Trịnh Văn Yến còn chưa kịp suy nghĩ xem Mạn Đà La là cái gì, đã nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi
– Sau khi lão phu nhân chết, bên trong lư hương có cắm nhang nữa không?
Trịnh Văn Yến sững sờ lắc đầu
– Sau khi mẫu thân chết liền vội vàng làm tang sự cho mẫu thân, đồ vật trong Phật đường này, chỉ nhặt lấy mấy thứ di vật của mẫu thân, cũng không động tới những thứ khác.
Hoắc Nguy Lâu tức khắc nhíu mày, Yêu Nguyệt Các có Mạn Đà La, Phật đường cũng có Mạn Đà La, chẳng lẽ là cùng một hung thủ?
Hoắc Nguy Lâu nhìn Hạ Thành
– Trước đây các ngươi đã tra xét Phật đường, vì sao không hề phát giác?
Sớm trước đó mặc dù Trịnh Văn Yến giữ lấy thi thể Trịnh Văn Thần không cho kiểm tra, nhưng những nơi có liên quan đến lão phu nhân vẫn cho phép tiến vào, Hạ Thành lau mồ hôi
– Khi đó là nha sai đến kiểm soát, tàn hương đã cháy hết, cho nên chưa phát hiện dị thường.
Bạc Nhược U do dự một chút thấp giọng nói:
– Mạn Đà La sau khi cháy hết cơ hồ vô vị, chỉ có màu sắc tàn hương khác nhau, nếu không có biết có chút kinh nghiệm về y lý, người bình thường xác thực tra không ra.
Hoắc Nguy Lâu nhìn Bạc Nhược U một chút, muốn nói cái gì nhưng nhịn lại, sau đó mới hỏi Trịnh Văn Yến
– Người trong phủ đều tập hợp đủ rồi sao?
Hoắc Nguy Lâu đến phủ vào buổi chiều hôm qua, nghiệm xem thi thể đã bỏ ra rất nhiều thời gian, còn chưa kịp triệu kiến toàn bộ mọi người trong phủ, mà y theo tình hình hiện tại, phần lớn mọi người trong phủ đều có điều kiện gây án, chỉ là động cơ vì cái gì, vẫn cần điều tra thêm.
Trịnh Văn Yến vội hỏi:
– Đã tập hợp đủ rồi, lúc này đều chờ đợi ở phòng khách.
– Mang tàn hương đi.
Phân phó Hạ Thành xong, Hoắc Nguy Lâu mới nói với Trịnh Văn Yến:
– Ngươi dẫn đường.
Bạc Nhược U vào lúc này lại không đuổi theo, nàng là ngỗ tác, tập trung khám nghiệm thi thể tìm kiếm chứng cứ phạm tội là được, gặp người hiềm nghi lại không thuộc sở trường của nàng, nàng lại kiểm tra tàn hương trong lò, thấy lượng tàn hương ít, không biết nghĩ tới điều gì, bỗng dưng đi tới cửa sổ mái hiên bốn phía, kiểm tra một chuyến, quả nhiên ở góc Tây Bắc chỗ lão phu nhân chép kinh phát hiện một chỗ giấy dán cửa sổ bị thủng một lỗ.
Hạ Thành theo tới, cũng nhìn thấy lỗ nhỏ này, phía trên còn có vết ố đen do bị hun khói qua.
Bạc Nhược U nói:
– Khi người kia đến biết lão phu nhân đang chép kinh, trước tiên liền dùng mê dược, rồi lại không làm cho lão phu nhân hôn mê hoàn toàn, trên người lão phu nhân không có ngoại thương, đủ thấy hung thủ chưa từng sử dụng vũ lực, đầu tiên hắn hẳn là chọc giận lão phu nhân, sau đó nhìn lão phu nhân phát bệnh, bớt đi phiền toán cho hắn.
Nói xong, Bạc Nhược U lại hỏi:
– Đại nhân, trong phủ có kho thuốc không?
Hạ Thành vội nói
– Hắn là phải có.
Hầu môn thế gia đa phần là có kho thuốc riêng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, Bạc Nhược U nói:
– Mạn Đà La quý giá, mà chứng bệnh tầm thường chưa cần dùng tới thuốc này, nếu thường ra ngoài mua, chắc chắn sẽ lôi kéo sự chú ý của người khác, nhưng nếu bên trong kho thuốc của hậu phủ còn có thuốc này, hung thủ ra tay sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Dừng một chút, Bạc Nhược U nói tiếp:
– Kỳ thực dùng Mạn Đà La, thủ đoạn hành hung của hung thủ tính ra có chút vụng về, loại mê dược này không tính là khó phát hiện, mà một khi phát hiện ra được, cái gọi là hồn ma giết người sẽ không thành lập, vậy hung thủ còn giả dạng thành lão phu nhân để làm gì?
Hạ Thành nghe vậy vội phân phó nha sai
– Đi hỏi trong phủ một chút có kho thuốc hay không.
Nha sai lập tức phụng mệnh đi hỏi, có kho thuốc hay không thì mọi người đều biết, nha sai chỉ cần đi hỏi một vị quản sự hay một gã sai vặt là biết được chính xác, một lát sau trở về
– Đại nhân, trong phủ thật sự có kho thuốc.
Hạ Thành đã có xác định trong lòng
– Đi, đi gặp hầu gia.
Hiện tại Võ Chiêu hầu đang ở trong phủ, chuyện như vậy đương nhiên phải nói cho Võ Chiêu hầu, Bạc Nhược U lại cùng Hạ Thành đi đến phòng khách hầu phủ.
Mới vừa đi tới phía trước phòng khách, lập tức thấy được trong phòng mênh mông đầy người, những người này đều mặc đồ trắng toàn thân, đều là chủ nhân trong phủ.
Mà vừa tới cửa, liền nghe Hoắc Nguy Lâu trầm giọng hỏi:
– Đại phu nhân đâu rồi?
Bạc Nhược U liếc nhanh qua phòng lớn, nhị phu nhân cùng Trịnh Tiêu đã gặp đêm qua cũng có mặt, Trịnh Văn Yến cùng một phụ nhân khác đứng phía sau, bên người phụ nhân cũng có một hài tử bảy, tám tuổi đi theo, chắc hẳn là nhi tử của tam phu nhân cùng Trịnh Văn Yến, đứng phía sau cùng là phu thê Trịnh Văn An, mà ở đúng ở trước nhất, lại là một nữ tử vừa cao vừa gầy tầm 15-16, nhìn đường nét một bên mặt, Bạc Nhược U cảm thấy nữ tử này thần thái cao ngạo, dung mạo đoan trang, chắc hẳn chính là vị đại tiểu thư hầu phủ sắp gả cho nhị điện hạ, Trịnh Vân Nghê.
– Bẩm hầu gia, mẫu thân bệnh nặng, trước mắt không tiện ra ngoài gặp khách.
Trịnh Vân Nghê nói giọng tao nhã, tuy là nữ tử, còn là tiểu bối, nhưng địa vị trong nhà của nàng lại hết sức quan trọng.
Hoắc Nguy Lâu hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tú Y Sứ bên người, vị Tú Y Sứ này cũng đã điều tra mọi người ở hầu phủ, đang nghiêng thân nói nhỏ bên tai Hoắc Nguy Lâu, Hoắc Nguy Lâu khẽ buông lỏng lông mày, vẫn chưa hỏi lại.
– Cái chết của lão phu nhân cùng Trịnh Văn Thần, nói vậy các ngươi đều biết rồi đó, án này sớm trước đó khó có thể xác định là án mạng hay không, hiện tại đã có thể kết luận hai người đều là bị người mưu hại mà chết, mà chư vị, nếu như không có nhân chứng, đều có cơ hội gây án.
Lời này khiến mọi người hơi biến sắc, Trịnh Vân Nghê nói:
– Hầu gia, tổ mẫu chết đêm đó thì cũng thôi, nhưng đêm mà nhị thúc, mọi người chúng ta đều ở chỗ đặt linh cữu tổ mẫu, chúng ta cũng có thể làm nhân chứng lẫn nhau.
Những người khác gật đầu theo, Hoắc Nguy Lâu nhìn Trịnh Vân Nghê, vẻ mặt trầm tĩnh.
Trịnh Vân Nghê sở hữu dáng người cực kỳ thẳng tắp, nàng ỷ vào có chỗ dựa dẫm, sợ hãi đối với Hoắc Nguy Lâu thậm chí còn không bằng Trịnh Văn Yến, dù sao nếu nàng trở thành nhị hoàng tử phi, nhìn thấy Hoắc Nguy Lâu đều không cần phải quỳ. Mà mọi người đều biết, hiện nay Kiến Hoà đế sủng ái con trai của quý phi, nếu tương lai nhị điện hạ được phong làm thái tử, nói không chừng còn có ngày Hoắc Nguy Lâu phải quỳ gối trước nàng.
Lúc này, Hạ Thành tiến vào phòng khách, đi tới bên người Hoắc Nguy Lâu rỉ tai hai câu, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu nghiêm túc, sau một khắc liền nhìn Bạc Nhược U, Bạc Nhược U đi tới cửa phòng khách rồi tuân thủ theo lễ phép mà chưa đi vào, giờ khắc này Hoắc Nguy Lâu nhìn ra ngoài, khiến những người khác đều nhìn theo, khi thấy là một nữ tử có dung mạo xinh đẹp đứng bên ngoài cửa, vẻ mặt mọi người đều biến đổi.
Lại nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi
– Kho thuốc trong phủ, do ai quản lý?
Lúc này Trịnh Văn Yến mới tiến lên phía trước
– Bẩm hầu gia, do tại hạ quản lý.
Hoắc Nguy Lâu liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu sắc, lại nhìn về phía Hạ Thành, Hạ Thành liền vẫy vẫy tay với Trịnh Văn Yến, ý bảo hắn đi ra bên ngoài phòng, cũng không biết thấp giọng nói cái gì, Trịnh Văn Yến biến sắc nói:
– Ta nhớ ra rồi, trong kho thuốc hầu phủ thật là có vị thuốc này, chỉ là bình thường thì chìa khóa kho thuốc ở chỗ của ta, không có chìa khóa của ta, kho thuốc không thể mở ra được.
Hạ Thành lập tức nói:
– Làm phiền tam gia mau chóng phái người lấy chìa khóa ra, sau đó ta phải dẫn người đến kho thuốc xem xét.
Trịnh Văn Yến vẫy tay gọi người hầu cận tới gần bên người, dặn dò một tiếng người kia liền xoay người rời đi, trong phòng, Hoắc Nguy Lâu nói:
– Từ giờ trở đi, tất cả mọi người theo thứ tự vào thiên sảnh, bản hầu có lời muốn hỏi.
Hoắc Nguy Lâu đứng dậy đi về hướng thiên sảnh, Phúc công công cùng Hạ Thành theo tới, phòng khách chỉ còn dư lại Tú Y Sứ canh giữ, Bạc Nhược U tự cảm thấy thân phận thấp kém, chỉ đứng chờ ở ngoài cửa, nhưng rất nhanh, Phúc công công từ thiên sảnh đi ra, vẫy vẫy tay với nàng
– Bạc cô nương, đến đây ——
Bạc Nhược U có chút bất ngờ, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người Trịnh thị đi vào thiên sảnh.
Nàng mới vừa đứng lại, Trịnh Vân Nghê liền đi vào, Hoắc Nguy Lâu phát ra khí lạnh toàn thân ngồi ở chủ vị, Phúc công công cùng Hạ Thành hầu hạ hai bên, nhưng đặt câu hỏi lại không phải y.
Phúc công công mỉm cười nói:
– Đại tiểu thư, xin hỏi vào đêm lão phu nhân chết, ngài ở nơi nào?
Trịnh Vân Nghê có dung mạo tươi đẹp, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, một cái nhíu mày một nụ cười cũng có thể nhìn ra được đã trải qua giáo dưỡng vô cùng tốt, vóc người bên trong giới nữ tử xem như thuộc dạng cao gầy, nàng ung dung đứng bên trong phòng, hàm dưới giương lên, đặt câu hỏi chính là Phúc công công, nhưng ánh mắt nàng lại nhìn Hoắc Nguy Lâu, tựa như chỉ có Hoắc Nguy Lâu mới có tư cách hỏi nàng
– Đêm đó nhị thúc cùng tổ mẫu cãi nhau không vui, ta không dùng bữa cơm đoàn viên liền trở về viện mình, sau khi rửa mặt nghỉ ngơi, cả đêm chưa ra khỏi cửa phòng, phải đến sáng sớm ngày thứ hai, biết được tổ mẫu xảy ra chuyện mới vội vã chạy tới Phật đường, điểm này, tỳ nữ của ta Mặc Thư cùng Họa Ý đều có thể làm chứng, các tiểu nha đầu còn lại trong viện cũng có thể.
Hoắc Nguy Lâu cũng không nhìn Trịnh Vân Nghê, ngón tay cái trên tay trái của y có đeo một chiếc nhẫn ngọc màu đen, vào lúc này, y đang hững hờ thưởng thức nhẫn ngọc màu đen của mình.
Phúc công công lại hỏi:
– Vậy đêm nhị gia xảy ra chuyện thì sao?
Trịnh Vân Nghê nhìn Phúc công công một chút, ngữ khí đã có chút không kiên nhẫn
– Vừa nãy ta đã nói, đêm hôm đó mọi người chúng ta đều ở linh đường tổ mẫu, bởi vì là đầu thất, cần làm pháp sự.
Ý cười trên mặt Phúc công công không có chút dao động nào
– Tất cả mọi người? Đại tiểu thư nghĩ kỹ chưa?
Đáy mắt Trịnh Vân Nghê thoáng hiện một chút tối tăm, lại liếc mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu, rốt cuộc cũng không dám làm càn
– Đêm đó ngũ thúc cùng ngũ thẩm đến trước nhất, sau đó chính là ta, sau đó nữa là nhị thẩm cùng Trịnh Tiêu, tiếp đó là tam thẩm cùng Trịnh Hạo, cuối cùng là tam thúc, nhị thúc vẫn chưa có tới, chúng ta đều cảm thấy kỳ quái, tam thúc liền phái người đi tìm, không bao lâu, đã có người đến báo, nói nhị thúc tiến vào Yêu Nguyệt Các với vẻ mặt kỳ quái, còn khóa trái cửa từ bên trong, có gọi ra sao cũng không trả lời ——
– Ta vốn không muốn để ý tới, nhưng nghe gã sai vặt nói cũng kỳ quái, mà pháp sự nhất định phải có nhị thúc ở đây, cho nên đi cũng những người khác đến Yêu Nguyệt Các. . . . . .
Phúc công công hỏi:
– Lúc đi, là tất cả mọi người cùng đi?
Trịnh Vân Nghê cau mày
– Không phải, tam thúc ở lại, bởi vì lúc đó các vị sư phụ làm pháp sự cũng còn ở lại, thúc ấy cũng cần phải chiêu đãi các vị sư phụ, nhưng mà, lúc xảy ra chuyện, rốt cuộc tam thúc vẫn phải tới.
Phúc công công lại hỏi:
– Đại tiểu thư cần phải nói rõ ràng, tam gia là tới trước khi nhị gia té xuống, hay là tới sau khi té xuống?
Trịnh Vân Nghê càng nhíu mày chặt hơn, lại liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu, khắc chế nói:
– Ta cũng không rõ ràng, ta đứng ở phía trước, sau khi xảy ra chuyện tất cả mọi người đều sợ hãi, ta vừa quay đầu lại, tam thúc đã có mặt, ta cũng không biết thúc ấy tới khi nào.
Khóe môi khẽ mím lại, Trịnh Vân Nghê càng ngưỡng hàm dưới lên cao hơn.
Phúc công công liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu, lại quay đầu cười nói:
– Tốt lắm, đại tiểu thư liền hỏi tới đây thôi, sau khi đi ra ngoài, để nhị phu nhân cùng đại công tử vào đi.
Trịnh Vân Nghê liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nhìn nàng một cái, tựa hồ có hơi bất mãn, nhưng rốt cuộc vẫn cúi người hành lễ xoay lưng đi ra ngoài.
Nàng vừa đi, Phúc công công liền thở dài, ý cười trên mặt có chút bất đắc dĩ, Bạc Nhược U vào thời khắc ấy cảm nhận được một chút trào phúng.
Nhị phu nhân cùng Trịnh Tiêu đi vào.
So với hôm qua, sắc mặt nhị phu nhân tựa hồ càng kém hơn, Trịnh Tiêu thì lại không nhìn được mà hướng đôi mắt về phía Bạc Nhược U, Hoắc Nguy Lâu vào đúng lúc này ngước mắt lên, vừa nhìn qua, vẻ mặt nhị phu nhân lại hoảng hốt.
Phúc công công vẫn duy trì dáng vẻ hòa ái dễ gần
– Nhị phu nhân chớ sợ, chỉ hỏi chút vấn đề đơn giản, nếu muốn sớm ngày biết được nhị gia vì sao mà chết, trả lời tất cả tình hình thực tế mới càng thuận lợi.
Nhị phu nhân gật đầu, Trịnh Tiêu căng thẳng túm lấy váy của nhị phu nhân, núp nửa người ở phía sau nàng.
Phúc công công không để ý lắm, chỉ tiếp tục nói:
– Đêm lão phu nhân chết, vì sao nhị gia bỏ lại các người rời đi? Lúc hắn rời đi, tâm trạng ra sao?
Nhị phu nhân không nhìn Phúc công công, cũng không nhìn Hoắc Nguy Lâu, ánh mắt của nàng rơi vào mặt đất phía trước hai người, biểu hiện mệt mỏi, tiếng nói cũng thấp như muỗi
– Chàng. . . . . . Chàng rời đi vào giờ Hợi, lúc rời đi là tức giận. . . . . .
– Có nói qua lời gì quá khích hay không?
– Chàng. . . . . . chàng chỉ nói vì sao mẫu thân lật lọng. . . . . .
Hoắc Nguy Lâu ngẩng đầu lên, nhị phu nhân mím môi nói:
– Chàng nói mẫu thân trước đây đã nói với chàng, nói là muốn truyền tước vị cho chàng, còn nói muốn chàng thay đổi tính nết, nhưng lần này trình sổ con ăn Tết vốn nên xin thỉnh phong cho chàng, mẫu thân lại chậm chạp không làm, chàng nói mẫu thân nói mà không giữ lời.
Vẻ mặt Phúc công công nghiêm túc thêm một phần
– Sau đó thì sao?
– Sau đó chàng đá cửa đi ra, mãi đến tận sáng sớm ngày thứ hai, biết mẫu thân xảy ra chuyện, chúng ta mới nhìn thấy chàng ở Phật đường, vẻ mặt chàng tràn đầy mệt mỏi, dáng vẻ dường như say rượu chưa tỉnh, tam đệ hỏi chàng đêm qua ở nơi nào, chàng ấp úng nói ở thư phòng, tam đệ còn nói cho chàng lúc đưa rượu và thức ăn đến thư phòng căn bản không có người nào, nói chàng đang nói dối, hai người liền tranh chấp, sau đó mới báo quan.
Nói tới chỗ này, nhị phu nhân bỗng nhiên ngước mắt, bởi vì đáy mắt tràn đầy tơ máu, tức khắc có loại cảm giác muốn khóc ra máu
– Nhưng chàng sẽ không giết người, tam đệ khăng khăng chắc chắn là chàng, chẳng qua là muốn đoạt tước vị thôi, đệ ấy còn bảo chúng ta giao ra sổ con của mẫu thân, điều này nói rõ mẫu thân đã thật sự chuẩn bị dâng sổ con thỉnh phong cho phu quân, nên sốt ruột chính là tam đệ, nếu thật sự có lòng hại người, cũng không nên là phu quân. . . . . .
Nói một lúc, nhị phu nhân chảy nước mắt xuống, Trịnh Tiêu méo miệng, cũng tựa như muốn khóc lên, đúng lúc này, một nha sai xuất hiện tại cửa, Hạ Thành nhìn thấy liền vội vàng tiến lên, sau khi nghe nha sai này bẩm báo, bước nhanh về bên người Hoắc Nguy Lâu.
Sắc mặt hắn hơi nặng nề nói:
– Tam gia không tìm được chìa khóa kho thuốc, nói là chìa khóa đã biến mất.
Hoắc Nguy Lâu dừng lại động tác ma sát nhẫn ngọc trên tay, lúc này ngước mắt lên hỏi:
– Đêm qua, vì sao Trịnh Tiêu nói Trịnh Văn Yến là người không may mắn?