Trên chốn quan trường Đại Chu không người không biết bản tính Hoắc Nguy Lâu.
Mặc dù bản thân quyền khuynh triều dã, lại không gần nữ sắc, càng tối kị nhất đang làm công sự còn bí mật mang theo nữ sắc, số người bởi vì hai chữ “nữ sắc” mà bị Hoắc Nguy Lâu điều tra đã đếm không hết.
Hạ Thành tức khắc sợ vỡ mật
– Không không không, không phải ngỗ tác của nha môn phủ Thanh Châu, là ngỗ tác ở nha môn huyện Thanh Sơn thuộc địa phận của bổn phủ.
Hoắc Nguy Lâu cũng chỉ mới nhược quán (Chú thích: mới 20 tuổi), nhưng khi đứng trước mọi người, lại có loại tư thế đàn áp mọi người như núi cao trùng điệp, mắt phượng hẹp dài, giọng điệu thậm chí còn bức bách hơn so với gió lạnh ngày đông
– Là huyện nhỏ nghèo nàn đến mức thuế má đếm ngược hàng năm ở Thanh Châu đúng không?
Hạ Thành kinh hãi, không nghĩ tới Hoắc Nguy Lâu lại hiểu rõ Thanh Châu nhiều đến thế, hắn sợ gây hại đến thuộc hạ, vội vàng bổ sung:
– Mặc dù Bạc cô nương làm ngỗ tác ở nha môn của huyện Thanh Sơn, nhưng không phải ngỗ tác vào tiện tịch có công văn nha môn, phủ nha cũng sẽ không phân công cho nàng, nàng. . . . . . bởi vì nàng biết chút y thuật, thủ đoạn khám nghiệm thi thể cao minh, vẫn thường giúp phủ nha giải quyết khó khăn. . . . . .
Vừa không phải tiện tịch, nhưng lại theo tiện dịch(*), còn là một nữ tử, thật sự là chưa từng nghe thấy.
Tiện dịch(*): làm công việc thấp kém. Thời xưa làm ngỗ tác là một việc rất thấp kém.
Trên mặt Hoắc Nguy Lâu khó phân biệt là vui hay giận, tiếp theo chỉ bỏ xuống một cậu:
– Phàm là nơi bản hầu làm việc, nữ tử chớ xuất hiện.
(Windi: Cho nên…….. anh chuẩn bị chờ ăn hành dài dài đi)
Nói xong lời này, Hoắc Nguy Lâu cất bước chân, hắn trực tiếp đi qua bên người Bạc Nhược U, vừa không bảo Bạc Nhược U đứng lên, lại càng chưa từng nhìn nàng một cái. Hắn là Võ Chiêu hầu được vạn dân quỳ lạy, Bạc Nhược U đối với hắn mà nói, thấp kém tựa như hạt bụi nhỏ trên chiếc giày, ngay cả phủi cũng không cần, chỉ cần làn gió nhẹ nhàng thổi qua một cái liền rơi vào trong tuyết bùn.
Hoắc Nguy Lâu như vậy, thì những người khác sao lại có thể để ý tới Bạc Nhược U, mọi người câm như hến đuổi tới, mặc dù Hạ Thành tràn đầy áy náy trong mắt, nhưng cũng không dám cầu xin giúp nàng, mọi người hô to mà đến, ào ào mà đi, chỉ có Bạc Nhược U vẫn quỳ gối dưới trời đông tuyết phủ.
Mặc dù Bạc Nhược U có địa vị thấp kém, nhưng chưa từng bị khinh bỉ như vậy, nàng cảm thấy, mặc dù giờ khắc này nàng đứng dậy rời đi, chắc hẳn cũng sẽ không kinh động vị Võ Chiêu hầu cao cao tại thượng kia.
Nhưng mà, rốt cuộc nàng không dám.
Sắc trời dần tối đi, gió bắc cũng bắt đầu trỗi lên, Bạc Nhược U ngẩng đầu nhìn bầu trời sắp hạ tuyết, tiếng thở dài còn chưa kịp phiêu xa đã tiêu tán trong gió.
Vừa vào cửa viện, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu lập tức trầm xuống, đáy mắt hắn lướt nhanh qua lá bùa cùng hồ lô, trực tiếp đi đến nhà chính, cửa phòng mở phân nửa, Hoắc Nguy Lâu liếc mắt liền thấy được cảnh tượng trong phòng làm người sợ hãi, hắn lại không chút nào biến sắc, bước qua cửa, đứng trước quan tài, tầm mắt bình thản không có gì lạ đảo qua xác chết cùng âm đồng làm bằng giấy Tết.
– Người chết thứ hai là Trịnh Văn Thần bị đẩy xuống lầu, dựa vào đâu mà kết luận là hồn ma của lão phu nhân gây nên?
Hoắc Nguy Lâu đến phủ chỉ tốn thời gian hai chung trà, cũng đã hỏi ra toàn bộ vụ án, bây giờ nhìn thấy thi thể, mở miệng liền hỏi ngay chỗ hiểm.
Lúc này, một nam tử mặc hoa phục tiến lên một bước, cung kính nói:
– Ngày đó chính là đầu thất mẫu thân, quý phủ có làm pháp sự, muốn hết thảy con cháu đều đến đủ, nhưng tất cả mọi người đều đến, lại chỉ có nhị ca là không thấy có mặt, sau đó hạ nhân đi tìm, liền nói nhị ca lên trên Yêu Nguyệt Các, còn khóa cửa từ bên trong nữa.
Người nói chuyện, chính là tam gia Trịnh Văn Yến của An Khánh hầu phủ.
Hắn tiếp tục nói:
– Chúng ta vừa nghe cũng cảm thấy không thích hợp, mà khi đó đã hoài nghi huynh ấy có liên quan đến cái chết của mẫu thân, cho nên đều tới Yêu Nguyệt các tìm xem, vừa tới dưới lầu, liền thấy nhị ca đứng cạnh lan can lầu ba, mà ở phía sau huynh ấy, một bóng người lẩn trong bóng tối, chúng ta đang cảm thấy kỳ quái, liền nhìn thấy bóng dáng kia đẩy nhị ca rớt xuống, mà trên thân của bóng dáng này mặc áo bào, chính là áo choàng mà mẫu thân mặc trong thời gian qua đời.
– Mẫu thân tin Phật, đó là một cái áo khoác mô phỏng theo áo bào của người xuất gia nhà Phật dùng chỉ xanh đen thêu hoa văn mây bay ngụ ý cát tường, trên đời này gần như có một không hai! Bởi vì là áo mặc lúc gần chết, thay đổi áo liệm đặt sau linh cữu, theo quy củ áo choàng đã bị cầm đi đốt rụi, mà đêm đó trăng sáng treo cao, mặc dù ở chỗ cao, nhưng chúng ta đều nhìn rõ ràng, vóc người của bóng dáng này, giống mẫu thân như đúc, mẫu thân tuổi già, phần lưng ít nhiều có hơi lọm khọm, bóng dáng này cũng là như vậy.
Trịnh Văn Yến nói xong, thở dài một tiếng, trên khuôn mặt dâng lên đau buồn, tựa như rất bi thống
– Nghe đồn dáng vẻ của người lúc chết đi, chính là dáng vẻ của hồn ma, mẫu thân vất vả cả đời, trái lại bị thân sinh cốt nhục làm hại, nhất định là như vậy, mới làm hồn phách của bà không yên ổn, sinh ra tà sát.
Hoắc Nguy Lâu nhướng mắt, liếc nhìn hắn.
Bộ dáng của Trịnh Văn Yến vẫn coi như tao nhã, xuất thân hầu phủ, đối nhân xử thế cũng coi được là lễ nghi chu toàn, nhưng đối diện với cái nhìn của Hoắc Nguy Lâu lúc này, chỉ thấy hắn nhanh chóng cúi đầu, tựa như đau buồn trên mặt chỉ là một tầng giấy mỏng manh, Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng chọc một cái, liền rách.
Hoắc Nguy Lâu thu hồi ánh mắt
– Vì thế, Trịnh Văn Thần là té chết ?
Trịnh Văn Yến vội đáp:
– Đúng vậy, té vỡ đầu chảy máu, tắt thở ngay tại chỗ, thi thể hiện tại vẫn còn đặt tại sương phòng ở Tây viện, nếu như hầu gia muốn xem, hiện tại cũng có thể đi.
Hoắc Nguy Lâu không nhúc nhích, lại nhìn thi thể lão phu nhân
– Hạ tri phủ, ngươi nói xem.
Hạ Thành chính là người chủ trì án này, nghe nhắc đến mình liền giật mình một cái, lập tức nói:
– Hầu gia, hạ quan cho rằng, cách nói hồn ma giết người khiến người nghe sợ hãi, tuy là tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn còn nhiều chỗ nghi vấn, lúc đó lão phu nhân đã qua đời, cái chết của nhị gia, có lẽ là người bên ngoài gây ra, còn về lão phu nhân mất, có. . . . . . Có thể là do bệnh kín đột phát gây nên.
Hạ Thành nói xong, trong lòng vẫn còn run sợ, trước đó hắn đi tiền sảnh, vốn là vì thương nghị việc giải phẫu nghiệm thi, nhưng vừa tới tiền viện, liền nghe nói kinh thành phái người đến rồi, lúc đó hắn đã kinh hoàng, mà hắn càng không ngờ tới chính là, người tới cũng không phải là Tín Dương hầu phủ, mà là vị Võ Chiêu hầu mà toàn bộ cả quan lẫn con dân Đại Chu triều đều kính sợ!
Sau đó là hành lễ tiếp giá, làm lỡ hồi lâu, may mà Võ Chiêu hầu rất nhanh hỏi tới quá trình vụ án phát sinh, nhưng mà mãi đến tận khi lại đây, hắn còn không có cơ hội nói ra thỉnh cầu giải phẫu nghiệm thi.
Quả nhiên Hoắc Nguy Lâu cau mày
– Bệnh kín?
Hạ Thành đang muốn trả lời, Trịnh Văn Yến đứng một bên đã chắp tay nói:
– Bẩm hầu gia, thân thể gia mẫu xưa nay khỏe mạnh, cũng không có bệnh tật trong người, bằng không, cũng sẽ không thức suốt buổi tối 30 để đón giao thừa, bởi vậy cách nói của tri phủ đại nhân, tuyệt đối không có khả năng.
Hạ Thành có chút không tán thành nhìn Trịnh Văn Yến một cái
– Tam gia, tuổi tác của lão phu nhân đã cao, mặc dù nhìn khoẻ mạnh, nhưng nội tạng trong cơ thể vẫn vô cùng có khả năng mắc phải bệnh kín, trong ngày thường quen sống trong nhung lụa không thấy bệnh phát, mà vào thời khắc nào đó bỗng nhiên bệnh phát đột xuất mà chết, cũng không phải không có khả năng.
Trịnh Văn Yến nhìn Hạ Thành
– Án này giao cho đại nhân đã nửa tháng, trước đây đại nhân vẫn nói nghiệm tra không ra nguyên nhân cái chết của gia mẫu, bây giờ hầu gia đến rồi, giải thích là bệnh kín, cũng không biết là đạo lý gì?
Trịnh Văn Yến nho nhã lễ độ mà nói hết lời, Hạ Thành trong nháy mắt cảm thấy có một cây đao gác ở trên cổ, hắn vội vàng liếc mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu
– Tam gia nói lời này sai rồi, ta nói như thế cũng không phải là bởi vì tình thế cấp bách mà bịa chuyện, mà là ngỗ tác nghiệm ra!
Trịnh Văn Yến chế nhạo một tiếng
– Vị ngỗ tác nào?
Hạ Thành giơ tay chỉ về phía Bạc Nhược U bên ngoài
– Bạc cô nương! Là Bạc cô nương nói thế!
Vẻ trào phúng Trịnh Văn Yến trên mặt càng sâu, nghĩ đến những đồn đại có liên quan đến Hoắc Nguy Lâu, càng thêm không kiêng nể gì
– Một giới nữ lưu nói ra mà đại nhân cũng tin! Viện này dùng để đặt thi thể mẫu thân, đại nhân chưa thông qua cho phép đã mang theo người ngoài vào, vốn đã thất lễ, bây giờ, lại còn dám bẩm báo lại lời nói vô căn cứ của một nữ tử với hầu gia, cũng không biết nữ tử kia cho Hạ đại nhân uống thuốc mê hồn gì?
Hạ Thành thường ngày trước mặt một ít quyền quý thế này vốn đã mang theo ba phần cẩn thận, hơn nữa là người miệng lưỡi vụng về, sao có thể chống đỡ được những thủ đoạn mềm dẻo thực tế cất giấu lưỡi đao thế này, nhưng lúc này cũng không nhịn được nói:
– Sao lại là lời nói vô căn cứ? Tuy Bạc cô nương là nữ tử, cũng đã giúp bổn phủ phá mấy cọc án treo! Bổn phủ làm quan ở Thanh Châu nhiều năm, trên tay không có một vụ án nào đọng lại! Những vụ án trong hai năm gần đây, cơ hồ đều dựa vào Bạc cô nương hỗ trợ!
Hạ Thành tức giận trợn mắt phồng quai hàm, Trịnh Văn Yến liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu không chút thay đổi sắc mặt, bật cười nói:
– Được rồi, vậy thì tri phủ đại nhân hãy nói một chút thử xem, mẫu thân là bởi vì loại bệnh kín nào mà chết?
Mới vừa rồi Hạ Thành còn đáp trả đến khí khái hùng hồn, nhưng câu hỏi này vừa ra, lại làm hắn khó xử, sắc mặt hắn hơi cứng lại
– Điều này. . . . . . Nói tới chuyện này, ta có một chuyện muốn trưng cầu ý kiến của tam gia, mặc dù Bạc cô nương suy đoán lão phu nhân bởi vì bệnh kín mà chết, nhưng cụ thể là bệnh kín gì, nàng vẫn cần tiếp tục khám nghiệm lại thi thể mới có thể quyết đoán, mà nếu tiếp tục nghiệm, là cần phải giải phẫu mới nghiệm được, không biết tam gia. . . . . .
– Cái gì? Giải phẫu nghiệm thi?
Trịnh Văn Yến bỗng nhiên cất cao giọng lên, ánh mắt nhanh như gió mà đảo qua Hoắc Nguy Lâu, cưỡng chế lại thanh âm, nhưng vẫn tức giận hầm hầm
– Thân phận gia mẫu cỡ nào! Sao có thể để cho các ngươi mổ thi? Huống hồ oan hồn gia mẫu chưa an nghỉ, nếu các ngươi làm lão nhân gia khó tiêu oán khí, lại tạo sát nghiệt, đến lúc đó người nào phụ trách hả?
Trịnh Văn Yến cắn răng nói:
– Đừng nói nàng chỉ là một tiểu cô nương, dù là thiên vương lão tử đến đây! Cũng đừng hòng động đến thi thể mẫu thân!
Hạ Thành không có cách nào mà nói:
– Tam gia, tất cả là vì phá án, chẳng lẽ ngài không muốn biết lão phu nhân là vì sao mà chết ư? Có thể tra ra chân tướng thật sự mà lão phu nhân qua đời, mới là an ủi vong linh trên trời của lão phu nhân.
Trịnh Văn Yến liên tục cười lạnh, còn muốn tiếp tục khiển trách, Hoắc Nguy Lâu bất chợt xoay người, hắn chậm rãi đi ra ngoài, đứng lại ở dưới hành lang, ánh mắt nhìn ngoài cửa viện.
Gió lạnh rít gào, mây đen áp đỉnh, trước cảnh băng tuyết ngập trời ngoài kia, Bạc Nhược U vẫn quỳ, nhưng dáng người tính cả chiếc mũ áo khoác của nàng, lại thẳng tắp vững chắc tựa như cây trúc, chưa bẻ gãy mảy may.
Hoắc Nguy Lâu hiếp mắt
– Nàng mổ nghiệm?
Hạ Thành vội đáp
– Đúng vậy hầu gia.
Trịnh Văn Yến đứng ở phía sau, hừ lạnh nói:
– Hầu gia cũng thấy không thể phải phông? Nữ tử kia nhìn tuổi trẻ như vậy, ta xem Hạ đại nhân căn bản là bị dung mạo nữ tử kia mê hoặc, mới thật sự tin nàng! Huống hồ thủ đoạn quan phủ tra án đa dạng, cần gì phải giải phẫu nghiệm thi chứ?
– Để nàng giải phẫu nghiệm thi đi.
Thiên địa vạn vật vì thế mà yên tĩnh.
Trịnh Văn Yến nhìn Hoắc Nguy Lâu, tựa như không thể tin được mấy chữ vừa rồi là từ trong miệng hắn nói ra.
Hạ Thành sững sờ, cũng chưa kịp phản ứng lại.
Dù sao trước đó không lâu, Hoắc Nguy Lâu còn nói —— nơi hắn làm việc, nữ tử chớ vào.
Hoắc Nguy Lâu từng chữ lạnh nhạt, rồi lại vững vàng như ngàn cân, không thể nghi ngờ
– Khi bản hầu đến được Tín Dương hầu nhờ vả, nếu cái chết của lão phu nhân thật sự có mờ ám, nhất định phải điều tra rõ duyên cớ, vì thế, có thể trả bất cứ giá nào.
Tín Dương hầu hiện tại, chính là huynh trưởng ruột thịt của lão phu nhân.
Trịnh Văn Yến há miệng, qua một lúc cũng không nói ra được một chữ, đừng nói có Tín Dương hầu nhờ vả, dù là không có, nếu Hoắc Nguy Lâu nói là có thể giải phẫu nghiệm thi, mọi người ở đây, ai lại dám nói không đây?
Hoắc Nguy Lâu, chính là kết quả cuối cùng, hắn nhạt thanh phân phó nói:
– Mang người tới đây.
Theo phía sau là một đám màu đen, phần lớn là người hầu cận của Hoắc Nguy Lâu, mà trong đó có một người đã có tóc mai hoa râm, xem ra đã có tuổi, nhưng mặt trắng không có râu, ngay cả lông mày cũng vô cùng nhạt nhẽo, so với những thị vệ đeo đao tuổi trẻ lạnh lùng nghiêm túc khác, có vẻ đặc biệt lôi kéo sự chú ý của người ta.
Hoắc Nguy Lâu vừa dứt lời, hắn liền tiến lên cười nói
– Để lão nô đi mời, quỳ lâu như vậy, thực là đáng thương.
Giọng nói nghe có chút the thé, là vị công công.
Nếu là người ngoài, ngay ở trước mặt Hoắc Nguy Lâu, tuyệt đối không dám không có lệnh mà động như vậy, nhưng mà người này, vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu lại vẫn bình thường, hắn quay đầu lại nhìn về phía nội đường
– Đem bỏ những thứ đồ này đi, mang cái ghế đến.
Nói xong, Hoắc Nguy Lâu liền vào trong nhà, các đái đao thị vệ cùng nhau vào cửa, rất nhanh liền chuyển hết các âm đồng bằng giấy Tết ra khỏi phòng.
Những âm đồng này là để trấn áp lệ hồn của lão phu nhân nha!
Trịnh Văn Yến cùng ngũ gia Trịnh Văn An đứng ở ngoài cửa, ánh mắt mang theo sợ hãi, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Những đái đao thị vệ này, mỗi cái vạt áo phía trước đều dùng chỉ bạc thêu hình Tam Túc Độc Nhãn Kim Ô(*), chính là Tú Y Sứ trên làm việc giúp thiên tử, dưới tra đủ loại quan lại, những người này có thể thấy vương hầu không cần quỳ, huynh đệ Trịnh gia dù có một trăm lá gan cũng không dám cản trở.
Tam Túc Độc Nhãn Kim Ô(*): là một con thần điểu trong thần thoại cổ của Trung Quốc. Thần điểu này kéo cổ xe mặt trời, có 3 chân. Còn Độc Nhãn ở đây thì mình nghĩ là nó được thêu dạng phẳng nên chỉ nhìn thấy có một con mắt. Có thông tin nói rằng Tam Túc Kim Ô là sứ giả mặt trời.
Ngoài cửa viện, Bạc Nhược U đã đông cứng cả người, nàng có chút cam chịu mà nghĩ, thì ra đây là Võ Chiêu hầu đại danh đỉnh đỉnh, trên phố truyền lưu hắn không gần nữ sắc, mặc dù đã qua nhược quán, bên người lại ngay cả một nữ tỳ cũng không có, có người nói hắn có bệnh kín trong người, còn có người truyền rằng hắn yêu thích long dương. . . . . .
Bạc Nhược U không nhìn ra Hoắc Nguy Lâu có bệnh kín hay không, có thích long dương hay không, nhưng nhìn ra được hắn thật sự căm ghét đề cập đến nữ tử khi làm việc.
Bạc Nhược U xoa xoa đầu gối, ngay lúc nàng cho rằng phải quỳ đến trời tối mới đi, phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân đến gần, tiếp đó, vang lên một giọng nói hơi có chút quái dị
– Cô nương, thật xin lỗi, để cho ngươi quỳ lâu ——
Bạc Nhược U chuyển mắt, sau một khắc trước mắt liền xuất hiện một khuôn mặt hiền lành, người đến nói mang theo chút thổn thức:
– Hầu gia chúng ta cái gì cũng hiểu, chính là không hiểu thương tiếc cô nương người ta, mau đứng dậy đi. . . . . .
Người trước mắt mang theo ý cười ôn hòa, giọng nói mềm nhẹ mang theo áy náy, Bạc Nhược U kinh ngạc
– Ngài là. . . . . .
– Ta họ Phúc, là nội thị hầu hạ hầu gia.
Bạc Nhược U bừng tỉnh, lại hỏi
– Là hầu gia để ta rời phủ?
Phúc công công bật cười ra tiếng
– Rời phủ cái gì! Hầu gia bảo người khám nghiệm thi thể, mau đứng dậy đi.
Chuyện này thực sự nằm ngoài dự liệu của Bạc Nhược U, nàng vẫn đang kinh ngạc, Phúc công công phất tay với nàng một cái, ngữ điệu nghiêm túc thêm ba phần
– Cô nương, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, nếu như bỏ lỡ, là thật sự phải rời phủ đấy.
Lúc Bạc Nhược U theo Phúc công công đến trong viện, thấy bên trong đèn đuốc sáng rực, âm đồng bằng giấy Tết đều bị dịch chuyển đi rồi, Hoắc Nguy Lâu ngồi hiên ngang trên một cái ghế rộng, ánh mắt thâm trầm khó lường rơi vào trên thi thể lão phu nhân.
Nghe được tiếng động, Hoắc Nguy Lâu quét mắt tới.
Bạc Nhược U vừa lúc cũng nhìn về phía hắn, không định liệu trước mà cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Đáy lòng hơi căng thẳng một chút, Bạc Nhược U vội vã rủ mắt ra vẻ kính cẩn nghe theo, còn Hoắc Nguy Lâu lại hơi nhếch lông mày.
Bị hắn đe dọa như vậy, nhưng trong ánh mắt lại không có sợ hãi, cũng không oán hận, đúng là hiếm thấy.
Hạ Thành đứng phía sau Hoắc Nguy Lâu, lúc này lên tiếng nói:
– Hầu gia, Bạc cô nương có sở trường thiên về giải phẫu nghiệm thi, chỉ cần để nàng giải phẫu nghiệm qua, nguyên nhân cái chết của lão phu nhân nhất định có thể rõ ràng.
Trên mặt Hoắc Nguy Lâu không hiện rõ hỉ giận, nhưng khi mở miệng, lại làm cho Bạc Nhược U cùng Hạ Thành cùng nhau biến sắc
– Nếu thật sự biết nghiệm, liền lưu lại, nếu như nghiệm không ra, bản hầu không thích nghe biện giải.
Hạ Thành tối sầm mắt lại, suýt chút nữa thì ngã quỵ trên mặt đất, hắn nghe hiểu được, nếu như nghiệm không ra chính là hắn thất trách khi dùng người, còn dùng nữ tử, Hoắc Nguy Lâu trên quan trường có danh xưng Ngọc Diện Diêm La lãnh khốc vô tình, Hạ Thành mơ hồ cảm thấy, cái mũ ô sa của hắn khó mà giữ được.
So sánh với nhau, trái lại là Bạc Nhược U vẫn giữ được bình tĩnh, nàng hơi nhướng lên đôi mày thanh tú, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ mặt yên tĩnh.
Hoắc Nguy Lâu vẫn luôn quan sát, chỉ chỉ xác chết
– Bắt đầu đi.
Dừng một chút lại nói
– Những người không có liên quan lui hết ra đi.
Hai huynh đệ Trịnh Văn Yến nhìn mặt lẫn nhau, Phúc công công nói:
– Đi ra ngoài đợi đi, các ngươi không chịu nổi đâu.
Trịnh Văn Yến cùng Trịnh Văn An lại liếc mắt nhìn nhau, quay lại chắp tay thi lễ với Hoắc Nguy Lâu một cái mới lui ra ngoài.
Bạc Nhược U tháo mũ áo khoác kéo lên cổ tay áo, lại chọn xong đao cụ đã chuẩn bị sẵn trong hộp dụng cụ, lúc đứng bên quan tài, Hoắc Nguy Lâu hơi híp nhẹ đôi mắt phượng—— bởi vì trên người Bạc Nhược U, xuất hiện một loại chuyên chú nghiêm nghị gần như lãnh khốc mà hắn cực kỳ quen thuộc.
Bên ngoài sắc trời đã tối dần, nhưng trong phòng đã thêm mấy chiếc đèn dầu, chiếu rõ tất cả những vật nhỏ li ti.
Ánh đèn sáng sủa, cũng tôn lên dung nhan xinh đẹp của Bạc Nhược U, Phúc công công đứng phía sau Hoắc Nguy Lâu tấm tắc lên tiếng
– Hiếm thấy, thật khó có được, dưới đèn ngắm mỹ nhân vốn đã là cảnh đẹp, bên cạnh lại có thêm một bộ thi thể, mỹ nhân lại càng đẹp.
Hắn nói với giọng cực thấp, Bạc Nhược U chăm chú khám nghiệm thi không nghe thấy, nhưng Hạ Thành cùng Hoắc Nguy Lâu lại nghe hết.
Hạ Thành vốn là bởi vì Hoắc Nguy Lâu nói ra mấy câu kia mà căng thẳng đổ mồ hôi đầy đầu, liếc mắt nhìn qua, lại chỉ thấy ánh mắt Hoắc Nguy Lâu nhìn chăm chú vẻ mặt của Bạc Nhược U, Hạ Thành kinh hãi, dung mạo của Bạc Nhược U, dù đặt ở thành Thanh Châu đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà Hoắc Nguy Lâu lại cấm dục tự kiềm chế ra sao, rốt cuộc cũng là nam tử trưởng thành, lẽ nào. . . . .
Ý niệm này mới xuất hiện, Hoắc Nguy Lâu đã dời ánh mắt xuống một chút, không chút rung động nào mà rơi vào trên đao của Bạc Nhược U, rất hiển nhiên, so với mặt của Bạc Nhược U, Hoắc Nguy Lâu càng muốn nhìn nàng mổ ra xác thối trước mắt này như thế nào.
Hạ Thành nhìn trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ đồn đãi quả nhiên không phải là giả!
Bạc Nhược U hạ xuống đao thứ nhất, vô cùng chuẩn xác mà cắt dọc theo ba tấc dưới sườn của thi thể.
Lão phu nhân mất nhiều ngày, xác chết phù thủng thối rữa, đặc biệt là chỗ ngực bụng đã phồng lên, giờ khắc này cắt da thịt ra, một mùi hôi tích góp nhiều ngày ở ổ bụng tức khắc tản ra, Hạ Thành cùng Phúc công công đều theo bản năng mà cau mày, Bạc Nhược U lại chưa hề thay đổi sắc mặt, mà động tác cắt mổ da thịt thi thể của nàng, bình thường giống như đang cắt đậu hủ vậy.
Bụng bị mổ ra, lộ ra nội tạng đã thối rửa biến sắc bên trong, ở trong mắt của người bình thường, chỉ cảm thấy một đống dơ bẩn khó có thể phân biệt ra cái gì, riêng Bạc Nhược U thì lại cẩn thận từng li từng tí một là lật ra từng thứ trong đó để xem xét, vẻ mặt nàng nghiêm túc, ánh mắt như đao, tựa như bất cứ dị thường nào đều chạy không thoát khỏi đôi mắt của nàng, Bạc Nhược U như, cơ hồ khiến người ta cảm thấy trang nghiêm như thần thánh.
Đừng nói trên đời không có quỷ, dù có quỷ thật đi nữa, cũng tuyệt không dám gần thân thể của nàng.
Bên trong căn phòng, ánh đèn lúc mờ lúc lại sáng, mà ngoài cửa, màn đêm cũng hoàn toàn bao trùm xuống, tiểu viện nho nhỏ biến mất ở trong màn tuyết, tự dưng lộ ra mấy phần cảm giác thê lương khủng bố. Trong phòng ngón tay trắng nõn thon thả của Bạc Nhược U bị nước rỉ từ thi thể lạnh lẽo thấm ướt, nhưng nàng hạ đao vẫn rất ổn trước sau như một, gần một canh giờ, nàng thở ra một hơi rồi đứng lên.
Trên trán mang theo một tầng mồ hôi mỏng, Bạc Nhược U biểu hiện có chút uể oải, Hạ Thành đã chờ không kịp mà hỏi ra tiếng:
– Tiểu Bạc, sao rồi?
– Lão phu nhân xác thật là bởi vì bệnh kín mà chết.
Bạc Nhược U vừa mở miệng, đã cho ra kết luận nguyên nhân cái chết lão phu nhân.
– Ở bên trong thành bụng phát hiện một lượng lớn máu bầm tụ lại, đây là bởi vì mạch máu trong bụng không lưu thông được, dòng máu ứ đọng lại, theo đó mạch máu phồng lên rồi bị vỡ ra, bệnh này đã có hơn hai ba năm, nhưng lúc mới đầu cũng không có triệu chứng cụ thể, rất khó phát hiện, mà trong ba tháng này, lão phu nhân đã có biểu hiện đau lưng, chỉ là lão nhân gia lớn tuổi nên đau lưng là rất bình thường, có lẽ vì vậy nên người trong phủ mới không quá để ý.
Hạ Thành vội hỏi:
– Vì thế, lão phu nhân không phải là bị mưu hại?
Bạc Nhược U chau mày, đáy mắt hình như có do dự.
Hoắc Nguy Lâu vẫn chưa từng mở miệng, giờ khắc này lại nói:
– Nói thẳng đừng ngại.
Bạc Nhược U mím môi
– Theo lượng máu bầm tụ lại ở ổ bụng lão phu nhân, cùng với mức độ vỡ mạch máu, kích cỡ độ phồng mà nói, còn không đến mức sẽ tự vỡ, trong y thư từng ghi lại, trong bụng máu tụ thành cục, mạch máu có thể phồng lên thành kích thước của một chiếc cốc nhỏ, tới lúc đó, dù chỉ nằm thôi, cũng có thể vỡ ra mà phát bệnh, nhưng mạch máu trong bụng lão phu nhân, cùng lắm chỉ lớn bằng quả hạch đào, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, theo lý mà nói sẽ không phát bệnh mà chết.
Bạc Nhược U miêu tả cụ thể, Hoắc Nguy Lâu cũng theo đó mà nói:
– Phải đến tình trạng nào, mới có thể khiến cho bệnh phát?
Bạc Nhược U suy nghĩ một chút:
– Làm lụng vất vả, cực kỳ tức giận phẫn nộ, hoặc là có va chạm với người khác, như xô đẩy, té ngã , đều có khả năng dẫn đến bệnh phát. . . . . .
Lão phu nhân nhất định không thể làm lụng vất vả, nếu như thật là hai loại khả năng sau, vậy thì vô cùng khả nghi rồi.
Hoắc Nguy Lâu nhìn về phía ngoài cửa
– Cho Trịnh Văn Yến vào đi.
Bạc Nhược U rất là chu đáo mà sửa sang lại thi thể, rất nhanh Trịnh Văn Yến cùng Trịnh Văn An đi vào, còn chưa kịp liếc mắt nhìn thi thể lão phu nhân, liền nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi:
– Nghĩ lại quá trình trước và sau khi lão phu nhân mất đi, nói lại tỉ mỉ một lần.
Trịnh Văn Yến còn chưa biết được kết quả khám nghiệm thi thể, nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi, vội vàng nói:
– Hôm 30 Tết, mẫu thân khăng khăng muốn thức đêm đón giao thừa, bà tin Phật, có lúc thức trắng đêm chép kinh ở Phật đường cũng đều có khả năng, bởi vậy sau khi chúng ta hơi khuyên nhủ một chút liền chưa hề ngăn trở, vốn tưởng rằng chỉ là một đêm bình thường, lại không ngờ tới, sáng sớm ngày thứ hai, lại phát hiện bà chết ở trong Phật đường.