Đây là lần đầu tiên Bạc Nhược U vào An Khánh hầu phủ.

Đại tuyết mới nguôi bớt, trời quang như ngọc bích, đình đài lầu các được sơn son rực rỡ nối liền nhau, hiển lộ khí khái của hậu duệ quý tộc, xa xa là tùng bách bị tuyết phủ trắng xóa, xinh đẹp như ngọc, ở gần dưới bức tường màu trắng, hai bụi mai vàng được tách ra, mùi hương thoang thoảng phất qua lòng người.

Bạc Nhược U vừa đánh giá dinh thự ung dung rộng rãi, vừa bước đi theo phía sau tri phủ Thanh Châu – Hạ Thành.

Hôm nay ngày 13 tháng giêng, khí trời khá lạnh, nhưng mà trên tay của Hạ Thành lại cầm một chiếc khăn, vừa đi vừa lau mồ hôi mỏng trên trán

– Cuối năm còn gọi ngươi tới, chỉ vì thật sự là không có biện pháp, vụ án này thực sự quá khó giải quyết, toàn bộ phủ Thanh Châu, trừ ngươi ra ta nghĩ không ra người thứ hai có thể giúp được việc này.

Hai ngày trước, bộ khoái nha môn châu phủ đến huyện Thanh Sơn, buổi tối hôm ấy, Bạc Nhược U liền ngồi xe ngựa đến thành  Thanh Châu, vội vã đi hai ngày đường không ngủ không nghỉ, nhanh chóng tới trước Hầu phủ.

Không cần phải nói, Hạ Thành lại gặp phải vụ án phiền toái.

Hạ Thành thân cao năm thước(*), trung niên hơi béo ra, hôm nay khoác theo một cái áo lông cừu rộng rãi, đi trên đường càng hiện rõ tròn trịa

– Người chết là lão phu nhân Hầu phủ, đêm 30 tết ở Phật đường thức đón giao thừa, sáng sớm mùng một, lại bị phát hiện chết ở bên trong Phật đường, lúc phát hiện cả người đều đã cứng đờ, hiện giờ đã sắp qua nửa tháng, vẫn nghiệm tra không ra nguyên nhân cái chết, không chỉ như vậy, quý phủ còn phát sinh chuyện lạ. . . . . .

(*)Thước: là đơn vị đo lường Trung Quốc. Theo số liệu mình xem trên google thì 1 thước = 1/3 (m), cho nên cao 5 thước tương đương khoảng 1.65 (m)

Bạc Nhược U không nghĩ tới người chết là lão phu nhân Hầu phủ.

Thanh Châu chính là thị trấn quan trọng của Giang Nam ở Đại Chu, mặc dù cách kinh đô mấy trăm dặm, nhưng lại có không ít thế gia tộc, An Khánh hầu phủ Trịnh thị, chính là một trong các thế gia ở Thanh Châu, từ lúc nàng xuất phát đến khi vào thành chưa từng nghe nói lão phu nhân đã mất, đủ thấy hầu phủ che giấu việc này cực kỳ nghiêm ngặt.

Thấy Hạ Thành không nói tiếp, Bạc Nhược U hỏi

– Phát sinh chuyện lạ?

Bạc Nhược U mở miệng, giọng nói mềm mỏng dịu dàng lại trong sáng, Hạ Thành quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt nàng sáng như sao trời, đôi mi thanh tú tựa như vẽ, một bộ váy màu xanh phối hợp áo khoác có mũ màu nguyệt bạch thêu hoa văn cây trúc, cả người sạch sẽ nhã nhặn, ung dung trầm tĩnh, rất tương xứng với khí khái của cây trúc.

Hạ Thành thu tầm mắt lại, trong giọng điệu mang theo than thở

– Nghiệm thi trước đi, lão phu nhân chết cũng rất kỳ quái, lão nhân gia không có bệnh cũ, sau khi chết cũng không thấy bất kỳ ngoại thương gì, cũng không phải trúng độc, ngươi biết đó, tra không ra nguyên nhân cái chết, vừa không có những manh mối khác, vu án thật sự không biết bắt đầu từ đâu, mấy ngày nay ta thực sự là vô cùng đau đầu.

Bạc Nhược U chỉ cảm thấy Hạ Thành nói chưa nói trọn vẹn, thấy hắn mồ hôi đầy đầu, liền nói lời động viên:

– Hễ là người chết, là nhất định có nguyên nhân, đại nhân yên tâm, dân nữ sẽ làm hết sức.

Hạ Thành cười khổ một tiếng

– Ta tất nhiên là tin ngươi, chỉ là nhất định phải nhanh lên.

Nói đến đây, giọng điệu của Hạ Thành càng nặng nề

– Ngươi là người nhà, ta cũng không dối gạt ngươi, ngươi cũng biết địa vị của An Khánh hầu phủ cao quý, mà lão phu nhân vốn xuất thân từ Tín Dương hầu phủ, tìm hiểu xa hơn nữa, chính là đường muội ruột thịt của Hiếu Ý hoàng thái hậu  đã qua đời, bởi vậy cái chết của lão phu nhân có ảnh hưởng rất quan trọng, sau khi án mạng phát sinh, phía kinh thành nhận được tin tức, Tín Dương hầu phủ đã phái người đến Thanh Châu, chỉ sợ tối hôm nay sẽ đến.

Hạ Thành thở một hơi

– Tin tức về án này bị phong tỏa nghiêm ngặt, theo ý của hầu phủ, tốt nhất im hơi lặng tiếng mà tra ra hung thủ đến, trước mắt cần dẫn ngươi đi nghiệm thi thể của lão phu nhân trước đã, tốt nhất là ngươi nghiệm ra kết quả trước hoàng hôn, không, không thể chờ đến hoàng hôn, tốt nhất trong vòng một canh giờ liền nghiệm ra nguyên nhân chết ——

Bạc Nhược U giờ này mới hiểu được vì sao Hạ Thành lại sốt ruột sợ sệt như vậy.

Tuy nàng không phải người Thanh Châu, nhưng cũng lớn lên ở huyện Thanh Sơn thuộc quyền cai quản của Thanh Châu, sau đó gặp đúng dịp may thành ngỗ tác ở nha môn của huyện Thanh Sơn, những lúc bình thường, chỉ có án treo kéo dài lâu ngày, hoặc là thảm án tử vong đông đảo thì Hạ Thành mới mời nàng đến.

Thấy Hạ Thành nôn nóng như lửa cháy đến nơi, Bạc Nhược U cũng tập trung nâng cao tinh thần, xoay người chuyển qua hoa viên thứ hai, càng đi vào trong, vị trí càng thêm hẻo lánh, ngay lúc Bạc Nhược U muốn mở miệng hỏi thăm chỗ để thi thể có còn xa lắm không, một tiểu viện vắng lặng đập vào mi mắt.

Tiểu viện tường trắng ngói xám, ngoài tường tuyết đọng chưa tan, hai bụi trúc tía xanh tươi như vẽ, Hạ Thành nói:

– Đây cũng là nơi đặt linh cữu lão phu nhân.

Hạ Thành mang theo Bạc Nhược U bước chân vào cửa viện, vừa vào cửa, Bạc Nhược U liền nhíu lông mày.

Trong viện mang theo cờ trắng linh phiên(*), nhưng kỳ quái là, dưới mái hiên gie ra còn treo hai bầu hồ lô có bôi chu sa, ngoài cửa chính đặt một cái lư hương bằng đồng có hình dạng và cấu tạo cổ xưa, trong lư hương đồng cắm nhang thơm nhà Phật, bên trên cửa chính, hai lá bùa vàng dán chặt vào đó.

Linh phiên(*): phất cờ trước lúc động quan

Trong viện chỉ có hai nha sai canh giữ, thấy Hạ Thành mang một nữ tử tiến đến, chẳng những không trách móc gì, còn chắp tay với Bạc Nhược U

– Bạc cô nương.

Bạc Nhược U đến nha môn châu phủ khám nghiệm thi thể nhiều lần, từ lâu đã quen thân với các nha sai nơi đây.

Bạc Nhược U gật đầu, Hạ Thành liền hỏi:

– Hôm nay có người lại đây không?

Nha sai cùng nhau lắc đầu, Hạ Thành liền tựa như yên lòng, mang theo Bạc Nhược U đi vào viện, đến trước cửa, hắn dừng bước, thân thể tròn vo căng thẳng, hít một hơi thật sâu.

Bạc Nhược U:

– . . . . . .

Án mạng phát sinh đã nhiều ngày, sao Hạ Thành còn có thể sợ xác chết của lão nhân gia?

Ý niệm này vừa xuất hiện, cửa liền bị Hạ Thành đẩy ra, Bạc Nhược U tự nhiên  mà nhìn về vào bên trong ——

Sau một khắc, sắc mặt nàng cũng hơi cứng đờ.

Nàng biết vì cái gì mà Hạ Thành phải hít sâu một hơi như vậy rồi.

Ngay trong nhà chính, tối tăm không có ánh sáng, quan tài chứa thi thể để ở ngay chính giữa, lão phu nhân hầu phủ thân mặc y phục tang thêu hoa văn phúc thọ màu đen lẳng lặng nằm đó, tuy rằng khí trời rất lạnh, nhưng lão phu nhân đã qua đời gần nửa tháng, giờ khắc này từ chỗ cổ áo tang lộ ra diện mạo cùng chỗ tay áo lộ ra hai tay, đều đã xanh tím sưng phù lên, loang lổ đầy các thi đốm, sớm đã mất đi hình người.

Nhưng khiến cho Bạc Nhược U biến sắc cũng không phải là những thứ này.

Gian nhà vốn nên rộng rãi sáng sủa, quan tại đặt vào trong đó đã có hơi chút không phù hợp, mà giờ khắc này, trong phòng ngoại trừ quan tại đựng xác chết ra, xung quanh quan tài còn đặt  hơn mười đồng nam đồng nữ làm bằng giấy tết xanh xanh đỏ đỏ.

Những hài đồng bằng giấy này cao bằng nửa người trưởng thành, nam đồng  đang mặc y phục màu đỏ, nữ đồng mặc áo váy xanh lục, giống như hài đồng còn sống đang vây quanh quan tài, tựa như ngậm kẹo đùa cháu tận hưởng niềm vui thiên luân bình thường của con người khi còn sống, tuy nhiên thực tế là lão nhân đã chết , mà con cháu là giả.

Tình cảnh này, là người nếu nhìn thấy đều phải cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Bạc Nhược U kéo lại mũ áo:

– Đại nhân, chuyện này. . . . . .

Hạ Thành tựa hồ cũng rất bất đắc dĩ

– Nói ra thì rất dài dòng, ngươi đừng sợ, đều là đồ giả mà thôi, ưu tiên nghiệm thi.

Bạc Nhược U cảm thấy, nếu như tất cả đêu là thật, cũng sẽ đáng sợ như hiện giờ.

Cất bước vào cửa, hơi thở Bạc Nhược U hơi xao động, trước tiên ngửi thấy được mùi máu tanh nhàn nhạt, lại tập trung tinh thần nhìn kỹ lại, bên trong một mảnh tối tăm không mấy sáng sủa, đã vậy bên trên quan tài còn dán đầy bùa chú, mà trên người những nam đồng nữ đồng kia, còn là dùng chu sa đỏ như màu máu vẽ ra những phù văn quỷ dị, Bạc Nhược U nhíu mày

– Đại nhân, người trong phủ cho rằng lão phu nhân qua đời trong dịp ăn Tết là rất không may mắn có đúng hay không?

Nàng ngửi ra được mùi máu tanh là máu chó, hơn nữa hồ lô cùng lư hương đồng trong sân, trong phòng dùng chu sa vẽ bùa hài đồng bằng giấy Tết, đã không còn đơn giản là trừ tà cho người chết nữa rồi, dáng vẻ thế kia, quả thực như là đang trấn áp hung thần ác sát nào đó.

Hạ Thành thở dài một hơi

– Đúng là như vậy, hiện tại, ngươi nghiệm thi trước đi, tiểu Bạc à, lần này thật sự nhờ vào ngươi, nếu người kinh thành đến rồi, ta còn không thu hoạch được gì, thật sự là không còn gì để nói.

Dụng cụ đều đã chuẩn bị tốt, Bạc Nhược U đã có thể khám nghiệm thi thể bất cứ lúc nào, nhưng mà nhìn những đồng nam đồng nữ này, ít nhiều gì Bạc Nhược U cũng hơi khó chịu

– Đại nhân, có thể dịch chuyển những thứ này đi hay không?

Hạ Thành cười khổ đầy mặt, hiển nhiên cũng có chút sợ hãi với hài đồng giấy, lại nói:

– Cái này không thể di động đi được ——

Bạc Nhược U đành chịu mà thở dài

– Vậy xin đại nhân mang thêm hai ngọn đèn đến đây đi.

Đèn rất nhanh được thắp lên, đèn đuốc một khi chiếu rọi, các đồng nam đồng nữ bằng giấy Tết lại sinh thêm mấy phần diễm lệ khủng bố.

Làm giấy tết(*) xem như là một nghề kiếm tiền từ người chết (*), là âm khí nhất, người giấy vẽ mắt càng có quy củ không vẽ rồng điểm mắt, giờ khắc này Bạc Nhược U bị mười mấy đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào, đáy lòng tuy có chút cảm giác sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn là trầm ổn bình tĩnh, trước tiên ở trong phòng nàng đốt lên những vật như thương truật (*) để trừ đi mùi thối này, miệng thì ngậm tô hợp hương hoàn, sau đó mới đi đến gần quan tài mà quan sát xác chết.

Làm giấy tết(*): là cách gọi mang nhiều hàm nghĩa khác nhau, chẳng hạn như: làm dịp Tết, giấy dán, các loại giấy dán có màu sắc, …. Theo nghĩa rộng, giấy Tết dùng để làm sân khấu kịch,  trang trí bên ngoài cửa hàng, biển quảng cáo vào dịp Tết hoặc làm đèn lồng, kịch, đạo cụ múa,.. Theo nghĩa hẹp, giấy Tết dùng làm đồ cúng tế để đốt trong đám tang như làm giấy tiền vàng mã, làm người giấy, cây rụng tiền, núi vàng núi bạc, đền thờ, …

Kiếm tiền từ người chết thời cổ đại. Thời Trung Quốc cổ đại có 4 nghề kiếm tiền từ người chết: tay cầm đao của đao phủ, mắt của ngỗ tác, tay nghề người làm giấy Tết, nhị bì tượng (người may lại xác người chết).

Thương truật (*): là tên một vị thuốc đông y

Trong chớp mắt khi ánh mắt rơi vào trên thi thể, không khí quanh thân Bạc Nhược U liền biến đổi.

Rút đi vẻ dịu dàng, từ đáy mắt nàng dâng lên nghiêm túc cùng chăm chú, hòa với sự khéo léo của cả người, dường như trong nháy mắt bị một tầng sương lạnh quấn lấy khiến cho người sống chớ lại gần, đến cả Hạ Thành cũng thở thật nhẹ, không dám quấy nhiễu.

Nhìn thấy Bạc Nhược U như vậy, Hạ Thành không nhịn được lại nghĩ đến tình hình lần đầu tiên triệu nàng đến khám nghiệm thi thể.

Đó là ngày trời đông giá rét ở hai năm trước, trong thành Thanh Châu phát sinh   một cọc thảm án diệt môn, ngỗ tác trong nha môn châu phủ khám nghiệm thi thể mấy ngày cũng không tìm ra nguyên nhân cái chết, nha môn nhiều lần thẩm vấn, cũng khó tìm ra manh mối, đang lúc hắn mặt ủ mày chau thì nghe nói ở huyện Thanh Sơn có vị nữ ngỗ tác rất lợi hại, có thể khiến người chết mở miệng, liền nửa tin nửa ngờ mà triệu người đến.

Đợi năm ngày, mới gặp được nữ ngỗ tác trong truyền thuyết, nhưng lại thấy là vị tiểu cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, Hạ Thành giận dữ, chỉ cảm thấy bị lời đồn lừa gạt, bỗng nhiên Bạc Nhược U nghiệm mấy chục bộ xác thối ngay trong đêm, rất nhanh liền khám phá ra phương pháp giết người của hung thủ, thậm chí ngay cả dáng vẻ của hung thủ đều suy ra được bảy, tám phần. Rồi sau đó, vụ án này được phá ở ba ngày sau, vào lúc bình phán thành tích cuối năm, tô vẽ cho hắn thêm một tầng nổi bật!

Khi đó  Bạc Nhược U chỉ mới mười sáu tuổi, cũng đã trầm ổn bình tĩnh giống như ngày hôm nay.

Ánh mắt Bạc Nhược U sâu thẳm, đảo qua từng chi tiết nhỏ trên thi thể, áo liệm được cài rất kín kẽ, nơi cổ đã thối rửa đến chảy nước sau đó thẩm thấu đến cả cổ tay, diện mạo mặc dù không giống hình người, nhưng không có dấu vết của ngoại thương, hơi trầm ngâm một lúc, nàng nghiêng người mở áo liệm ra.

Xác chết phân hủy vượt ra khỏi dự đoán của Bạc Nhược U, bởi vì trong phòng từng thắp qua nhang đèn.

Trong phòng càng ấm, xác chết phân hủy càng nhanh, trước mắt không chỉ có chỗ khuôn mặt, mắt, mũi đã chảy nước bẩn ràn rụa, phần ngực, bụng, chỗ âm hộ cũng đã phát xanh và nổi mốc cùng giòi bọ lắt nhắt, mà các vị trí còn lại trên xác chết dùng mắt thường cũng có thể thấy được nơi đó đã phát xanh cùng sưng phù, dựa vào ánh đèn, còn có thể nhìn thấy mạch máu dưới da đã xuất hiện tình trạng đỏ tím lên.

Tuy là như vậy, vẫn có thể nhìn ra cơ thể của xác chết là hoàn hảo, cổ không ứ đọng lại vết thương, các nơi như ngực, bụng, chân, lưng chờ nơi cũng không thấy dấu vết khả nghi, cánh tay cũng chỉ phân hủy phát xanh bình thường, người chết đã lâu, thi đốm đã khuếch tán đầy rẫy, mà chỉ nhìn những thứ này, cũng không phát hiện dị thường, kiểm tra xong bề ngoài thi thể, Bạc Nhược U lại cẩn thận ấn xuống chỗ ngũ tạng(*), cuối cùng kiểm tra phần đầu đã cắt tóc cũng bắt đầu phân hủy.

Ngũ tạng(*): tim, gan, tì, phổi, thận

Sau hai canh giờ, Bạc Nhược U đứng thẳng dậy nghiêm nghị nói:

– Xác thực không có dấu hiệu trúng độc, cũng không có ngoại thương, các nơi như đỉnh đầu cho đến âm hộ cũng không có những vật dẫn đến cái chết.

Bạc Nhược U nói thêm một chữ, trên mặt Hạ Thành lại càng thêm một tầng ủ rũ, chờ Bạc Nhược U nói xong, Hạ Thành cũng sắp khóc

– Ý là. . . . . . Ngươi cũng tra không ra nguyên nhân cái chết?

– Không tra được nguyên nhân cái chết từ những chỗ này, cũng không đại biểu không có nguyên nhân chết.

Hơi dừng lại một chút, Bạc Nhược U bình tĩnh mà nói:

– Dân nữ hoài nghi lão phu nhân là bởi vì bệnh kín đột phát mà chết, nếu như muốn xác định, cần giải phẫu nghiệm thi.

Hạ Thành kinh hãi

– Khi lão phu nhân còn sống, thân thể vẫn rất là khoẻ mạnh, huống hồ thân phận của lão phu nhân cao quý, sao có thể giải phẫu nghiệm thi?

Phong tục mai táng ở Đại Chu cũng chưa được khai sáng, mặc dù mất đi, thân thể da tóc cũng không thể tổn hại, Bạc Nhược U khám nghiệm thi thể lâu như vậy, gặp phải bực tình trạng này không có 100 cũng phải có 80, bởi vậy nàng cũng không ngoài ý muốn.

Bạc Nhược U ôn hòa nhã nhặn nói:

– Rất nhiều bệnh kín trong ngày thường cũng không có bất kỳ tình huống khác thường gì, nhưng có thể khiến người ta chết đột ngột, nếu như muốn có một định luận chính xác, chỉ có thể giải phẩu thi thể. Lão phu nhân tuổi tác đã cao, thân thể nội tạng có bệnh kín là chuyện vô cùng có khả năng, chỉ là rốt cuộc là loại bệnh kín nào, chỉ nhìn bền ngoài thi thể khó có thể kết luận được, biết được là loại bệnh kín ra sao, lại tra hỏi tình hình thực tế ngày mà lão phu nhân qua đời, là có thể suy đoán ra nguyên nhân chết của lão phu nhân có liên quan với người bên ngoài hay không.

Phương pháp giải phẫu nghiệm thi không phải mỗi một người ngỗ tác nào cũng biết, toàn bộ thành Thanh Châu, chỉ có Bạc Nhược U dám mổ ra thi thể bất luận đã chết được bao lâu để tra nghiệm nội tạng bộ xương. Hạ Thành biết Bạc Nhược U nói là có lý, nhưng hắn cũng có khó xử

– Có thể giải phẫu khám nghiệm thi thể hay không ta nói không có tác dụng, bây giờ Hầu phủ là mấy vị gia làm chủ, muốn giải phẫu thi thể, bọn họ đáp ứng mới được.

Thấy ánh mắt Bạc Nhược U đầy mờ mịt, Hạ Thành biết nàng cũng không hiểu rõ An Khánh hầu phủ, châm chước mà nói:

– Sau khi lão phu nhân gả cho lão hầu gia, dưới gối có 5 nhi tử, trưởng tử kế thừa vị trí hầu tước sau khi lão hầu gia qua đời, nhưng ba năm trước bởi vì bệnh mà mất đi, bởi vì dưới gối không con, vị trí hầu tước này vẫn chưa hề phong lại, sau đó trong phủ do chính lão phu nhân quản gia, bốn vị gia khác cũng ở cùng trong hầu phủ, sau khi lão phu nhân mất ở vài ngày trước, hiện tại là tam gia cùng ngũ gia làm chủ sự, bọn họ đa phần là sẽ không đồng ý.

Bạc Nhược U hỏi theo bản năng:

– Nhị gia cùng tứ gia đâu?

Bạc Nhược U hỏi ra như vậy, ánh mắt Hạ Thành bỗng nhiên có chút quái lạ, tầm mắt đảo qua xác chết lão phu nhân, lại theo bản năng lui nửa bước về phía cửa, dường như sợ xác chết lão phu nhân  đột nhiên đứng lên vậy.

– Tứ gia đi ra ngoài du lịch, hiện tại chắc đang trên đường chạy về.

Nói xong tứ gia, Hạ Thành vốn nên nói tiếp đến nhị gia, nhưng hắn vừa nói dứt  lời, lại lui nửa bước về phía cửa

– Ta mới vừa nói qua, lão phu nhân chết rồi, quý phủ xảy ra chuyện lạ ——

Bạc Nhược U không biết Hạ Thành vì sao lại nhắc đến đề tài cũ, nhưng nàng cũng muốn biết quý phủ xảy ra chuyện gì, liền lẳng lặng mà nhìn Hạ Thành.

Hạ Thành khẽ nhếch khóe môi, trong ánh mắt lộ ra mấy phần hồi hộp

– Lão phu nhân được phát hiện vào sáng sớm mùng một, sau khi ngỗ tác đến khám nghiệm thi thể, suy đoán lão phu nhân hẳn là tử vong vào giờ tý đến giờ mão của đêm trước, lúc đó tam gia và những người khác quý phủ cũng nói, lão phu nhân chết, không thể thoát khỏi quan hệ với nhị gia. Bởi vì trong cả năm ngoái, nhị gia cùng lão phu nhân bởi vì chuyện phong lại tước vị, quan hệ mẹ con cực kém. Mà vào buổi tối 30 tết, bọn họ còn ầm ĩ một trận lớn hơn nữa.

Bạc Nhược U nói theo bản năng:

– Vậy bây giờ. . . . . . nhị gia bị giam giữ lại rồi chăng?

Ánh mắt Hạ Thành  nặng nề

– Không, hắn đã chết rồi.

– Không chỉ có chết rồi, lại còn là dưới con mắt mọi người, bị lão phu nhân đẩy xuống từ trên lầu 3 của Yêu Nguyệt Các ở trong phủ.

Bạc Nhược U thoáng chốc cau mày

– Nhưng lão phu nhân đã. . . . . .

– Ngày ấy là mùng 7 tháng giêng, là ngày đầu thất(*) của lão phu nhân.

Ánh mắt Hạ Thành không nhịn được lại nhìn về thi thể lão phu nhân

– Vì thế, người trong phủ đều nói, là hồn ma của lão phu nhân vì báo thù, mới hại chết nhị gia.

Đầu thất(*): chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế. Mọi người đều tin rằng vào ngày “đầu thất”, linh hồn người chết sẽ trở về nhà. Người nhà cần chuẩn bị một mâm cơm, sau đó trốn đi trước khi linh hồn người thân trở về

Giờ khắc này Bạc Nhược U đang đưa lưng về phía xác chết lão phu nhân, Hạ Thành vừa nói dứt lời, dù là nàng xưa nay trấn định đều cảm thấy cả sống lưng phát lạnh, cũng trong nháy mắt hiểu được vì sao lại thả nhiều hài đồng giấy như vậy, các sư phụ làm pháp sự có cách nói rằng, người chết ở lúc tuổi già rồi vong hồn không an ổn, sinh ra ác ý, hiến tế âm đồng tuổi nhỏ có thể động viên trấn áp.

Bạc Nhược U lấy lại bình tĩnh

– Vì thế trong vụ án này kỳ thực có hai người chết, vậy đại nhân tin hồn ma giết người sao?

Hạ Thành cười khổ

– Nếu tin, trước kia nhiều vụ án như vậy đều có cớ để xử lý, hà tất gặp phải khó xử liền gọi ngươi tới?

Bạc Nhược U trầm giọng nói:

– Hồn ma có thể giết người hay không thì ta không biết, nhưng người giả thần giả quỷ hại người lại hết sức dễ dàng, đại nhân, cần phải nghiệm luôn cả thi thể nhị gia?

Hạ Thành thở dài

– Phải nghiệm, chỉ là trước mắt có chút khó khăn, Trịnh tam gia vào lúc nhị gia chết rồi, vẫn cứ khăng khăng chắc chắn nhị gia là hung thủ, bây giờ đã đem quan tài chứa thi thể nhị gia đặt ở nơi khác, chỉ yêu cầu quan phủ tra ra chứng cứ chính xác nhị gia hại lão phu nhân, bởi vậy, thi thể nhị gia, quan phủ đến nay còn chưa từng khám nghiệm qua.

Thế gia trong thành Thanh Châu rất nhiều, An Khánh hầu phủ là đặc biệt hiển quý, mà Hạ Thành tuy là tri phủ một châu, nhưng lại xuất thân hàn môn không hề có bối cảnh, bởi vậy vị tri phủ như hắn không thể không làm việc cẩn thận chặt chẽ, còn về vụ án này, hoàn toàn bị cản tay cản chân.

Trên trán Hạ Thành không ngừng mà chảy mồ hôi, đủ thấy được hắn đã vô cùng sốt ruột, mắt thấy mặt trời bên ngoài đã ngã về Tây, hắn biết đã không thể do dự được nữa, sau khi trời tối người kinh thành sẽ tới đây, như vậy lại càng phiền toái

– Thôi, hiện tại ta liền đi tìm tam gia thương lượng, nếu có thể được cho phép, ngươi khám nghiệm thi thể là ta yên tâm  ——

Hạ Thành có lúc cẩn thận nhát gan quá mức, nhưng trên việc công lại rất ít khi sơ sẩy qua loa, được xem như một vị quan tốt coi dân là mệnh, Bạc Nhược U nói:

– Được, vậy dân nữ chờ ở đây.

Hạ Thành gật đầu, chỉ chỉ phòng nhỏ bên cạnh

– Qua bên kia đợi đi, ấm áp hơn chút.

Nói xong, Hạ Thành liền xoay người ra ngoài, phân phó một tiếng với nha sai, mang theo một người trong đó rời đi tiểu viện.

Hạ Thành vừa đi, nha sai lại ở bên ngoài phòng, trong nháy mắt trong phòng liền chỉ còn dư lại một mình Bạc Nhược U, nhưng nàng đã hiểu được dụng ý khi bố trí linh đường thành như vậy, cho nên cũng không còn cảm giác sợ hãi như lúc mới tới.

Nàng xoay người lại mà nhìn xác chết lão phu nhân.

Nàng chưa từng thấy ma hay quỷ, cũng không tin loại cách nói như hồn ma giết người, nàng chỉ đang nghĩ, trong hầu phủ to lớn này, sẽ là ai, giả trang thành lão phu nhân đi hại nhị lão gia, sau đó còn biến mất theo cách thần không biết quỷ không hay, để mọi người tưởng là hồn ma hại người. . . . . .

Mà cái chết của lão phu nhân cũng khó tìm ra nguyên nhân, rốt cuộc là bởi vì bệnh kín mà chết, hay là bị người làm hại?

Hạ Thành đi … chuyến này, còn lâu hơn so với trong tưởng tượng của Bạc Nhược U, nàng chờ đến lúc mặt trời dần lặn ở phía Tây, lại thấy mặt trời phía Tây cũng bị  vài tảng mây đen che khuất, trong sân gió lạnh rì rào, tựa như lại sắp có tuyết rơi.

Chờ quá lâu, khí trời lại sắp biến đổi, Bạc Nhược U cũng dẫn có chút nóng nảy, nàng không nhịn được đi dạo trong viện.

Trong sân từng lớp tuyết trắng trùng điệp, như lớp lụa trải trên mặt đất, kết hợp với cờ trắng cùng trên xà nhà, bỗng dưng lại khiến khu nhà nhỏ này càng trở nên lạnh lẽo thảm đạm, mà mắt thấy Hạ Thành vẫn chưa xuất hiện, cả trái tim của nàng cũng nặng trĩu xuống.

Hạ Thành đến muộn như vậy, nhất định là bởi vì không cách nào thuyết phục hai vị trong nhà này.

Ngoại trừ giải phẫu nghiệm thi, còn có biện pháp khác sao?

Đang lúc nàng chìm sâu vào trầm tư, ngoài sân rốt cục vang lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân hỗn tạp, người tới rất nhiều!

Sắc mặt chấn động, Bạc Nhược U vội vã đi về phía cửa viện nghênh đón, nhưng mới vừa đi tới cửa viện, bước chân Bạc Nhược U bỗng chốc khựng lại.

Người tới đích xác rất nhiều, nàng còn chưa nhìn thấy được Hạ Thành, nhưng trước tiên đã va vào một đôi mắt phượng giống như hồ băng lạnh lẽo, chủ nhân mắt phượng có vóc người anh tuấn, ngũ quan tuấn nghị, áo bào đen huyền bao quanh toàn thân, khí thế quanh thân hoàn toàn là kiệt ngạo bức người của hậu duệ quý tộc, gió lạnh cuốn lên vô số hạt tuyết trên đất tung bay lên, cũng hất lên áo bào lộ ra hoa văn hình rồng màu vàng uốn lượn bay lên cao.

Đáy lòng Bạc Nhược U hơi căng thẳng một chút, là hoàng tộc!

Trong lúc Bạc Nhược U còn đang sững sờ, cặp mắt phượng ở đối diện kia, từ lâu khi nhìn thấy nàng trong nháy mắt đã trầm xuống, ngay sau đó, một giọng nói làm người ta sợ hãi vang lên

– Sao lại có nữ tử?

Giọng điệu này mang theo không vui quá rõ ràng, Hạ Thành nhanh chóng từ phía sau tiến lên, trong giọng nói mang theo chút sợ hãi

– Hầu Gia bớt giận. . . . . . bớt giận, đây là ngỗ tác mà hạ quan mời tới.

Nói xong nhìn về phía Bạc Nhược U, ánh mắt mang theo nhắc nhở

– Sững sờ cái gì, vị này chính là Võ Chiêu hầu, còn không mau bái kiến hầu gia?

Biến cố tới quá đột nhiên, may mà Bạc Nhược U xưa nay thản nhiên, nàng hoàn hồn chỉ trong nháy mắt, rủ mắt liền quỳ xuống.

Trong nháy mắt khi quỳ xuống, sắc mặt của nàng cũng bắt đầu ngưng trọng.

Thì ra là Võ Chiêu hầu!

Nàng lớn lên ở huyện Thanh Sơn, cho dù là quyền quý trong thành Thanh Châu, nàng cũng biết rất ít, nhưng đối với ba chữ ” Võ Chiêu hầu” này, lại như là sấm bên tai, hắn tựa như ánh trăng trên trời, chiếu rọi vào mỗi một tấc trên lãnh thổ của Đại Chu.

Võ Chiêu hầu Hoắc Nguy Lâu, mẫu thân là trưởng công chúa đương triều, phụ thân là Định Quốc công được truyền thừa qua các đời, mười tám tuổi lấy chiến công được phong hầu, sau giúp bệ hạ trên thì chấp chưởng việc của thiên tử, dưới lại quản lý Tú Y sứ điều tra đủ loại quan lại, cũng quản lý Đề Hình ti.

Hắn – dưới một người trên vạn người, không chỉ có bách tính bình thường sợ hắn, mà ngay cả trên chốn quan trường, người người cũng kính sợ hắn như Diêm La, nghe nói, chỉ trong một năm qua, bởi vì quan chức khắp nơi làm việc bất lực, hắn đã cách chức điều tra gần trăm người. . . . . .

Đáy lòng Bạc Nhược U vô cùng khiếp sợ, lúc này, nàng nghe thấy Hoắc Nguy Lâu dùng giọng điệu nặng nề hỏi:

– Ngỗ tác ở nha môn của phủ Thanh Châu ngươi, là tiểu cô nương miệng còn hôi sữa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play