Thị tỳ phát hiện thi thể lão phu nhân rất nhanh bị truyền đến.
Trời đông giá rét, lại còn ở trong linh đường, thị tỳ tên là Mặc Hương quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
– Lúc lão phu nhân niệm Phật, chưa bao giờ để chúng nô tỳ ở bên trong hầu hạ, bình thường đều là canh giữ ở ngoài cửa, nhưng đêm đó là 30 Tết, lão phu nhân đã cho chúng nô tỳ về cùng bọn tỷ muội trong phòng mình dùng bữa cơm đoàn viên, giờ Thìn ngày thứ hai lại đến hầu hạ, vì thế qua nửa giờ Hợi buổi tối hôm đó chúng nô tỳ đã rời đi. Sáng sớm ngày thứ hai, nô tỳ là người đầu tiên đến Phật đường, lúc đến nơi, cửa lớn Phật đường đóng chặt, trong phòng rất là yên tĩnh, lúc đó nô tỳ nghĩ, lão phu nhân có phải đã nghỉ ngơi trên giường nhỏ trong Phật đường hay không, liền nhẹ tay nhẹ chân mà đẩy cửa ra. . . . . .
Tựa như nhớ tới tình hình ngày đó, Mặc Hương sợ hãi nên giọng nói cũng không lưu loát
– Lúc.. . . . . Lúc đó lão phu nhân liền nằm trên đệm mềm ở trước bàn thờ Phật, để nguyên quần áo mà ngủ, vừa nhìn chỉ giống như ngủ thiếp đi vậy, nô tỳ còn nghĩ sao lão phu nhân lại ngủ trên đất, liền tiến lên đẩy lão phu nhân một cái, đẩy một cái này, lão phu nhân cũng đã cứng. . . . . .
Hoắc Nguy Lâu hỏi:
– Ba tháng gần đây, lão phu nhân có biểu hiện đau lưng không?
Mặc Hương đầu tiên là có chút mờ mịt, rất nhanh tỉnh táo lại nói:
– Có, có mấy lần sau khi lão phu nhân lễ Phật, nói lưng có chút đau nhức, chúng nô tỳ đều cảm thấy là ngài ấy lớn tuổi lại quỳ lâu quá, mới khuyên can nhiều lần, sau đó lão phu nhân mới đổi thành ngồi chép kinh văn.
Quả nhiên như Bạc Nhược U đã nói, tình huống khác thường của lão phu nhân đã bị bỏ quên.
Hoắc Nguy Lâu lại hỏi:
– Đêm hôm ấy, lão phu nhân có chép kinh không?
Mặc Hương gật gật đầu
– Có chép, lúc nô tỳ đi đã chép được một tờ, sau đó lúc nô tỳ thu dọn di vật của lão phu nhân, phát hiện đêm đó lão phu nhân chép trọn hai trang, bây giờ kinh văn còn đặt ở bên trong noãn các của lão phu nhân.
Hoắc Nguy Lâu nhìn về phía Trịnh Văn Yến
– Mau đi lấy kinh văn sao chép đêm đó ra.
Trịnh Văn Yến vội vàng phái người đi lấy, Hoắc Nguy Lâu lại hỏi
– Trong ngày thường, lão phu nhân chép một tờ kinh văn phải mất bao lâu?
Mặc Hương vội đáp:
– Một khi lão phu nhân bắt đầu chép, đa phần là sẽ không dừng lại, chỉ là viết rất chậm, hoàn chỉnh một trang kinh văn, ít nhất phải viết trong nửa canh giờ.
Hoắc Nguy Lâu không hỏi nữa, hạ nhân mang kinh văn tới rất nhanh, Hoắc Nguy Lâu lại hỏi Mặc Hương
– Nhìn đi, đây chính là lão phu nhân chép đêm đó sao?
Mặc Hương nhìn mấy lần
– Dạ, chính là lão phu nhân chép vào đêm đó.
Kinh văn viết ngay ngắn ở trên giấy Thục Tuyên, là thể chữ Khải vô cùng xinh đẹp, có thể thấy được từng nét bút đều dùng lực mạnh mẽ, Hoắc Nguy Lâu nhìn kỹ một chút
– Kinh văn này dùng nét bút và độ đậm nhạt của mực đều là trước sau như một không có thay đổi, ngay ngắn liên tục, lúc ngươi rời đi là qua nửa giờ Hợi, sau một canh giờ rưỡi chính là giờ Sửu, nói cách khác, lão phu nhân ít nhất là sau giờ Sửu, mới có thể gặp mặt người thứ hai trong Phật đường này.
Hoắc Nguy Lâu giao kinh văn cho Trịnh Văn Yến, hỏi hắn
– Ngươi luôn luôn chắc chắn là nhị ca ngươi hại lão phu nhân, vậy sau giờ Sửu ngay trong đêm đó, những người khác ở nơi nào?
Trịnh Văn Yến vội hỏi:
– Ngay đêm đó nhị ca nói huynh ấy muốn ở một mình trong thư phòng, còn nói huynh ấy cả một đêm chưa rời khỏi thư phòng, nhưng đêm đó ta từng phái người đi thư phòng đưa rượu và thức ăn cho nhị ca, thư phòng của huynh ấy lại tối đen như mực, không người trả lời, căn bản là không có người ở đó, ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện hỏi huynh ấy, huynh ấy lại nói mình say rượu ngủ thiếp đi, lời này sao ta có thể tin được? Lúc đó ta liền hoài nghi huynh ấy lại đi tìm mẫu thân!
– Vậy ngươi vì sao nửa đêm còn đưa rượu và thức ăn cho hắn? Vì sao hắn lại muốn ở một mình?
Trịnh Văn Yến nói:
– Đêm hôm đó người một nhà vốn nên vui vẻ hòa thuận mà dùng bữa cơm đoàn viên, nhưng ngay trên bàn cơm, nhị ca cùng mẫu thân lại tranh cãi rùm beng lên, lúc đó cãi nhau rất không vui vẻ, mẫu thân không dùng cơm liền đi đến Phật đường. Mẫu thân vừa đi, những người khác tự nhiên cũng không muốn lưu lại dùng cơm, vì thế buổi tối ngày hôm đó, chẳng khác nào tất cả mọi người không thể ăn bữa cơm đoàn viên, hai năm qua mẫu thân quản lý việc trong phủ, ta ở bên cạnh giúp đỡ, sau đó ta liền dặn dò nhà bếp làm tiếp bữa cơm đoàn viên đưa đi các phòng tự ăn với nhau, nhị ca ở một mình, là bởi vì ngày ấy sau khi trở về, huynh ấy cũng xảy ra tranh chấp với nhị tẩu, còn động thủ, sau đó mới đi thư phòng. . . . . .
Trịnh Văn Yến dừng một chút, lại bổ sung:
– Cơm nước ở chỗ thư phòng nhị ca chuẩn bị riêng cuối cùng, bởi vậy lúc đưa đi cũng vào canh giờ trễ nhất, đã qua nửa giờ Tý, lúc đó nhị ca đã không ở trong phòng.
Hoắc Nguy Lâu mang theo ánh mắt trầm ngưng mà nghe hết lời, lại hỏi
– Nhị ca ngươi cùng lão phu nhân cãi nhau vì chuyện gì?
Trịnh Văn Yến thở dài
– Là về việc tiếp nhận tước vị do đại ca lưu lại.
– Hầu gia cũng biết rồi đó, đại ca bệnh chết vào ba năm trước, dưới gối chỉ có một nữ nhi là Vân Nghê, bởi vậy tước vị của An Khánh hầu phủ, chỉ có thể từ một trong mấy vị huynh đệ chúng ta đi thỉnh cầu kế tục, nhị ca cảm thấy huynh ấy xếp sau đại ca, lẽ ra nên là huynh ấy tiếp nhận tước vị, nhưng mẫu thân vẫn luôn chưa có quyết định chắc chắn. Nếu luận theo trưởng ấu, đích thật là nên để nhị ca tiếp nhận tước vị, nhưng tính khí nhị ca nóng nảy, việc nhà lại không có kiên nhẫn quản lý, chuyện làm ăn cũng không có làm thành công, công danh lại càng không cần nói tới, bởi vậy mẫu thân đối với nhị ca khá là chướng mắt.
– Trước đây việc để tang đại ca chưa dứt, bởi vậy chuyện tước vị này, năm ngoái mới bắt đầu bàn tới, cũng bởi vì mẫu thân không có đáp ứng chắc chắn để nhị ca nhận tước, nhị ca liền làm ầm ĩ cả năm với mẫu thân, mẫu thân nhiều lần tức giận đến suýt chút nữa bị bệnh. Buổi tối 30, nhị ca lại nhắc đến việc này, nói thừa dịp ăn Tết mà dâng thiệp mừng vào trong cung, mẫu thân nhân tiện cũng đưa lên tấu chương thỉnh kế tục tước vị đời tiếp theo, mẫu thân vì thế mới trách cứ huynh ấy hai câu, nhị ca liền náo loạn lên.
Hoắc Nguy Lâu mang theo ánh mắt sâu thẳm trầm tĩnh, lại không hỏi thêm nữa, hắn cũng có chút hiểu rõ đối với An Khánh hầu phủ, đặc biệt là một mạch đại phòng. Mà hầu môn thế gia, bởi vì tước vị mà sinh ra tranh chấp không phải số ít, tính nết Trịnh Văn Thần nóng nảy, mà qua nửa giờ Tý đến giờ Sửu chỉ có nửa canh giờ, lỡ như Trịnh Văn Thần không nghĩ thông lại đi tìm lão phu nhân náo loạn, khiến lão phu nhân bệnh phát mà chết, cũng không phải là không có khả năng.
Mà nếu trong lòng hắn căm hận lão phu nhân, thấy lão phu nhân phát bệnh cũng không cứu, giải thích như vậy nghe cũng hợp lý.
Hoắc Nguy Lâu híp mắt, dù cái chết của lão phu nhân có liên quan đến Trịnh Văn Thần, nhưng Trịnh Văn Thần lại vì sao mà chết ? Hồn ma giết người chỉ là lời nói vô căn cứ, có thể lợi dụng cái chết của lão phu nhân giết Trịnh Văn Thần, hung thủ nhất định là người bên trong phủ không thể nghi ngờ.
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu sắc bén mà đảo qua huynh đệ Trịnh Văn Yến, bỗng nhiên nói:
– Dẫn đường, đến xem thi thể Trịnh Văn Thần.
Bóng đêm đã sâu, bên ngoài linh đường là gió lạnh gào thét, Trịnh Văn Yến liếc nhìn sắc trời bên ngoài, không nhịn được nói:
– Hầu gia hôm nay đường xe mệt nhọc mà đến, trong phủ đã chuẩn bị phòng khách, không bằng nghỉ ngơi trước đến ngày mai lại đi xem?
Hoắc Nguy Lâu không lên tiếng, Phúc công công ở một bên cười nói:
– Tam gia không cần phải lo lắng, hầu gia từ trước đến giờ ở phương diện công sự đều không biết lao khổ, huống hồ án mạng này có rất nhiều điểm đáng ngờ, vẫn là xem thi thể sớm chút, miễn cho hầu gia bận tâm.
Trịnh Văn Yến thế mới biết không thể trái ý của Hoắc Nguy Lâu, vội nói:
– Vậy được rồi, mời hầu gia đi bên này ——
Trịnh Văn Yến đi ra cửa trước tiên, Hoắc Nguy Lâu cất bước theo sau, khi ra tới bậc cửa, hắn chợt chuyển mắt nhìn về phía nội đường, bên cạnh quan tài, Bạc Nhược U vẫn còn đứng không nhúc nhích.
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, Hạ Thành vội hỏi
– Tiểu Bạc, còn không đuổi kịp? Không phải lúc ban ngày ngươi đã muốn nghiệm thi thể nhị gia sao?
Bạc Nhược U mới phản ứng lại, vội vàng lên tiếng
– Vâng.
Đám người Trịnh Văn Yến hơi biến sắc mặt, đều ném ánh mắt khác thường về phía Bạc Nhược U, người người đều biết bên người Hoắc Nguy Lâu ngay cả một nữ tì cũng không có, nhưng hôm nay, lại để cho nữ ngỗ tác như nàng đi theo khám nghiệm thi thể, Trịnh Văn Yến vội vàng thu lại lòng ngạo mạn, trở nên cẩn thận từng chút một.
Gió lạnh thấu xương, bóng đêm càng giống như vẩy mực vậy, Trịnh Văn Yến tự mình đốt đèn lồng dẫn đường cho Hoắc Nguy Lâu.
– Sau khi nhị ca mất, bởi vì đều là mọi người nhìn thấy từ lầu cao té xuống mà chết, liền lập linh đường ở Tây viện, lại không thể trắng trợn xử lý tang sự, liền tính toán đặt linh cữu bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Ra khỏi tiểu viện, dọc theo đường nhỏ trong phủ đi về phía Tây, chỉ thấy cả An Khánh hầu phủ là đèn đuốc sáng choang.
Trịnh Văn Yến nói:
– Bởi vì hầu gia đến đây, lúc này mới đốt đèn cả đêm, mấy ngày nay trời vừa tối đi, chúng ta đều nghỉ ngơi rất sớm.
Trong phủ truyền ra chuyện hồn ma giết người, mọi người tất nhiên là e ngại, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu đảo qua các đình đài lầu các xung quanh, bỗng nhiên hỏi:
– Hôn sự đều chuẩn bị xong rồi?
Bạc Nhược U đi ở phía sau nghe nói như thế liền ngẩng đầu lên.
Đúng lúc Hạ Thành đi bên cạnh nói:
– Đại tiểu thư hầu phủ cùng nhị điện hạ đã định hôn, năm ngoái thánh thượng đã chính thức tứ hôn, thời gian liền định ở mùng 7 tháng 3 năm nay. Đáng tiếc, lão phu nhân vốn là có thể tận mắt chứng kiến tôn nữ xuất giá gả vào hoàng gia.
Đại tiểu thư hầu phủ chính là Vân Nghê mà trong miệng Trịnh Văn Yến nhắc tới vừa nãy, Bạc Nhược U không nghĩ tới còn có một duyên cớ như thế, nàng nhìn về bóng lưng cao to ngất ngưởng của Hoắc Nguy Lâu, như vậy, Võ Chiêu hầu đích thân đến đây, tính ra cũng không coi là kì quái.
Trịnh Văn Yến nói:
– Đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, đồ cưới đã đưa vào trong kinh trước khi ăn Tết, tòa nhà trong kinh cũng đều thu xếp thỏa đáng, nếu mẫu thân không xảy ra chuyện, đầu tháng sau cần phải khởi hành vào kinh. May mắn là bệ hạ chỉ hôn, bằng không bây giờ đang lúc để tang, hôn sự này không biết chậm trễ đến năm nào tháng nào đây.
Bạc Nhược U nghe lời này có chút thổn thức, Hoắc Nguy Lâu lại không hỏi tiếp.
Hoắc Nguy Lâu không hỏi, Trịnh Văn Yến cũng không dám nhiều lời, hắn chưa từng qua lại cùng Hoắc Nguy Lâu, nhưng chỉ tiếp xúc trong thời gian gần nửa ngày thôi, cũng đã rõ ràng bên ngoài truyền lưu không phải là giả, liền im lặng không dám thở mạnh, chỉ dẫn đường phía trước.
Tây viện cũng là một chỗ ở vị trí hẻo lánh, không bao lâu mọi người liền đến trước cửa viện, so với nơi đặt linh cữu lão phu nhân có chút quỷ dị, nơi này vẫn coi như bình thường, trong viện cũng đều có đồ trắng cờ trắng, giờ khắc này dưới mái hiên gie ra sáng rỡ bởi ánh đèn, tỏa ra một cái bóng lạnh lẽo, nhưng rất nhanh, Trịnh Văn Yến đang đi phía trước dừng bước chân.
Thì ra là có người bên trong linh đường!
Quan tài đen kịt đặt ở ở giữa linh đường, phía trước quan tài bày đồ cúng khá đơn giản, mà hai bóng đen quỳ gối trước quan tài, đang đốt giấy tiền vàng mã bên trong một cái bồn sứ, Trịnh Văn Yến siết chặt nắm tay đang buông xuống bên người
– Nhị tẩu, Tiêu nhi, đã muộn như vậy sao vẫn còn ở nơi này?
Tiếng nói vừa phát ra, khiến hai người kia sợ hãi mà quay người lại.
Hai người đều mặc đồ trắng, tiểu thiếu gia ước chừng bảy, tám tuổi, giờ khắc này vẻ mặt đầy kinh hoàng, phụ nhân bên cạnh sở hữu một khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ bằng lòng bàn tay, dung mạo xinh đẹp thanh tú, nhưng giờ khắc này cả khuôn mặt lại tiều tụy chỉ còn một lớp da bọc xương, hai mắt tràn đầy tơ máu, dưới mắt thâm đen thấy rõ, trong ánh lửa lờ mờ, có vẻ hơi đáng sợ.
– Tam. . . . . . Tam đệ. . . . . .
Nhìn thấy Trịnh Văn Yến, đáy mắt phụ nhân thoáng hiện lên hoảng sợ, nàng nắm chặt đứa trẻ bên người, căng thẳng đứng lên.
Trịnh Văn Yến tựa hồ đang khắc chế tức giận
– Hầu gia cùng Hạ đại nhân đến nghiệm tra thi thể nhị ca, đã trễ thế này, nhị tẩu cùng Tiêu nhi trở lại nghỉ ngơi sớm chút đi, miễn cho làm trễ nãi nha môn làm việc.
– Được. . . . . . vậy chúng ta đi đây.
Giọng của nhị phu nhân hầu phủ khàn khàn, ôm Trịnh Tiêu đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Trịnh Văn Yến thì cúi đầu xuống càng thấp hơn, riêng vị tiểu công tử bên cạnh lại có chút ngạc nhiên nhìn mọi người, lúc đi ngang qua bên người Bạc Nhược U, ánh mắt đặc biệt trừng lớn hơn nữa mà nhìn nàng.
Rất nhanh, hai người đã biến mất trong làn gió rét.
Một chút bất ngờ này khiến sống lưng Trịnh Văn Yến có chút cứng ngắc, lúc xoay người lại, lại làm như không có chuyện gì phát sinh mà nói:
– Mời hầu gia, nhị ca cũng đã khâm liệm qua, hai ngày trước cũng đã làm pháp sự.
Thấy Hoắc Nguy Lâu vẫn nhìn giấy tiền vàng mã bị đốt trong bồn sứ, Trịnh Văn Yến không thể làm gì khác hơn là nói tiếp
– Vừa nãy là nhị tẩu cùng con trai độc nhất của nhị ca ta, từ sau khi nhị ca xảy ra chuyện, ta sợ lại sinh thêm biến cố gì, màn đêm buông xuống liền không cho mọi người đi lại lung tung, vì thế vừa nãy khi gặp bọn họ, ta có chút tức giận.
Hoắc Nguy Lâu cất bước đi vào linh đường, nơi này không có người làm bằng giấy Tết, tuy có đồ cúng, nhưng toàn bộ linh đường đều lộ ra vẻ đơn sơ, nếu người ngoài đến xem, chỉ sợ sẽ không có người tin tưởng nằm bên trong quan tài là công tử hầu môn.
Hoắc Nguy Lâu chỉ chỉ quan tài
– Mang ra đi.
Người đã đưa vào quan tài, đương nhiên không tiện để nghiệm thi, tiếng nói vừa dứt, hai gã Tú Y Sứ nghe lệnh tiến lên, nghiêng thân mà khiêng thi thể từ trong quan tài ra, Trịnh Văn Thần chỉ chết qua sáu ngày, hơn nữa khí trời cực lạnh, công thêm trong linh đường cũng không thắp nhiều nhang đèn, thi thể vẫn xem như là bảo tồn hoàn hảo, xem xét từ diện mạo lộ ra từ tang phục, không thấy phân hủy phù thũng bao nhiêu.
Thi thể đặt trên một tấm thảm bằng nỉ, Hoắc Nguy Lâu quay đầu lại, Bạc Nhược U xách rương gỗ đặt các dụng cụ nghiệm thi đi lên phía trước.
Vừa rồi nghiệm là thi thể nữ, hiện tại lại là thi thể nam, nhưng mà vẻ mặt Bạc Nhược U vẫn trấn định, kiểm tra sơ bộ rồi bắt đầu cởi ra tang phục của thi thể, Trịnh Văn Yến chần chờ trong nháy mắt, lần này không cần Hoắc Nguy Lâu ra lệnh đã xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh chỉ còn dư lại tiếng sột soạt khi Bạc Nhược U lột ra áo liệm của thi thể, Hạ Thành không chút kinh ngạc, Hoắc Nguy Lâu càng không có chút dao động nào, Phúc công công thì tràn đầy phấn khởi ngồi xổm ở bên người Bạc Nhược U mà thăm hỏi
– Cô nương, ngươi bao lớn rồi? Tay nghề này là học được từ nơi nào?
Phúc công công theo Hoắc Nguy Lâu, lại không sợ hãi Hoắc Nguy Lâu như những người khác, đủ thấy địa vị không thấp, Bạc Nhược U theo đó mà nói:
– Mùa đông năm nay là tròn 18, thuật nghiệm thi là học từ chỗ nghĩa phụ, nghĩa phụ là ngỗ tác ở nha môn huyện Thanh Sơn.
Phúc công công lại hỏi:
– Vậy sao cha mẹ cô nương lại nhẫn tâm để cô làm những việc này?
Động tác trên tay Bạc Nhược U tạm dừng lại, thấp giọng nói
– Gia phụ gia mẫu đã qua đời nhiều năm.
Phúc công công tức khắc ngậm miệng, lời còn dư lại hỏi không ra nữa, mà Bạc Nhược U chỉ tạm dừng trong nháy mắt đó, sau đó động tác như nước chảy mây trôi, gọn gàng thành thục, rất nhanh, thi thể lộ rõ ra.
Thi thể dù thấy vẫn chưa thối rữa quá mức rõ ràng, nhưng lớp da bên ngoài đã tràn đầy lốm đốm xanh tím, nhìn vẫn có chút doạ người, mấy chỗ ngoại thương nhìn thấy rõ ràng nằm rải rác bên vai phải và vùng trán, mấy chỗ khác có vết thương ứ đọng nhưng không nổi bật, Bạc Nhược U kiểm tra sơ bộ một phen, lấy ra giấm trắng trong rương gỗ đã sớm chuẩn bị tốt, dùng tốc độ cực nhanh bôi lên ở chỗ vết thương mờ mờ ứ đọng lại, không bao lâu, vết thương ẩn dưới lớp da thi thể liền hiện rõ lên.
Nguyên nhân cái chết rõ ràng nên nghiệm thi cũng không khó khăn là mấy, Bạc Nhược U rất nhanh theo đó mà nói:
– Bên phải vùng vai, vùng trán của thi thế có vết thương do va chạm, cánh tay phải, vùng hông bên phải có vết thương ứ đọng to nhỏ không đều cùng vết trầy trên da, những vết thương này, đều là do người chết ngã từ Yêu Nguyệt Các xuống tạo thành, vết thương trí mạng ở bên phải vùng trán, xương sọ chỗ này lõm xuống vỡ vụn, bởi vì cách huyệt Thái Dương rất gần, cơ hồ là chết ngay tại chỗ.
Nói xong Bạc Nhược U ngẩng đầu lên
– Đều là vết thương khi còn sống.
Ý nghĩa của vết thương khi còn sống, chính là tạo thành lúc còn sống, nói cách khác, Trịnh Văn Thần là dưới tình huống còn sống rành rành, bị đẩy ngã xuống Yêu Nguyệt Các mà chết.
– Trịnh Văn Yến đã nói, lúc Trịnh Văn Thần ở Yêu Nguyệt Các bị đẩy xuống không kêu không gọi, bài trừ khả năng hồn ma giết người, hung thủ làm cách nào khiến Trịnh Văn Thần ngoan ngoãn đi tới lầu ba, lại làm cách nào khiến hắn không hề giãy dụa đã bị đẩy xuống lầu?
Hoắc Nguy Lâu nói với giọng điệu nghiêm túc, mà bớt đi chút âm trầm lạnh lẽo như lúc trước, khiến cho tiếng nói của y ngược lại có chút trầm thấp dễ nghe, Bạc Nhược U nghe vậy liền rõ ràng ý của Hoắc Nguy Lâu, lại kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới, không bao lâu, Bạc Nhược U đưa một cây tăm trúc có quấn sợi bông vào trong lỗ mũi Trịnh Văn Thần, đến khi lấy trở ra, bên trên đã lây dính không ít chất bẩn.
Bạc Nhược U để sát vào một bên ánh đèn nhìn kỹ một lát, giọng điệu cũng trầm xuống:
– Là Mạn Đà La.
Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu cũng hơi thay đổi, Phúc công công hỏi
– Mạn Đà La là vật ra sao?
Hoắc Nguy Lâu nói:
– Là mê dược, ở trong quân, cũng có tác dụng làm ma phí tán.
Bạc Nhược U tiếp tục nghiệm lại thi thể, lần này, đặc biệt kiểm tra kỹ ở gót chân, chân sau, cùng với mấy chỗ như eo, lưng
– Sau cẳng chân của thi thể có vết trầy da, phần eo, mông cũng có lan tràn vết thương ứ đọng lại, như là bị người ta kéo lê qua.
Có mê dược, lại có dấu vết kéo lê, chân tướng đã được miêu tả sinh động rồi.
Hạ Thành nói:
– Vì thế, là có người hạ mê dược ở Yêu Nguyệt Các, sau khi nhị gia dược làm hôn mê đi, thừa dịp những người khác vừa tới nơi, hung thủ liền đẩy người xuống, còn muốn giả dạng làm hồn ma của lão phu nhân?
Bạc Nhược U gật gật đầu
– Bước đầu xem ra là thật như vậy.
Hạ Thành chau mày
– Khi lão phu nhân chết, bên người bà có người thứ hai, Trịnh Văn Thần lại bị hạ mê dược ngất đi rồi bị đẩy xuống Yêu Nguyệt Các, người chết có hai vị, vậy hung thủ thì sao đây? Cái chết của hai người này khác biệt nhau, cũng nhìn không ra là có điểm chung nào, là có người thấy chết không cứu hại chết lão phu nhân, sau đó tên còn lại lợi dụng việc này mưu hại Trịnh nhị gia, hay là người có mặt trong Phật đường, và người hại chết Trịnh nhị gia, là cùng một người?
Nếu có thể trả lời thắc mắc của Hạ Thành, vậy án này liền có thể phá rồi, Bạc Nhược U do dự trong nháy mắt
– Còn có một vấn đề, ngày đó là đầu thất lão phu nhân, nhưng Trịnh nhị gia lại một mình đi tới Yêu Nguyệt Các, vì sao hắn lại đi? Hung thủ có thể dùng mê hương tại bên trong Yêu Nguyệt Các, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là Trịnh nhị gia phải tự mình đi mới thực hiện được.
Hoắc Nguy Lâu đảo mắt lướt nhanh qua Bạc Nhược U một chút
– Nghi vấn này cần phải đến Yêu Nguyệt Các xem xét mới được.
Bạc Nhược U suy nghĩ một chút, lại nói:
– Thi thể nhị gia cần phải mổ nghiệm hay không? Mặc dù tìm được nguyên nhân cái chết rồi, nhưng cách ngày xảy ra chuyện chỉ mới sáu ngày, biết đâu còn có phát hiện mới.
Bạc Nhược U vừa mới giải phẫu nghiệm qua thi thể lão phu nhân, khom lưng tính ra cũng đã hơn một canh giờ, hiện tại mười ngón tay mảnh khảnh của nàng đã bị đông cứng đến đỏ chót, nói không chừng còn bị nhiễm độc từ nước trong thi thể rỉ ra, Phúc công công nhìn cũng không nhẫn tâm, liền nhìn Hoắc Nguy Lâu nháy mắt mấy cái.
Rốt cục, Hoắc Nguy Lâu nhàn nhạt nói
– Canh giờ đã muộn, tối nay tạm dừng ở đây đi.
Án này kéo dài hồi lâu, Hoắc Nguy Lâu mới đến nửa ngày, nguyên nhân cái chết của hai người đã rõ ràng, có thể nói là có tiến triển rất lớn, mà đêm đã khuya, rất nhiều chuyện cũng bất tiện, mặc dù Hoắc Nguy Lâu vào lúc làm việc luôn mạnh mẽ vang dội không sợ lao khổ, nhưng cũng tuân theo nguyên tắc thời gian cho hợp lý.
Hoắc Nguy Lâu nói xong xoay người ra cửa, Trịnh Văn Yến ở bên ngoài đông lạnh phát run, thấy thế vội vã tiến lên nghênh đón.
Hoắc Nguy Lâu phân phó nói
– Bắt đầu từ giờ khắc này, hầu phủ do Tú Y Sứ cùng nha sai trong nha môn tri phủ tiếp quản, bao gồm cả ngươi cùng tất cả mọi người đang ở đây, đều không thể tùy ý đi lại trong hầu phủ.
Trịnh Văn Yến giật giật môi
– Vậy nghiệm thi đêm. . . . . .
Hoắc Nguy Lâu nói:
– Sáng mai tập hợp đủ mọi người bên trong phủ, lúc đó sẽ báo cho các ngươi biết nguyên nhân cái chết của lão phu nhân cùng Trịnh Văn Thần, tối nay tất cả mọi người tạm lưu trong phủ, về chỗ ở ngươi tới an bài, Hạ tri phủ ——
Hạ Thành liền vội vàng tiến lên, Hoắc Nguy Lâu nói:
– Ngươi an bài nha sai trông coi ở cửa vào các nơi.
Hạ Thành tức khắc vâng lệnh, xoay người đi dặn dò nha sai, còn Trịnh Văn Yến lại nói:
– Hầu gia yên tâm, viện của ngài chuẩn bị tốt từ sớm, Hạ tri phủ và những người khác cũng đều có khách viện để nghỉ ngơi, còn về Bạc ngỗ tác……..
Trịnh Văn Yến nhìn về phía Bạc Nhược U, nhưng ánh mắt trước sau vẫn luôn chú ý Hoắc Nguy Lâu, thấy vẻ mặt của hắn không thay đổi, lập tức rõ ràng Hoắc Nguy Lâu cũng đồng ý để Bạc Nhược U lưu lại, những người khác đều là nam tử, chỉ riêng Bạc Nhược U là nữ tử, Trịnh Văn Yến chần chờ một chút mới nói
– Vậy để Bạc ngỗ tác ở lại viện bên cạnh Vân Nghê đi, vừa khéo cách hầu gia cũng không xa.
Hoắc Nguy Lâu không tỏ rõ ý kiến, Trịnh Văn Yến vội vàng gọi quản gia đến dặn dò, rất mau trở lại trước mặt Hoắc Nguy Lâu
– Hầu gia, ta đưa ngài đi nghỉ ngơi.
Phúc công công vừa nghe, vội hỏi
– Bạc cô nương, muốn đi cùng chúng ta sao?
Bạc Nhược U còn đang kiểm tra xác chết, nghe vậy ngước mắt lên, đang chần chờ, Trịnh Văn Yến đã nói
– Công công yên tâm, ta đã an bài riêng người mang Bạc ngỗ tác trở về.
Lời này vừa ra, Hoắc Nguy Lâu đã xoay người đi trước một bước rồi, Phúc công công lộ ra vẻ mặt bất mãn, vẫy vẫy tay tỏ vẻ xin lỗi với Bạc Nhược U, cất bước đi theo.
Bạc Nhược U lắc lắc đầu, hiển nhiên là không thèm để ý những điều này, vẫn nhìn chằm chằm thi thể Trịnh Văn Thần đến ngẩn người, nàng muốn xem qua một chút loại y phục Trịnh Văn Thần mặc khi chết có bộ dạng ra sao, nhưng nếu Hoắc Nguy Lâu nói hôm nay chấm dứt ở đây, nàng cũng đè xuống ý niệm này trước đã.
Trước tiên cáo từ với Hạ Thành, Bạc Nhược U đi theo dẫn đường hộ vệ rời khỏi Tây viện.
– Bạc cô nương, viện ngài ở lại là ngay bên hướng Tây Bắc tòa viện của đại tiểu thư, được bố trí vô cùng tốt, giờ này cơm canh nước nóng cũng đã đưa đi rồi, nếu ngài còn có dặn dò gì khác, trong sân có thị tì hầu hạ ngài, ngài chỉ cần mở miệng là được.
Hộ vệ lễ nghi chu toàn, Bạc Nhược U nói cám ơn liền không nói gì nữa.
Giờ khắc này nàng một thân một mình đi trên hành lang hầu phủ, bởi vì phủ đệ xa hoa, lại thêm đèn đuốc sáng choang, ngược lại không cảm thấy âm u khủng bố quá mức, mà giờ khắc này, nàng mới chú ý tới đèn lồng trên hành lang có chút không giống bình thường, trên đèn lồng là hoa văn bách tử(*), chắc hẳn là chuẩn bị cho đại hôn của đại tiểu thư hầu phủ.
Bách tử(*): trăm con, một loại hoa văn mang ý nghĩa may mắn, chúc mừng
Việc vui sắp tới, nhưng lại xảy ra tang sự.
Vòng qua hai hoa viên lầu các, hộ vệ chỉ vào hành lang uốn khúc phía trước một cái nói
– Bạc cô nương, viện ở ngay cuối hành lang uốn khúc, đèn sáng rất là dễ đi, xin ngài cứ tự nhiên, tiểu nhân lui xuống trước.
Bạc Nhược U lại nói cám ơn, chờ hộ vệ đi rồi, mới xoay người đi về phía trước.
Hành lang uốn khúc thẳng tắp, nhìn rất gần, Bạc Nhược U vừa đi vừa nghĩ đến cái chết của Trịnh Văn Thần, mái nhà gie ra, đèn lồng bị gió lạnh thổi lắc lư qua lại, ánh đèn cũng lúc sáng lúc tối, bỗng nhiên, một cánh tay đâm nghiêng duỗi ra, kéo lại cổ tay nàng một cái.
Cánh tay xuất hiện bất thình lình dọa đến Bạc Nhược U nhảy dựng một cái, Bạc Nhược U cấp tốc xoay người, đập vào mắt là một khuôn mặt trẻ con.
Hóa ra là Trịnh Tiêu!
Toàn thân Trịnh Tiêu mặc đồ trắng, bỗng nhiên xuất hiện dù sao cũng là hơi dọa người, Bạc Nhược U hít sâu một cái để bình tĩnh lại
– Tiểu công tử?
Hoắc Nguy Lâu đã hạ lệnh cấm đi lại ban đêm ở trong phủ, sao Trịnh Tiêu lại chạy đến đây?
– Tỷ tỷ thật là xinh đẹp.
Trịnh Tiêu mở miệng lại là một câu lấy lòng như thế, hắn cầm lấy tay Bạc Nhược U, có chút trẻ con tiếp tục nói
– Tỷ tỷ là đi cùng Võ An hầu sao? Tỷ tỷ là phu nhân của hầu gia sao?
Nghe lời này khiến Bạc Nhược U dở khóc dở cười
– Ta không phải, ta chỉ là làm việc giúp nha môn . . . . . . Ngài ở nơi này làm cái gì? Sắc trời đã tối, ngài nên trở về nghỉ ngơi mới phải.
Trịnh Tiêu khịt khịt mũi, giốngnhư bị đông lạnh quá mức, thấy Bạc Nhược U không hề hất tay của mình ra, liền mở to hai con mắt nhìn Bạc Nhược U, nhìn nhìn, bỗng nhiên khóc “oa” lên một tiếng
– Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cầu xin tỷ giúp chúng ta một chút, phụ thân ta không có hại tổ mẫu, kẻ xấu xa nhất trong phủ này là tam thúc mới đúng!
Bạc Nhược U cau mày, Trịnh Tiêu khóc nói:
– Phụ thân chết rồi, tam thúc buộc mẫu thân ta giao ra sổ con mà tổ mẫu đưa đi kinh thành, nhưng ta cùng mẫu thân căn bản chưa từng thấy qua sổ con gì cả, nhất định là tam thúc, là tam thúc biết tổ mẫu muốn để phụ thân tiếp nhận tước vị, vì thế hắn hại tổ mẫu lại hại phụ thân. . . . . .
Giao ra sổ con? Là sổ con xin thỉnh phong?
Bạc Nhược U chỉ cảm thấy Trịnh Tiêu nói như vậy đã lộ ra rất nhiều nội tình mà Trịnh Văn Yến cố sức che giấu, muốn hỏi kỹ, Trịnh Tiêu lại tiếp tục khóc lóc cầu xin
– Mẫu thân nói, bên người Võ Chiêu hầu chưa bao giờ mang theo nữ tử, tỷ lại đến cũng Võ Chiêu hầu, tỷ nhất định là phu nhân của ngài ấy, tỷ tỷ, van cầu tỷ nói một tiếng với Võ Chiêu hầu, phụ thân ta không phải người xấu, hắn là bị người hại chết . . . . . .
Trịnh Tiêu nước mắt giàn giụa, khóc khiến người ta đau lòng, hắn hơi ngoan cố cho rằng, theo Hoắc Nguy Lâu thì nhất định là phu nhân của y.
Bạc Nhược U bất đắc dĩ mà thở dài, ngồi xổm xuống, trước tiên nói ra điểm quan trọng:
– Tiểu công tử, ta dẫn ngài đi gặp Võ Chiêu hầu, những lời ngài nói vừa rồi, đều thuật lại cặn kẽ cho hầu gia nghe, được không?
Trịnh Tiêu không ngừng gật đầu
– Tỷ tỷ, tỷ cũng phải nói giúp ta nha, tỷ xinh đẹp như vậy, Võ Chiêu hầu nhất định sẽ nghe lời tỷ . . . . . .
Bạc Nhược U nghe mà có chút khó chịu, đang muốn nghiêm túc mà giải thích cho hắn, đột nhiên cảm giác thấy không thích hợp lắm, nàng dựa vào trực giác ngước mắt, sau một khắc, Bạc Nhược U như bị sét đánh trúng mà khựng tại chỗ.
Ở ngã ba cách đó không xa, Hoắc Nguy Lâu đứng dưới một chiếc đèn lồng màu đỏ, đang dùng ánh mắt sâu thẳm trầm lắng nhìn nàng, mà xem xét từ vẻ mặt của y, Bạc Nhược U khẳng định y nghe được hai câu sau cùng của Trịnh Tiêu.
Đã vậy nàng cũng chưa kịp giải thích câu trước đó.
Bạc Nhược U nghĩ thầm, lần này xong rồi, nàng thật là to gan dám tự nhận là phu nhân Võ Chiêu hầu!