Bạc Nhược U cố gắng tự trấn định mới không kêu lên sợ hãi.
Trên đời này không có ma, trước mắt là người, là một người, lớn lên giống Trịnh Văn Yến như đúc.
Ý niệm này vừa xuất hiện, một gã sai vặt đuổi đến phía sau người mới đến
– Tứ gia, đây là nơi đặt linh cữu nhị gia cùng tam gia, linh đường lão phu nhân thì phải đi hướng Tây Bắc.
Trịnh tứ gia đứng không nhúc nhích, lúc này phía sau Bạc Nhược U truyền đến một tiếng thở nhẹ, Phúc công công cũng bị dọa
– Ôi trời! Chúng ta bị hoa mắt sao?
Bạc Nhược U quay đầu, đã thấy Phúc công công bước một chân ra bậc cửa, một chân khác còn dừng lại ở bên trong, bởi vì thấy được Trịnh tứ gia, lúc này đang bám nửa vào khung cửa, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Trịnh tứ gia nhìn Phúc công công, lại nhìn Bạc Nhược U một chút, so sánh hai người này, Bạc Nhược U lộ vẻ trấn định quá mức, hắn chắp tay với hai người
– Tại hạ Trịnh Văn Dung.
Phúc công công thay đổi thần sắc trên mặt mấy lần, thân thể rốt cuộc cũng dời khỏi khung cửa, ho nhẹ một tiếng đi ra
– Ngươi chính là Trịnh tứ gia?
Trịnh Văn Dung gật đầu, vẻ mặt Phúc công công lập tức trở nên đen tối không rõ.
Cách rất gần, là có thể nhìn ra mặc dù ngũ quan Trịnh Văn Dung cùng Trịnh Văn Yến giống nhau, nhưng khí chất trên người lại không giống, dáng vẻ Trịnh Văn Dung xem ra còn chững chạc hơn Trịnh Văn Yến một chút, khí thế cả người bình tĩnh an ổn, trong đôi mắt không có chút dao động nào, một bộ đạo bào màu trắng, càng tăng thêm mấy phần tiên phong đạo cốt(*).
(*)tiên phong đạo cốt: cách hình dung người có khí chất đặc biệt, khác với tất cả mọi người.
Đều là quý công tử xuất thân hầu môn như nhau, nhưng vị Trịnh tứ gia đây, lúc này lại dường như một vị đạo nhân có dáng vẻ tuấn tú phóng khoáng đi vân du bốn phương.
Gã sai vặt phía sau lại lên tiếng:
– Tứ gia, muốn đi tế bái lão phu nhân trước sao?
Trịnh Văn Dung đáp một tiếng, rồi chắp tay với hai người Phúc công công, xoay người rời đi.
Vẻ mặt của hắn bình đạm, tuy là có lễ có tiết, nhưng cũng chưa lộ ra chút tâm tình dư thừa nào, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian vậy, hắn vừa đi, ánh mắt của Phúc công công bắt đầu trở nên sâu xa
– Triều đại chúng ta xưa nay có truyền thuyết con sinh đôi là không may mắn, thì ra nói Trịnh tam gia không phải người may mắn, là nói đến chuyện này . . . . . .
Con sinh đôi hiếm thấy trên thế gian, có truyền thuyết nói rằng một khi xuất hiện con sinh đôi, sẽ có tai họa do thai âm phân hồn làm hại, mà nếu là thiên gia sinh đôi, sẽ xuất hiện yêu tinh gây hỗn loạn triều cương nguy hiểm cho đời, lại chẳng hạn như tà ma khắc chết mẹ, truyền thuyết thế này cũng truyền lưu đã lâu, bởi vậy dù là dân gian hay hoàng tộc, phàm là có con sinh đôi ra đời, đều có quy củ giữ một bỏ một, chỉ là trên phố phường có nhiều cặp cha mẹ không đành lòng, sẽ đưa một đứa con trai nhỏ hơn đi nơi khác nuôi lớn, ít nhiều cũng lưu lại tính mạng.
Bạc Nhược U nhìn theo phương hướng Trịnh Văn Dung rời đi khẽ chau mày
– Lẽ nào đây cũng là bí mật mà hầu phủ muốn che giấu? Nhưng hôm nay Trịnh tứ gia trở về, như vậy cái gì cũng không giấu được nữa rồi.
Phúc công công thở dài
– Lão phu nhân mất, trong phủ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu không về cũng quá mức bất hiếu đi.
Bạc Nhược U đang nghĩ ngợi, đã có Tú Y Sứ lại đây
– Công công, Bạc cô nương, hầu gia mời hai vị qua đó.
Tú Y Sứ dẫn đường, Bạc Nhược U rất nhanh đã gặp được Hoắc Nguy Lâu, sân ngoài ở thư phòng Trịnh Văn Yến có một vùng mai vàng, hiện giờ là khí trời tháng giêng, mai vàng nở rộ, hoa mai đánh úp vào tầm mắt, cũng ngay trong rừng mai này, Tú Y Sứ tìm được tung tích của hung thủ.
Hoắc Nguy Lâu thấy Bạc Nhược U đã đến, chỉ dưới gốc một cây mai vàng
– Ngươi xem một chút.
Bạc Nhược U trước tiên nhìn thấy một chuỗi dấu chân trên mặt tuyết bị vòng quanh để giữ lại, mà ở một bên trên thân cây, có một vết máu đỏ tươi.
Vết máu là máu người, Bạc Nhược U nhìn hai bên một chút, hỏi Hoắc Nguy Lâu:
– Hầu gia có từng phát hiện vết máu nào ở trong sân không?
Hoắc Nguy Lâu lắc đầu
– Chưa từng.
Bạc Nhược U lại nói
– Như vậy, đó chính là máu của hung thủ, bên trong thư phòng vết máu cũng không bắn tung tóe ra, cũng không thấm vào nơi khác, trừ phi hung thủ không cẩn thận bằng không sẽ không để bản thân bị dính máu của Trịnh tam gia, mà lúc hung thủ rời đi không có lưu lại dấu vết trong viện, vết máu nơi này tất nhiên là của người nọ, thân cây mai thô ráp, xem xét từ lượng máu chảy cùng độ dài vết máu, vô cùng có khả năng là vết thương do bị va quẹt, vết thương tương ứng với nửa người trên, có khả năng nhất là ở hai tay cùng cánh tay, vết thương rõ ràng. . . . . .
Bạc Nhược U quan sát xong rồi, không nhịn được đi xem vết chân trên đất, lại đưa tay đo lường kích thước dấu chân, sức mạnh bình quân giữa dấu chân trước và sau, so với trong tưởng tượng của Bạc Nhược U thì lớn hơn một chút, nàng nhíu lông mày thật chặt, rơi vào trầm tư.
Hoắc Nguy Lâu lắc đầu nhìn chăm chú
– Sao vậy?
Bạc Nhược U do dự một chút mới nói:
– Nghĩa phụ đã từng nói, độ dài bàn chân có liên quan mật thiết với chiều cao cơ thể, ở tình trạng bình thường, độ cao của người ước chừng là gấp 7 lần so với chiều dài bàn chân, nhưng hôm nay chân dài tới 7 tấc(*), tính ra, ngược lại là cao hơn một chút so với suy tính vừa nãy.
(*)7 tấc: khoảng 23cm
Hoắc Nguy Lâu cau mày, Bạc Nhược U lại đi mấy bước song song với dấu chân, một khi có so sánh, dấu chân mà hung thủ lưu lại so với kích thước của nàng cũng không kém bao nhiêu, nhưng nếu so với nàng thì chân hơi cạn một chút. . . . . .
– Hung thủ gầy hơn dân nữ, mà vết chân không kém bao nhiêu, theo lý mà nói, vóc người của hắn hẳn là giống như dân nữ, có điều, cũng có một loại khả năng.
Bạc Nhược U nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nói đến đây ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Nguy Lâu
– Khả năng rất lớn là hắn bị bệnh, hoặc là cuộc sống khốn khổ ăn uống thiếu thốn, do đó mặc dù dấu chân tạo thành có kích thước bình thường như dân nữ, nhưng vóc người hẳn là gầy gò thấp bé hơn nhiều.
Hoắc Nguy Lâu nói:
– Hung thủ cao khoảng năm thước, thân thể gầy gò, hoặc đã sinh bệnh hoặc ăn uống không đủ, mà tối nay sau khi gây án liền rời đi, còn bị thương ngoài da rõ ràng, ngoài ra, hung thủ am hiểu dùng mê dược, hiểu rõ địa hình bên trong phủ, có bản lĩnh leo trèo nhất định, lập tức triệu tập mọi người bên trong phủ lại, chiếu theo những đặc thù này mà kiểm soát từng người một.
Hoắc Nguy Lâu quyết định thật nhanh, mấy gã Tú Y Sử nghe lệnh, lập tức đi tiền viền, còn lại Bạc Nhược U nhìn theo phương hướng dấu chân kéo dài, Hoắc Nguy Lâu thấy vậy mới nói:
– Ra khỏi mảnh rừng mai này chính là trung tâm trong phủ, tuyết đã quét hết, dấu chân liền chặt đứt.
Bạc Nhược U có chút tiếc nuối đứng dậy
– Thi thể Trịnh tam gia đã nghiệm lại kỹ càng, nhưng lại không phát hiện thêm manh mối mới, trên Hàng Ma Xử cũng chỉ để lại dấu vết của ánh nến chảy xuống, hôm nay dùng Hàng Ma Xử làm pháp sự, cũng là cực kỳ bình thường.
Bạc Nhược U nhíu chặt lông mày như cái bánh quai chèo, sắc mặt nặng nề lại có chút không biết làm sao, tựa như nghiệm không ra được nhiều manh mối hơn chính là nàng làm việc thất bại. Hoắc Nguy Lâu đang muốn nói chút gì, Phúc công công tiến lên phía trước nói:
– Hầu gia cũng biết tứ gia quý phủ đã trở về?
Hoắc Nguy Lâu gật đầu, giọng điệu lập tức trầm lạnh hai phần
– Biết, hắn và Trịnh Văn Yến, là huynh đệ song sinh.
Hoắc Nguy Lâu ra lệnh Tú Y Sử bảo vệ những lối vào quan trọng trong phủ, tự nhiên biết việc Trịnh Văn Dung hồi phủ, Phúc công công liền nhíu mày nói:
– Vậy lời của Ngọc ma ma trước đó rất khả nghi, hỏi bà ta vì sao có lời đồn Trịnh tam gia là người không may mắn, bà ta giấu diếm rất nhiều, có phải có quan hệ đến việc huynh đệ bọn họ là song sinh hay không?
Rừng mai vắng lặng, dưới bầu trời đêm không trăng không sao, chỉ có ngọn đuốc chiếu sáng loang lổ rừng mai, Phúc công công lẩm bẩm trong gió rét, cũng không có người có thể đưa ra đáp án, Hoắc Nguy Lâu trầm giọng nói:
– Nếu chỉ là như vậy, cũng đơn giản, chỉ sợ là còn có chuyện càng khó mở miệng hơn nữa.
Hầu phủ có con sinh đôi truyền ra ngoài mặc dù không êm tai, nhưng cũng sẽ không thiệt hại đến nền tảng, hiện giờ là án mạng liên hoàn, Võ Chiêu hầu đích thân tới thẩm vấn cũng dám che giấu, nếu nói là chỉ là giấu diếm chuyện huynh đệ song sinh, đừng nói Hoắc Nguy Lâu không tin, đến cả Bạc Nhược U cũng thấy không có khả năng.
Mà hung thủ sau màn, đã giết ba người, lại còn để lại mấy chữ “đền mạng” như vậy, là có liên quan đến huynh đệ song sinh hay không?
Hoắc Nguy Lâu cũng không ở đây lâu hơn, rất nhanh đã dẫn người ra khỏi mai viên đi điều tra những người khả nghi, lúc này, Hạ Thành từ tiền viện chạy đến
– Hầu gia, đạo trưởng đã được mời đến rồi, là vị đạo trưởng của Tam Thanh Quan ngoài thành, hơi có chút danh tiếng. Hắn tính toán sơ sơ, nói năm nay xác thực thuộc năm âm, mà giờ âm, từ mùng một cho tới bây giờ, chỉ có mùng một Tết mới có, sau đầu thất lão phu nhân cùng ngày nhị thất hôm nay, đều không phải ngày âm.
Hoắc Nguy Lâu cau mày, không biết nghĩ tới điều gì, mở miệng nói:
– Đi phía trước tính xem, từ mùng một Tết năm nay, lại tính lùi về 15 năm trước, ngoài ra, lại tính toán một chút sinh nhật của huynh đệ Trịnh Văn Thần.
Muốn tính toán thời gian trong hơn mười năm, nhất định tốn thời gian không ít, Hạ Thành đáp lại, biết được Hoắc Nguy Lâu có được manh mối mới, muốn đi điều tra mọi người, cho nên cũng đi theo đến tiền viện.
Bên trong tiền viện đứng đầy người, đứng trong phòng là mấy vị chủ nhân hầu phủ, đứng bên ngoài phòng, là hết thảy hạ nhân của hầu phủ.
Tú Y Sứ nói:
– Hầu gia, ngoại trừ vị lão ma ma kia cùng đại phu nhân, những người còn lại đều có mặt ở đây.
Ngọc ma ma là hoàn toàn không ra khỏi từ đường, đại phu nhân mắc bệnh điên, mà vóc dáng hai người cũng không phù hợp, Hoắc Nguy Lâu gật đầu tiến vào phòng chính, trong phòng bao gồm tam phu nhân cũng tất cả các vị phu nhân thiếu gia đều có mặt, Hoắc Nguy Lâu ngồi xuống chủ vị, trên mặt lạnh lẽo bức người, Trịnh Văn Yến không còn, Trịnh Văn An đã trở thành người làm chủ hiện tại, tiến lên cung kính nói:
– Hầu gia, có manh mối mới sao?
Tam phu nhân vẫn còn đang khóc, Trịnh Hạo lôi kéo ống tay áo tam phu nhân đến sít sao, kinh hãi trước đó chưa tiêu hết, nhìn thấy tình cảnh thế này, càng thêm sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, Hoắc Nguy Lâu quét ngang mọi người trong phòng một cái
– Trịnh tứ gia đâu rồi?
Trịnh Văn An khẽ biến sắc
– Tứ ca mới hồi phủ tối nay, huynh ấy nhất định không thể hại người, huynh ấy. . . . . . không cần đến đây đi.
Bên ngoài phòng chính có quản gia cả phủ, cùng với tất cả nô tỳ từ trung đẳng cho đến làm việc nặng như vẩy nước quét nhà ở hầu phủ, mênh mông cuồn cuộn gần trăm người, lúc Trịnh Văn An nói chuyện rất nhỏ giọng, đủ để thấy không muốn để Trịnh Văn Dung gặp người vào lúc này, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu hơi trầm xuống nhìn về phía hắn, Trịnh Văn An liền lộ vẻ mặt ra khẩn cầu
– Hầu gia, nếu muốn gặp tứ ca, đợi mọi nhân tan rồi lại truyền triệu, cầu ngài. . . . .
Trịnh Văn An nói xong, vén áo quỳ xuống, quả nhiên là muốn cầu xin, nhưng mà Hoắc Nguy Lâu còn chưa lên tiếng, bên ngoài phòng lẫn bên trong bỗng nhiên vang lên tiếng kêu kinh hãi, Trịnh Văn An vội vàng nhìn ra ngoài, vừa nhìn một cái, Trịnh Văn An suýt chút nữa không nhịn được nhắm mắt té xỉu.
Thì ra là Trịnh Văn Dung tự mình đến rồi!
Hắn bước chân chậm rãi, trực tiếp đi tới phòng chính, những người khác vào lúc nhìn thấy người xuất hiện có dung mạo giống Trịnh Văn Yến như đúc, có người nhát gan đã sợ đến mức ngã gục trên mặt đất, hai con mắt Trịnh Văn An khép lại tuyệt vọng đầy mặt, Trịnh Vân Nghê đứng ở trước nhất lạnh lùng nhìn Trịnh Văn Dung, ánh mắt kia là hận không thể xé Trịnh Văn Dung tại chỗ mà nuốt vào bụng.
Bạc Nhược U đang đứng bên cạnh Hoắc Nguy Lâu, thấy cảnh này không nhịn được có chút thổn thức, hóa ra đại tiểu thư hầu phủ cũng biết Trịnh Văn Yến cùng Trịnh Văn Dung là huynh đệ song sinh.
Bạc Nhược U đang muốn dời mắt, lại bỗng nhiên nhíu đôi mày thanh tú một cái. trên mu bàn tay mà Trịnh Vân Nghê đang siết chặt vào nhau, lại có một vết thương đỏ tươi chói mắt . . . . . .