Hoắc Nguy Lâu đi về phía Bạc Nhược U.

Ánh đèn mờ nhạt, y lại tựa như khoác tuyết đêm mà đến, một đôi mắt phượng lạnh lẽo thấm người, tựa như một chấm nhỏ trên màn trời đen kịt đều rơi vào đáy mắt y, bốn mắt nhìn nhau, Bạc Nhược U cảm thấy nàng cũng sắp bị đáy mắt  như vực sâu của y hút vào rồi.

Trịnh Tiêu sợ đến quên khóc, ngay lập tức tránh vào phía sau Bạc Nhược U.

Bạc Nhược U đứng dậy, môi mỏng giật giật, rốt cuộc vẫn lựa chọn kính cẩn nghe theo rủ mắt

– Bái kiến hầu gia.

Hoắc Nguy Lâu đi tới trước mặt Bạc Nhược U, đứng lại, ánh mắt nặng nề đảo qua trên mặt nàng, sau đó lướt qua nàng, nhìn về phía Trịnh Tiêu trốn ở phía sau nàng

– Ngươi mới vừa nói cái gì?

Trịnh Tiêu nắm thật chặt tay Bạc Nhược U không buông ra, cũng không dám ra khỏi phía sau nàng, Hoắc Nguy Lâu hơi nhướng mày, Bạc Nhược U vội vàng xoay người lại dỗ dành Trịnh Tiêu

– Tiểu công tử đừng sợ, vừa nãy ngài đã đáp ứng ta, phải thuật lại những lời vừa mới nói cho hầu gia nghe mà, bây giờ hầu gia đến rồi, vì phụ thân ngài, can đảm hơn chút, nói cho hầu gia nhé?

Bạc Nhược U nói giọng nhỏ nhẹ dịu dàng lại thân thiết, tựa như đang dỗ không phải người xa lạ, mà là đệ đệ ruột thịt của mình vậy, Trịnh Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn Bạc Nhược U một chút, sau đó ngập ngừng mà gật gật đầu.

Hắn vẫn cầm lấy tay Bạc Nhược U không buông, nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu sợ sệt nói

– Ta. . . . . . Phụ thân ta không phải người xấu, tam thúc mới xấu, hắn cũng muốn tiếp nhận tước vị, phụ thân chết rồi, tam thúc bảo mẫu thân giao ra sổ con đưa đi kinh thành, nhưng ta cùng mẫu thân sao lại biết được cái sổ con gì chứ, tam thúc còn phái người tới thư phòng phụ thân tìm kiếm, hắn nhất định là biết tổ mẫu có ý định truyền tước vị cho phụ thân, vì thế trước hại tổ mẫu, sau lại hại phụ thân. . . . . .

Hoắc Nguy Lâu tập trung lắng nghe, lại hỏi

– Tổ mẫu ngươi có ý định truyền tước vị cho phụ thân ngươi?

Trịnh Tiêu vội vội vàng vàng gật đầu

– Mặc dù tổ mẫu cùng phụ thân ta cãi nhau khá thường xuyên, nhưng tổ mẫu cũng âm thầm nói qua một lần với phụ thân, nói phụ thân ta tính tình nóng nảy, hiện tại chậm chạp chưa định tước vị, chẳng qua là muốn mài giũa tính tình của người thêm một đoạn thời gian thôi.

Do dự trong nháy mắt, Trịnh Tiêu nói tiếp:

– Hơn nữa, dù tổ mẫu không truyền tước vị lại cho phụ thân, cũng nhất định sẽ không truyền cho tam thúc.

Bạc Nhược U nghe đến đó nhíu lông mày, hôm nay đã nhìn thấy Trịnh tam gia cùng Trịnh ngũ gia, mặc dù đều là chủ nhân trong phủ, nhưng so sánh với nhau, Trịnh tam gia hiển nhiên đã là gia chủ hầu phủ, làm người cũng chu đáo khéo đưa đẩy hơn, vị Trịnh ngũ gia kia cả buổi cũng chưa nói được hai câu, hiển nhiên là làm nền cho Trịnh tam gia.

– Vì sao sẽ không truyền cho tam thúc ngài?

Lời này là Bạc Nhược U hỏi, Trịnh Tiêu nhìn nàng nói:

– Bởi vì tam thúc là người không may mắn, tổ mẫu từ nhỏ đối đãi với hắn đã không mấy thân thuộc, nếu không phải đại bá bỗng nhiên bệnh chết, hiện giờ tam thúc cũng sẽ không nắm quyền trong phủ.

—— người không may mắn?

Ánh mắt Bạc Nhược U tối sầm lại, hơi mang nghi hoặc nhìn Trịnh Tiêu.

Hoắc Nguy Lâu lúc này mới hỏi:

– Những câu nói này, là ai dạy ngươi nói?

Ánh mắt Trịnh Tiêu hơi trốn tránh, nhưng dưới ánh mắt của Hoắc Nguy Lâu, người trưởng thành còn khó mà chống đỡ được, huống chi hắn chỉ là một đứa bé, Trịnh Tiêu rốt cuộc cũng không chịu nổi, thấp giọng nói:

– Là . . . . . Là mẫu thân nói, cũng đều là sự thật! Nếu hầu gia không tin, có thể đi hỏi những người khác trong phủ, đi hỏi Ngọc ma ma, bọn họ đều biết . . . . . .

Trịnh Tiêu rất thông minh, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng đã biết người biết lấy lòng, cũng nhìn ra được ai dễ nói chuyện ai khó tiếp cận, mồm miệng càng thêm lanh lợi, nhưng hôm nay lời nói của hắn ẩn chứa rất nhiều nội tình, không phải là một đứa bé như hắn có thể nhìn ra được, Hoắc Nguy Lâu liền biết, trong chuyện này có người lớn đang giở trò.

Trịnh Tiêu càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa, đúng lúc này, vài tiếng bước chân vang lên, Phúc công công cùng hai gã Tú Y Sứ từ lối vào chỗ ngã ba bước nhanh đi tới, vừa thở dốc vừa nói

– Sao hầu gia lại ở chỗ này, bên Yêu Nguyệt Các đã sắp xếp người canh giữ rồi. . . . . .

Chả trách Hoắc Nguy Lâu rõ ràng đã đi trước, nhưng đến ngã ba lại sau một bước, hóa ra là đến Yêu Nguyệt Các trước.

Phúc công công nhìn về phía Bạc Nhược U cùng Trịnh Tiêu

– Chuyện gì thế này?

Hoắc Nguy Lâu chỉ chỉ Trịnh Tiêu

– Đưa hắn trở về trước đi đã.

Trịnh Tiêu hơi thay đổi sắc mặt, một gã Tú Y Sứ nghe lệnh đã tiến lên, không nhẹ không nặng kéo cánh tay hắn lại, Trịnh Tiêu giãy dụa không thoát ra được, càng nắm chặt tay Bạc Nhược U không buông ra, lại mang ánh mắt cầu cứu nhìn nàng, Bạc Nhược U vội nói:

– Tiểu công tử, hiện tại sắc trời đã tối, ngài nói hầu gia đều hiểu được, ngày mai sẽ tra, phụ thân ngài bị người hại chết là không thể nghi ngờ, nhưng ngài phải tin tưởng, hầu gia chắc chắn tìm ra hung thủ .

Bạc Nhược U bảo đảm khiến Trịnh Tiêu an tâm phần nào, hắn do dự trong nháy mắt rồi ghé sát vào Bạc Nhược U, nói nhỏ:

– Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định phải giúp ta nha. . . . . .

Trịnh Tiêu liếc mắt cực nhanh nhìn Hoắc Nguy Lâu, tiểu hài tử dù sao cũng không biết che dấu tâm tư, trên mặt hắn kia đã viết rõ rõ ràng ràng Bạc Nhược U cùng Hoắc Nguy Lâu có mối quan hệ thân cận, sống lưng của Bạc Nhược U tức khắc cứng đờ.

Trịnh Tiêu ba bước quay đầu lại những hai lần, nhưng tóm lại vẫn đi theo Tú Y Sứ trở về rồi, Phúc công công nhìn Hoắc Nguy Lâu, nhìn lại Bạc Nhược U một cái, cảm thấy vừa nãy nhất định đã xảy ra chuyện gì mà ông không biết được.

Bạc Nhược U đang thấy khó xử, suy nghĩ nên giải thích hiểu lầm này như thế nào, Hoắc Nguy Lâu lại mang theo vẻ mặt không hề cảm xúc xoay người đi rồi, vừa đi vừa dặn dò gã Tú Y Sứ còn lại

– Tối nay viện của Trịnh Văn Yến cũng phải trông chừng cho kỹ.

Phúc công công cũng không có đi ngay lập tức, ông nhếch miệng nở nụ cười với Bạc Nhược U

– Bạc cô nương chớ trách, hầu gia nhà ta chính là cái tính tình này, nhiều lần làm việc đều không hề nể tình tựa như Diêm vương vậy đấy, lần này tới đây vội vàng, ngỗ tác mà hầu gia thường dùng bên người cũng không mang theo, may là có Bạc cô nương hỗ trợ, mặc dù hầu gia nhìn khó có thể thân cận, nhưng lại là một người quý trọng nhân tài, cô đừng nên sợ hãi.

Bạc Nhược U đối mặt với Hoắc Nguy Lâu, tuy có chút kiêng dè, nhưng nếu nói là sợ hãi thì thật sự không có, nàng không phải người trong quan trường, không có mũ ô sa để Hoắc Nguy Lâu lột xuống, có gì mà sợ?

– Đa tạ công công, công công yên tâm, ta không sợ.

Phúc công công mỉm cười gật đầu, vẻ mặt càng có vẻ hiền lành thân thiên

– Hiếm thấy, thực sự là hiếm thấy, thôi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rất bận rộn.

Bạc Nhược U cúi chào, lúc này mới xoay người đi về tiểu viện cuối hành lang. Nàng không chỉ không sợ Hoắc Nguy Lâu, nàng căn bản là chưa từng đặt Hoắc Nguy Lâu vào trong mắt, án này đến bây giờ đã trồi lên rõ ràng hơn phân nửa, chờ phá được vụ án, Hoắc Nguy Lâu có lẽ là cả đời cũng sẽ không trở lại Thanh Châu, bọn họ cũng sẽ không có duyên phận gặp mặt lần thứ hai, hiện tại Hoắc Nguy Lâu đáng sợ ra sao cũng có ảnh hưởng gì đâu?

Huống hồ đối mặt với gia đình quyền quý như An Khánh hầu phủ, cũng chỉ có người địa vị cao quý lại am hiểu dùng thủ đoạn mạnh mẽ đồng thời không nể tình như Hoắc Nguy Lâu mới có thể áp chế nổi, nhìn Hạ Thành trong nửa tháng qua bị cản trở khắp nơi là hiểu được.

Tâm tư xoay chuyển, Bạc Nhược U đi tới cửa tiểu viện, cửa viện đóng một nửa, lộ ra ánh đèn yếu ớt bên trong, Bạc Nhược U đang muốn gõ cửa, cửa viện lại bị đẩy ra một cái, lộ ra một khuôn mặt tròn trịa mắt hạnh má đào bên trong.

– Nô tỳ Xuân Đào, bái kiến cô nương, nô tỳ là người hầu hạ sinh hoạt của cô nương trong viện này.

Xuân Đào mặc áo màu xanh đơn giản, dáng vẻ tầm 11, 12  tuổi, xem tướng mạo thần thái vẫn là một đứa trẻ có tính tình đơn thuần, trước tiên ân cần mời Bạc Nhược U đến xem noãn các cùng phòng ngủ của nàng, lại hầu hạ nàng dùng bữa tối, Bạc Nhược U không dấu vếtmà nói xen vào mấy câu, Xuân Đào chỉ cảm thấy Bạc Nhược U dịu dàng thân thiện, cho nên biết gì nói nấy, thời gian hai người ở chung chưa tới một canh giờ, liền thật sự như chủ tớ chân chính.

Sau khi tắm rửa, Xuân Đào vừa khen tóc của Bạc Nhược U vừa đen vừa mượt mà như thác nước vừa nói:

– Nô tỳ vốn dĩ có thể hầu hạ bên người lão phu nhân, sau này cũng dễ dàng cầu xin một đường ra tốt hơn, lại không ngờ xảy ra chuyện thảm như vậy.

Xuân Đào là ở nửa năm trước đến trong viện lão phu nhân, chỉ là một nha đầu tam đẳng không phụ trách những việc quan trọng, sau khi lão phu nhân qua đời, thị tỳ trong viện đều bị phân phát đến nơi khác, tuổi Xuân Đào còn nhỏ, lại không có bảnh lĩnh sở trường gì, cả nửa tháng cũng chưa được an bài nơi đi, bây giờ khách viện thiếu một người hầu hạ, quản gia liền điều nàng tới.

Nghe nàng chủ động nhắc tới chuyện của lão phu nhân, Bạc Nhược U liền hỏi:

– Sau khi lão phu nhân qua đời, trong phủ là do tam gia quản lý mọi chuyện?

Xuân Đào gật đầu, rồi lại lắc đầu

– Vừa bắt đầu cũng không tính là như vậy, mấy ngày đầu, là do nhị gia quản lý, từ lúc có người nói cái chết của lão phu nhân có quan hệ với nhị gia, dần dần mới đến phiên tam gia quản lý.

Bạc Nhược U híp mắt lại:

– Ta xem tam gia là người cực kỳ chu đáo, dưới gối lão phu nhân có 5 người con trai, khi còn sống nhất định là thương yêu tam gia nhất đúng chứ?

Xuân Đào suy nghĩ một chút

– Điều này ngược lại là không cảm giác được, lão phu nhân lễ Phật, tính tình rất là lãnh đạm, đối với mấy vị lão gia đều không khác nhau là mấy, chỉ có điều tính tình nhị gia không được tốt, thỉnh thoảng sẽ sinh ra tranh chấp với lão phu nhân, còn về tam gia cùng ngũ gia, thật sự không quá khác biệt.

Xuân Đào đến hầu phủ chỉ mới hai năm, mà Trịnh Tiêu vừa mới nói lúc nãy, Trịnh Văn Yến từ nhỏ không may mắn cần phải đi hỏi những người ở lâu năm trong phủ mới biết được, trong lòng biết việc này từ chỗ Xuân Đào là hỏi không ra cái gì, Bạc Nhược U nói tiếp:

– Hôn sự của đại tiểu thư trong phủ là bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm à?

Nói tới việc này, Xuân Đào lập tức dâng cao hứng thú

– Đúng vậy ạ, hôn sự của đại tiểu thư, là chuyện quan trọng nhất trong phủ, áo cưới của đại tiểu thư, năm ngoái hơn mười vị tú nương bỏ ra thời gian ròng rã nửa năm mới may xong, đại tiểu thư chúng ta gả chính là nhị điện hạ, nghe nói chỉ riêng đồ cưới thôi đã phải dùng hơn mười chiếc thuyền để chở đi kinh thành ——

– Ồ, đại tiểu thư đính hôn cùng nhị điện hạ mới gọi là giai thoại đấy, có người nói năm đó lúc đại phu nhân mới vừa mang thai đại tiểu thư vẫn còn đang ở kinh thành, có một lần vào cung dự tiệc, cứu được nhị điện hạ rơi vào hồ, lúc đó nhị điện hạ mới bốn, năm tuổi, sau khi được cứu lên vẫn luôn hôn mê không tỉnh lại, các ngự y cũng đều bó tay hết cách, quý phi nương nương cũng không có cách nào, liền mời Khâm Thiên Giám bói một quẻ cho nhị điện hạ, một quẻ này, lại nói người cứu nhị điện hạ là ngôi sao may mắn trong số mệnh của nhị điện hạ, chỉ cần người này ở bên người nhị điện hạ, nhị điện hạ chắc chắn tỉnh lại.

– Sau đó đại phu nhân chúng ta liền canh giữ bên người nhị điện hạ một đêm, cô nương ngài đoán như thế nào, nhị điện hạ thật sự tỉnh lại! Quý phi nương nương đương nhiên rất là cảm kích, thấy đại phu nhân lại đang có thai trong người, lúc đó liền nói, nếu sinh ra là nữ nhi, liền kết làm thông gia với nhị điện hạ từ bé, cầu bệ hạ chứng kiến, sau đó đại tiểu thư chào đời, cọc hôn nhân từ bé này liền định ra rồi, năm ngoái bệ hạ chính thức tứ hôn, hôn sự lập tức bắt đầu được chuẩn bị, cô nương, có phải rất truyền kỳ hay không?

Bạc Nhược U hơi hơi kinh ngạc, không nghĩ tới này cọc hôn sự xem ra vốn là môn đăng hộ đối, còn có duyên cớ như vậy

– Thì ra là vậy, xác thực tựa như là số mệnh an bài.

Xuân Đào vui rạo rực gật đầu

– Còn không phải sao, là lương duyên trời định đây mà.

– Vậy chuyện hôn sự này, là ai đang giúp đỡ đốc thúc?

Xuân Đào hơi chần chờ

– Hẳn là tam gia đi, tam gia thường ngày nhìn xác thực trầm ổn, nô tỳ nghe nói thời gian đưa đồ cưới, là ngài ấy đi theo hơn nửa hành trình.

Hôn sự giữa Trịnh đại tiểu thư cùng nhị điện hạ là việc quan trọng nhất ở An Khánh hầu phủ, lão phu nhân giao việc này cho Trịnh Văn Yến, đủ để thấy vẫn có mấy phần tín nhiệm đối với hắn, như vậy Trịnh Tiêu nói từ trước lão phu nhân cũng không thân cận với Trịnh Văn Yến, cùng với chuyện Trịnh Văn Yến là người không may mắn, rốt cuộc là thật hay giả?

– Quan hệ giữa tam gia cùng những huynh đệ khác có hòa thuận không?

Xuân Đào chần chờ một chút

– Có lẽ là hòa thuận đi, trong những ngày thường tính tình của tam gia rất tốt, đối với ai đều rất hòa hợp.

Bạc Nhược U suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ đến vị tứ gia quý phủ còn chưa gặp mặt, liền hỏi

– Tứ gia du lịch bên ngoài chưa về, hắn là người thế nào?

Hỏi vấn đề này thật là làm khó Xuân Đào rồi, bởi vậy nàng nói

– Điều này thì nô tỳ không biết, bởi vì nô tỳ mới đến hầu phủ hai năm, chưa một lần gặp được tứ gia, nghe những người khác nói, tứ gia từ nhỏ đã không ở trong phủ, nhiều năm như vậy, số lần về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Bạc Nhược U vừa nghe liền nhíu mày, quý công tử hầu môn, lại không ở trong phủ từ lúc còn nhỏ?

Bạc Nhược U chỉ cảm thấy hầu phủ nhà cao cửa rộng, nhân số thịnh vượng, nhưng cũng ẩn giấu chút bí ẩn không muốn người ta biết đến, mặc dù rất nhiều nghi hoặc, nhưng lúc án phát sinh tứ gia đang du lịch bên ngoài, phần lớn là không liên quan đến vụ án, cho nên không tiếp tục hỏi thăm nữa, hơn nữa cả ngày hôm nay thực sự mệt nhọc, rất nhanh liền lên giường an giấc.

Trong một khách viện khác cách đó không xa, Phúc công công than thở:

– Hầu gia vốn không có ý định ở lại đây lâu hơn, bây giờ xem ra là phải đợi vụ án phá xong mới đi?

Hoắc Nguy Lâu nói:

– Chỉ dựa vào Hạ Thành, muốn phá được án này, khó như lên trời.

Mới vừa tắm rửa xong, Hoắc Nguy Lâu thay đổi một cái áo choàng, tóc dính hơi nước xõa xuống bả vai của y, khí thế lạnh lùng nghiêm nghị trên người liền phai nhạt ba phần, hắn liếc nhìn công văn trong tay, vẻ mệt mỏi nhàn nhạt quanh quẩn giữa lông mày y.

Phúc công công theo lời mà đáp:

– Hạ tri phủ làm việc quả thực tận tâm, chỉ là loại thế gia như An Khánh hầu phủ hắn vẫn không áp chế được, cũng chỉ có hầu gia đến đây, Trịnh tam gia mới không dám làm trái.

Nói đến đây, Phúc công công bỗng nhiên nói

– Có điều Hạ tri phủ có thể phát hiện một vị ngỗ tác bảo bối như Bạc cô nương, thật sự là hiếm thấy.

Hoắc Nguy Lâu lật xem công văn khựng tay lại

– Nàng tên gì?

Phúc công công lập tức cười nói:

– Nhược U, Bạc Nhược U, thật là người cũng như tên, nói là người huyện Thanh Sơn, nhưng ta nhìn lại không giống mấy, rất có khí chất của thế gia, người cũng thật xinh đẹp.

Hoắc Nguy Lâu không biết nghĩ tới điều gì, chân mày nhíu chặt hơn, Phúc công công lại nói:

– Đặc biệt là một tiểu cô nương tựa như tiểu thư thế gia như vậy, bản lĩnh khám nghiệm thi thể lại cao minh thế kia, thật sự là khiên người ta nhìn mà than thở. Mà quan trọng nhất là, nàng lại không sợ hầu gia ngài, lão nô đã nhiều năm chưa từng thấy qua người can đảm như vậy, chỉ tiếc vừa sinh ra đã không còn cha mẹ, cũng thật đáng thương.

Ánh mắt của Hoắc Nguy Lâu, rốt cuộc dời khỏi công văn mà nhìn lên

– Ngươi muốn nói cái gì?

Phúc công công cười khà khà, tiến lên, rút công văn khỏi tay Hoắc Nguy Lâu

– Lão nô là muốn nói, hầu gia đi đường cả ngày đã thực sự mệt mỏi, lúc này nên nghỉ ngơi rồi, miễn cho khi trở về lão nô không cách nào bàn giao với bệ hạ.

Kiến Hoà đế hiện nay, chính là cữu cữu ruột của Hoắc Nguy Lâu, nghe Phúc công công nói như vậy, Hoắc Nguy Lâu giơ tay xoa xoa mi tâm, đứng dậy đi vào nội thất, Phúc công công cực kỳ vừa lòng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng nỉ non một câu

– Nếu là còn sống. . . . . . Cũng lớn như nàng. . . . . .

Ngày hôm sau sắc trời mời vừa hừng sáng, Bạc Nhược U dựa theo thói quen hàng ngày thức dậy, mở cửa sổ ra, xem tuyết đọng lại bên ngoài đã tăng thêm một tầng, liền biết nửa đêm hôm qua tuyết lại rơi nữa, mà lúc này sắc trời vẫn âm u, không có tượng tường trời quang mây tạnh.

Xuân Đào còn đang ngủ say trong noãn các(*), Bạc Nhược U dùng chút điểm tâm đêm qua liền ra cửa viện, nàng dựa theo đường đi trong ký ức, muốn ở trước khi Hạ Thành cùng Hoắc Nguy Lâu phân phó nàng, trở về linh đường Trịnh Văn Thần  nghiệm lại thi thể lần nữa.

(*)Noãn các: là một gian phòng nhỏ tách ra từ phòng lớn mà lại tương thông nhau, có đặt lò sưởi ấm.

Dọc theo đường đi không gặp một người, thứ nhất có lẽ là bởi vì canh giờ còn sớm, thứ hai trong phủ đã bị Hoắc Nguy Lâu giới nghiêm, lạnh lẽo bức người, Bạc Nhược U thổi thổi tay, vừa mới rẽ qua một chỗ quẹo bỗng nhiên khựng lại bước chân, nàng thấy được một tòa lầu cao ba tầng ở xa xa phía Tây Nam.

Bạc Nhược U cơ hồ có thể khẳng định đó chính là Yêu Nguyệt Các, nơi mà Trịnh Văn Thần ngã chết.

Đáy lòng hơi lay động, nàng tìm kiếm đường đi đến Yêu Nguyệt Các, đến phía trước Yêu Nguyệt Các, quả nhiên thấy hai gã Tú Y Sứ đứng canh giữ, nàng đứng cách đó không xa nhìn về phía trên lầu một chút, chỉ thấy lầu các này cao vút, cao hơn rất nhiều so với lầu gỗ tầm thường, mà dưới lầu đều là gạch bằng đá quý màu trắng, bởi vậy từ lầu ba rớt xuống cơ hồ khó có thể sống sót.

Có Tú Y Sứ canh giữ, lúc này tiến vào trong lầu là tuyệt đối không thể, Bạc Nhược U liền đi xung quanh phía sau Yêu Nguyệt Các, nàng không tin hồn ma giết người, nhưng hung thủ làm cách nào tiến vào Yêu Nguyệt Các? Rồi lại dùng cách nào dưới con mắt chứng kiến của mọi người giết người xong rồi lại thành công rời đi?

Bạc Nhược U tin tưởng, ở bên ngoài tòa lầu này cũng sẽ có manh mối.

Một đường đi vòng tới phía sau Yêu Nguyệt Các, Bạc Nhược U ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy có một vòng rào chắn hết thảy xung quanh sân thượng trên lầu ba, ngoài rìa sân thượng, đều là rào chắn khắc hoa văn sơn màu đỏ, mà cửa sổ lầu hai thì đóng kín, ở ngoài đối diện là sườn núi cùng nóc nhà, mà rất nhanh, Bạc Nhược U tinh mắt phát hiện tình huống khác thường ở một chỗ ngoài rìa mái hiên lầu hai.

Trên đỉnh mái hiên tạo hình tinh mỹ, lại thiếu đi hai tấm ngói!

Bạc Nhược U vội vàng rủ mắt tìm kiếm trên đất, bởi vì tuyết đọng trùng điệp, nàng thậm chí phải cong người xuống bắt đầu cào tuyết trên đất, nhưng vào lúc này, nàng nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt, ban đầu âm thanh gió lạnh làm giảm đi tiếng kẽo cà kẽo kẹt hơn phân nửa, nàng vẫn chưa để ở trong lòng, nhưng mà rất nhanh, nàng sinh ra một dự cảm không lành.

Bạc Nhược U đột nhiên ngước mắt, đập vào mắt liền thấy một đoạn xà ngang từ lan can bên trên lầu ba rớt xuống, thẳng tắp rớt xuống người nàng, Bạc Nhược U cơ hồ có thể cảm nhận được sức gió khi xà ngang rơi xuống còn bức người hơn so với gió lạnh, nhưng nàng chỉ có thể nhắm mắt lại theo bản năng, rơi quá nhanh, căn bản không tránh thoát!

Bạc Nhược U đã làm xong chuẩn bị sẽ bị nện trúng, nhưng ngay khi nàng nhắm mắt lại, một luồng sức mạnh từ sau kéo tới, sau một khắc, một cánh tay vừa dài vừa mạnh mẽ nắm ở eo thon của nàng, kéo nàng về phía sau.

Một tiếng “ầm” vang lên thật lớn, xà ngang to bằng vòng ôm hai tay của con người, cọ sát chóp mũi Bạc Nhược U rơi trên mặt đất, bọt tuyết tung bay, tiếng vọng chấn động màn nhĩ, Bạc Nhược U cứng ngắc cả người mở mắt ra, chỉ nhìn thấy nền tuyết trước mắt đã bị lún xuống một cái hố to, mà nàng ngoái đầu nhìn lại theo bản năng, ánh mắt lại đối diện với cặp mắt phượng lạnh thấm người đêm qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play