh tiến lên, lập tức kéo xà ngang ra, lại tìm kiếm một lúc trong hố tuyết, quả nhiên tìm được vài miếng ngói vỡ, Bạc Nhược U nhìn hố tuyết hỗn loạn, trong lòng biết phương pháp này đã vô dụng, vẻ mặt liền có chút bất đắc dĩ, bên cạnh, Hoắc Nguy Lâu cầm lấy vài miếng ngói vỡ nhìn một chút

– Rơi xuống năm, sáu ngày.

Bạc Nhược U nghe vậy lập tức theo tiếng nhìn lại, Hoắc Nguy Lâu thấy ánh mắt nàng mang theo nghi hoặc, phát lòng từ bi mà nói:

– Trên mái ngói có mọc rêu, loại rêu này thoát ly bùn đất, nhiều nhất sống được tám, chín ngày.

Mái hiên lâu năm, giữa khe ngói đóng bụi thành đất, cho nên rêu cỏ cũng sinh ra theo đất, mà giờ khắc này đa phần các nhánh rêu trên mái ngói đã khô đi, đủ để chứng minh là rơi xuống vào sáu, bảy ngày trước, thời gian đó, chính là ngày mà Trịnh Văn Thần bị đẩy xuống lầu.

Đáy mắt Bạc Nhược U hơi sáng lên, ánh mắt lúc đảo qua này xà ngang sơn đỏ lại hơi nhíu mày một chút, nàng đi lên phía trước, nhìn kỹ trên xà ngang sơn đỏ này, sơn đỏ đại khái là một năm trước có tủ bổ qua một lần, tuy có chút bạc màu, nhưng vẫn chưa tróc ra, nhưng ngay chính giữa xà ngang, lại có một chỗ nước sơn bị bong tróc, Bạc Nhược U giơ tay sờ sờ

– Xà ngang này, có lẽ cũng không đơn giản là do chuẩn mão(*) lâu năm trở nên mục nát như vậy. . . . . .

Chuẩn mão (sǔn mǎo)(*) là phương thức kết cấu chủ yếu trong kiến trúc, gia cụ cùng các dụng cụ khác ở là Trung Quốc thời cổ đại, là một loại phương thức nối liền ở hai vị trí lồi lõm giữa hai tấm đúc (hoặc bộ phận). Phần lồi gọi là chuẩn (hoặc gọi cái mộng ); phần lõm vào gọi là mão (hoặc gọi lỗ mộng, rãnh chuẩn).

Đặc điểm của đồ vật này là không sử dụng đinh, lợi dụng chuẩn mão để gia cố vật dụng, thể hiện văn hóa cùng trí tuệ của người cổ đại Trung Quốc. (Hình mình họa bên dưới)


Chuẩn mão một bên xà ngang xác thực có dấu vết hơi mục nát, nhưng một bên khác thì vẫn còn hoàn hảo, mà nhìn thấy chỗ bị tróc sơn, Bạc Nhược U nói:

– Chỗ này tựa hồ bị cái gì mài mòn qua, hình dáng như vậy, giống như là . . . . .

– Là dây thừng.

Hoắc Nguy Lâu nói ra một cái kết luận chắc chắc, hắn ngước mắt nhìn về phía lan can lầu ba

– Nếu lấy dây thừng, chão chụp lồng qua bên trên xà ngang, người hơi có chút bản lĩnh, là có thể từ bên trên lầu ba thần không biết quỷ không hay nhảy xuống, như vậy, tấm ngói rơi xuống cũng có thể giải thích được.

Bạc Nhược U tán đồng gật đầu, xung quanh là hoa cỏ rừng rậm, nếu như có người thừa dịp hỗn loạn bỏ trốn, căn bản không người nào có thể phát hiện.

Chính là như vậy, mới tạo thành biểu hiện giả dối việc hồn ma giết người.

Xem xong xà ngang rồi, Hoắc Nguy Lâu xoay người đi đến cửa chính, Bạc Nhược U biết hắn muốn lên lầu, vội vã đi theo. Thấy nàng theo tới, Hoắc Nguy Lâu không tỏ rõ ý kiến, Bạc Nhược U không chỉ biết khám nghiệm thi thể, sức quan sát cũng vô cùng nhạy bén, cũng có thể dùng được.

Lầu một là căn phòng lớn treo mấy bức tranh sơn thủy nổi tiếng, bởi vì đã lâu không có người đến, trên bàn ghế đóng bụi rất dày, cầu thang ở phía bên phải phòng lớn, Hoắc Nguy Lâu dẫn đầu lên lầu, Bạc Nhược U liền đi theo phía sau, nàng vừa nhấc mắt liền có thể nhìn thấy bóng lưng Hoắc Nguy Lâu, bỗng dưng, nàng cảm giác thân hình Hoắc Nguy Lâu càng ngày càng to lớn, nhìn rất có cảm giác làm người tín nhiệm an tâm.

Bạc Nhược U mím mím môi, trước sáng nay, nàng chỉ cầu không công lao không sai sót mà phá án, cho dù vị Võ Chiêu hầu này quyền thế ngập trời cỡ nào, cũng máu lạnh vô tình đến mức nào, đều không có quan hệ gì với nàng, bởi vì sau này bọn họ đa phần sẽ không duyên phận gặp lại nhau, nhưng ân cứu mạng vừa rồi, thật là khiến cho nàng mang cảm kích từ tận đáy lòng.

Mới vừa lên lầu hai, Bạc Nhược U ngừng bước chân, nàng khẽ hít hít mũi, lại không tiếp tục lên phía trên, mà là đi về phía Đa Bảo Các(*) phân chia noãn ở lầu hai.

Đa Bảo Các(*):là vật chuyên dùng để bày biện đồ cổ (hình minh họa)


Lầu là một phòng lớn rộng rãi, lầu hai thì tựa như một phòng sách, Đa Bảo Các ngăn cách tầm mắt ở cửa cầu thang lầu, đi thẳng vào bên trong, là có thể nhìn thấy hai mặt dựa vào tường đều là giá sách khắp nơi, bên trên giá sách bày đầy sách cổ, sách về đàn, bên dưới cửa phía Tây, còn có chiếc giường dài và bàn trà, mà ở bên trong góc cửa phía Tây, một lư hương tầm thường để dưới đất.

Bạc Nhược U đi tới chỗ đặt lư hương.

Lư hương được làm bằng đồng thau, khéo léo tinh xảo, Bạc Nhược U cầm lên nhìn một chút, nhẹ nhàng ngửi một cái, lộ ra biểu tình quả nhiên là thế, lại nhìn về bốn phía, rất nhanh, nàng cầm lư hương đi tới phía Nam trước Đa Bảo Các, đặt lư hương lên một ô vuông trống.

Bên trong ô vuông này cũng đóng bụi, nhưng vừa khéo là có ba chỗ đóng bụi ít hơn một chút, lư hương thả xuống, vừa vặn khớp với chân của lư hương.

Hoắc Nguy Lâu chậm rãi đi tới, Bạc Nhược U liền nâng lư hương nói:

– Hầu gia, mê hương ở trong này, hung thủ dùng lư hương đốt hương, còn để bên trong góc, sau khi Trịnh nhị gia tới đây, rất có thể là không hề phát giác tình huống đã bị hôn mê.

Bạc Nhược U đặt lư hương xuống, lại đến xem cầu thang từ lầu hai đến lầu ba

– Trên thi thể có tình trạng vết thương ứ đọng cùng trầy da, chắc hẳn là lưu lại trong lúc kéo hắn lên lầu ba kéo dắt. Trịnh nhị gia tuy là nam tử trưởng thành, nhưng thân hình cũng không tính là cao to, người bình thường cũng có thể đủ sức kéo được.

Trịnh Văn Thần cao chưa tới sáu thước, thân hình nhỏ gầy, ước chừng khoảng 100 cân(*) là hết mức.

(*)1 cân = ½ kg (100 cân = 50kg

Mà nơi này gia cụ cùng đồ trang trí đa dạng, nhưng mỗi một thứ đều chỉnh tề không một cái bị đổ trên mặt đất, đủ thấy vẫn không có phát sinh ẩu đả, rốt cuộc vì sao Trịnh Văn Thần tới đây? Mà hắn là nhìn thấy hung thủ trước rồi bị hôn mê đi? Hay là đã đối mặt với hung thủ?

Đáy lòng Bạc Nhược U có nhiều nghi vấn, mà Trịnh Văn Thần tính ra đã chết bảy ngày, không thể kiểm tra nơi này đúng lúc, rất nhiều chứng cứ đã biến mất không thấy, đang nghĩ ngợi, Hoắc Nguy Lâu đã lên lầu ba trước, nàng vội vàng đuổi theo.

Lên lầu, liền thấy ba phòng cực nhỏ, cửa sổ bốn phía, chỉ có ở hướng Bắc treo một bức họa chân dung lão An Khánh hầu, dọc theo đường đi, trên đường phủ bụi cũng như Bạc Nhược U suy đoán, có dấu vết của người bị kéo lê trên đất, Bạc Nhược U chậm rãi mở cửa nhỏ đi ra, liền đến sân thượng nơi mà Trịnh Văn Thần ngã xuống.

Nơi này tầm nhìn bao la, dù là nơi đặt linh cữu lão phu nhân, hay là nơi mà nàng ngủ lại đêm qua, đều có thể dễ dàng thấy được, khuyết điểm duy nhất, chính là mái hiên có chút thấp, ngay đêm đó tuy có ánh trăng, nhưng cũng không khó để tưởng tượng, hung thủ trốn ở phía sau Trịnh Văn Thần, người phía dưới rất khó nhìn rõ mặt của hắn.

Kéo người tới, lại đặt dựa trên lan can, chờ người chứng kiến tới rồi, liền đẩy Trịnh Văn Thần xuống, sau đó vòng về phía sau. . . . . .

Bạc Nhược U vừa nghĩ vừa đi vòng qua, liếc mắt liền thấy Hoắc Nguy Lâu đứng dưới mái hiên chỗ xà ngang rớt xuống.

Mặc dù xà ngang khá nặng, nhưng có chuẩn mão nâng đỡ hai bên, mặc dù chuẩn mão của một bên mục nát mà đứt, còn có một bên khác có thể thừa nhận sức nặng, nhưng nếu có người tròng sợi dây lên trên xà ngang, trọng lượng con người, chính là một nguyên nhân khác khiến chuẩn mão triệt để gãy ra, mà thật là đúng dịp không khéo, xà ngang ngay ở vừa nãy đã rớt xuống, mặc dù đã qua thời gian một chén trà, nhưng tưởng tượng đến tình cảnh vừa rồi, Bạc Nhược U vẫn cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Bạc Nhược U đang muốn tiến lên, Hoắc Nguy Lâu đã quay đầu lại nói:

– Đứng yên ở đó.

Bạc Nhược U vội vàng dừng bước, liền thấy Hoắc Nguy Lâu phân phó Tú Y Sứ bên cạnh

– Đi nói cho Trịnh Văn Yến một tiếng, tốt nhất là toàn bộ lầu ba đều tu sửa kiểm tra lại một phen, hiện tại chuẩn mão bốn phía đều có chút lỏng lẻo, nếu có người lên đây, chỉ sợ sinh ra bất trắc.

Tú Y Sứ đáp lại một tiếng, Hoắc Nguy Lâu liền xoay người vừa đi vừa nói

– Đi xuống đi.

Bạc Nhược U liền đi theo xuống dưới lầu, đi phía sau Hoắc Nguy Lâu, lại không tự giác mà bắt đầu đánh giá y, mặc dù nàng không biết Hoắc Nguy Lâu bao nhiêu tuổi, nhưng người người đều biết lúc y mười tám tuổi đã phong hầu, về sau danh tiếng càng thịnh, ở Đại Chu lưu truyền ít nhất cũng bốn, năm … hoặc nhiều hơn thế, như vậy tính ra, bây giờ cũng chỉ 20 lại 23, nhưng Hoắc Nguy Lâu lại cho người ta có cảm giác, y có lòng dạ vạn quân, cẩn trọng chính chắn, giống như đã qua tuổi trẻ, lần đầu gặp gỡ, y còn gọi nàng là ” tiểu cô nương miệng còn hôi sữa”.

Mà y xụ mặt theo thói quen, tựa như đáy lòng luôn cất chứa những việc khó chịu nặng trĩu.

Bạc Nhược U thở dài, là người dưới một người trên vạn người, cũng mang theo gánh nặng nghìn cân, đứng càng cao, cô độc lạnh lẽo càng vô tận.

Mới ra cửa lầu, liền thấy Phúc công công cùng Hạ Thành đang chờ đợi ở bên ngoài.

Hạ Thành thấy Võ Chiêu hầu mới sớm như vậy đã tới làm việc, đáy lòng rất là sợ hãi

– Hầu gia tới thăm dò hiện trường như vậy sớm, thật sự là khiến hạ quan xấu hổ, có hầu gia trấn giữ. . . . . .

– Bản hầu cũng không phải là người tới sớm nhất.

Hoắc Nguy Lâu đánh gãy Hạ Thành khen tặng, trực tiếp đi về phía Tây bên cạnh.

Lúc này, Hạ Thành thấy được Bạc Nhược U phía sau y

– Tiểu Bạc, ngươi. . . . . .

Bạc Nhược U chớp chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch

– Đại nhân, sớm.

Nói xong thấy Hoắc Nguy Lâu lại đi rồi, không nhịn được hỏi:

– Hiện tại hầu gia muốn đi chỗ nào?

Hạ Thành làm sao biết được, Phúc công công cười híp mắt nói:

– Muốn đi Phật đường, Bạc cô nương cùng Hạ đại nhân còn không đuổi theo?

Hạ Thành nghe vậy vội vã chạy theo, Bạc Nhược U cúi chào với Phúc công công, cũng đi theo, Phúc công công cũng đang muốn đi, một gã Tú Y Sứ chợt tiến lên nói nhỏ bên tai Phúc công công.

Phúc công công vừa nghe, đôi mắt trừng lớn, kêu ô hô một tiếng vui vẻ nói

– Trời ạ, cây vạn tuế hầu gia chúng ta ra hoa rồi hả?!

Gã Tú Y Sứ này lại bổ sung một câu, Phúc công công hơi nhướng mày nhăn mặt

– Ta nói mà. . . . . . Sao có thể chứ. . . . . . cây vạn tuế như ngài ấy, cũng không biết lúc nào mới có thể nở hoa đây!

Phật đường ở phía Tây của hầu phủ, tuy là vị trí hẻo lánh, lại hết sức yên tĩnh, cây vạn tuế Hoắc Nguy Lâu bước vào Phật đường, vẫn không có cảm nhận được một chút thiện ý nào, chỉ cảm giác được khắc khổ từ Phật đường này.

Phật đường to lớn, tạo thành một viện, chính sảnh Phật đường lại không hề rộng rãi, bên trái là bàn dài để chép kinh, bên phải đặt một chiếc giường thấp, còn lại không có một vật dư thừa nào, quả thực không khác gì chỗ của người xuất gia tu hành chân chính, toàn bộ gian nhà, chỉ có bàn thờ Phật ở trung tâm được tạo hình theo phong cách cổ xưa, điêu khác tinh mỹ, ở giữa thờ cúng ba vị thánh Tây Phương (*), đều là dáng vẻ trang nghiêm.

Tây Phương (*): tín đồ đạo Phật gọi nơi phát tích của đạo Phật

Lúc Bạc Nhược U cùng Hạ Thành đi tới cũng cảm thấy kinh ngạc, có bao nhiêu Phật đường hầu môn thế gia cung phụng Phật tổ, hoặc là bố trí tao nhã tĩnh lặng, hoặc là treo bức họa các vị cao tăng, hoặc là màn che thêu kinh văn, còn phải bị vị trí ngồi nghe giảng kinh thưởng trà, vừa tu thân dưỡng tính, lại hình thành một loại hưởng thụ tự nhiên, nhưng Phật đường nơi đây, thực sự hơi kham khổ một chút, Hạ Thành không thể tưởng tượng ra được lão phu nhân hơn 50 tuổi lại thường xuyên ở đây lễ Phật trắng đêm.

Phật đường không lớn, chỉ liếc mắt một cái là rõ mồn một, thật sự không nhìn ra dị thường, Bạc Nhược U lại đi đến trước bàn thờ Phật, nàng xem xét lư hương trước bàn thờ Phật, giơ tay dính lấy tàn hương, lúc này, một giọng nói gầm lên đột ngột.

– Dừng tay, mau dừng tay, đây là đồ vật thờ cúng, sao có thể động đến tùy tiện được?

Trịnh Văn Yến vội vội vàng vàng chạy tới Phật đường, trước tiên đã nhìn thấy Bạc Nhược U đang động vào lư hương, lập tức quát bảo ngưng lại.

Tâm trạng hắn quá kích động, làm cho Hoắc Nguy Lâu cùng Hạ Thành đều nhìn lại, Trịnh Văn Yến làm dịu lại sắc mặt, chắp tay nói:

– Khởi bẩm hầu gia, mẫu thân cung phụng ba vị thánh Tây Phương này, là thỉnh từ Tướng Quốc Tự ở kinh thành tới, có cao tăng chủ trì, ở giữa có vô lượng thọ phật, còn có một viên xá lợi tử do cao tăng lưu lại khi viên tịch, thật sự là cực kỳ quý giá đấy!

Hắn sốt ruột mà nói hết lời, Bạc Nhược U lại tựa như phát hiện cái gì mà lộ vẻ mặt khiếp sợ, nàng xác định vài lần, cuối cùng xoay người nói:

– Hầu Gia, trong tàn hương có Mạn Đà La.

Hoắc Nguy Lâu hơi nhướng mày, lại là Mạn Đà La?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play