Nhìn thấy Trịnh Văn Dung, Trịnh Tiêu sợ đến mức trốn đến phía sau mẫu thân, nhị phu nhân dùng một tay bảo vệ hắn, trên mặt ngược lại không thấy có bao nhiêu kinh ngạc, Trịnh Hạo đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được hô:
– Phụ thân ——
Tam phu nhân che lại miệng Trịnh Hạo
– Là tứ thúc.
Nhìn thấy khuôn mặt giống nhau như đúc với phu quân mình, tam phu nhân không nhịn được lại lệ tràn ướt mi, Trịnh Vân Nghê tiến lên một bước
– Sao tứ thúc lại tới đây?
Trong giọng nói của nàngcòn mang theo ý chất vấn, sắc mặt Trịnh Văn Dung vẫn bình tĩnh trầm lắng, tưa như chưa từng nhìn thấy đáy mắt bài xích cùng trách tội của mọi người
– Trong phủ phát sinh án mạng liên tục, mẫu thân, nhị ca, tam ca, bọn họ ngay cả tính mệnh cũng đã mất, ngoài chuyện ra, còn có gì quan trọng hơn sao?
Trịnh Văn Dung dời mắt, chắp tay hành lễ
– Bái kiến hầu gia, nếu hầu gia có nghi vấn gì, cũng có thể hỏi tại hạ.
Trịnh Văn Dung nhiều năm qua chưa từng hồi phủ, khí chất toàn thân không giống con cháu của hầu môn thế gia, Hoắc Nguy Lâu nhìn chằm chằm hắn một lát, lại nhìn về một gã Tú Y Sứ bên cạnh
– Đi điều tra người hầu bên ngoài trước.
Vị Tú Y Sứ này vâng lệnh, lập tức mang người đi ra ngoài.
Đặc thù của hung thủ đã rõ ràng, chỉ cần chiếu theo Hoắc Nguy Lâu dặn dò so sánh từng người là được, hạ nhân đông đảo, miễn là có chỗ tương tự với hung thủ đều giữ lại, không chút phù hợp có thể rời đi, bị giữ lại cần chứng minh không có mặt tại hiện trường, nếu có nhân chứng xác thực, liền bài trừ, sàng lọc dần dần như vậy, cuối cùng, chỉ còn lại ba gã sai vặt cấp thấp có thân hình gầy yếu.
– Hầu gia, ba người bọn họ, Lưu Trung Nguyên mới 15, là thợ trồng hoa trong phủ, từng bị sốt cao không lâu trước đây, vóc người thấp bé, bởi vì thường xuyên giúp làm việc vặt nên thân thủ vẫn tính nhanh nhẹn, người trong phủ nói hắn cắt tỉa cành trên những cây cao chưa bao giờ dùng tới cây thang, đều tự mình leo lên.
– Người đứng giữa kia tên là Triệu Vũ, là hộ vệ trong phủ, nhìn như gầy gò thấp bé, nhưng lại được gia đình huấn luyện qua, chuyên cung tên và ngựa.
– Người đứng bên phải gọi là Hà Lực, là tạp dịch trong phủ, chỉ làm việc nặng, mới mua vào phủ vào năm ngoái, vốn là lưu dân, sau bị bọn buôn người bắt cóc rồi bán vào hầu phủ.
– Trên tay ba người này đều có ngoại thương, mặc dù mỗi người đều có giải thích, nhưng không có nhân chứng.
Tú Y Sứ nói xong, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thâm trầm đảo qua, ba người này bị giữ lại, giờ khắc này vẻ mặt đã hoảng loạn, nhưng mức độ hoảng loạn kia cũng không phải bởi vì có tật giật mình, mà chỉ là sợ hãi tên tuổi Võ Chiêu hầu mà thôi.
Hoắc Nguy Lâu thầm nghĩ lần này chắc cũng không có thu hoạch, nhưng vẫn quay đầu liếc mắt nhìn Bạc Nhược U, Bạc Nhược U gật đầu đi ra cửa phòng, nàng đi tới trước mặt ba người mới đứng lại
– Vết thương ở nơi nào?
Nghe câu hỏi này, ba người lập tức đưa tay đưa ra ngoài, Bạc Nhược U nhìn một cái, ánh mắt hơi tối lại, nàng quan sát chốc lát, lại đánh giá vẻ mặt cùng hình thể ba người, cuối cùng cau mày trở về bên người Hoắc Nguy Lâu, lắc đầu nói
– Vết thương của Lưu Trung Nguyên cùng Hà Lực đều đã cũ, chí ít ở hai ngày trước đã có, vết thương Triệu Vũ tuy là mới có, nhưng lại bị vũ khí sắc bén tạo nên, vết thương cũng lớn, hơn nữa tuy rằng Triệu Vũ thấp bé, nhưng thân thể lại rắn chắc, nhất định càng nặng hơn so với hung thủ.
Hoắc Nguy Lâu hỏi:
– Người trong phủ thật sự không bỏ sót một ai?
Tú Y Sứ vội đáp:
– Hạ nhân có tên trong danh sách tổng cộng có 86 người, ngoại trừ Ngọc ma ma thì đều đến đủ cả.
Hoắc Nguy Lâu chau mày, vẫy vẫy tay ý bảo Tú Y Sứ thả người, ba người ngoài sân vội vội vàng vàng hành lễ lui ra, trong một chốc cả viện mênh mông là người đã trở nên trống rỗng, Hoắc Nguy Lâu dời mắt nhìn về phía mấy vị chủ nhân hầu phủ, lạnh giọng nói:
– Hung thủ giết một người trong ngày đầu thất, bây giờ mẫu thân, huynh trưởng của chư vị đều bị hung thủ làm hại, trong mấy ngày cúng tuần kế tiếp người bị hại sẽ là ai?
Lời này khiến mọi người biến sắc, vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu vẫn lạnh nhạt nói:
– Trịnh tứ lưu lại, những người còn lại lui ra.
Bạc Nhược U khẽ nhúc nhích đỉnh lông mày, rốt cuộc cũng không nhịn được nói:
– Hầu gia khoan đã.
Nàng chỉ là một ngỗ tác nho nhỏ, lại dám mở miệng mà chưa được cho phép trước mặt Võ Chiêu hầu, ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng, đáy mắt hiện rõ vẻ khinh thường, nhưng Hoắc Nguy Lâu chỉ nhàn nhạt nhìn về phía nàng
– Sao vậy?
Bạc Nhược U nói:
– Trên mu bàn tay của đại tiểu thư có vết thương mới, không biết do đâu.
Trong nháy mắt, Trịnh Vân Nghê dùng một loại ánh mắt như mũi tên bắn vào mặt Bạc Nhược U, nắm tay phía dưới tay áo co rút lại theo bản năng, Hoắc Nguy Lâu chỉ liếc một cái đã nhận ra được động tác nhỏ này của nàng, y không đặt câu hỏi, chỉ dùng ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn về phía nàng.
Trịnh Vân Nghê cắn răng
– Lẽ nào hầu gia hoài nghi ta sao? Trên tay ta bị thương. . . . . . là bị mẫu thân cào trúng, vừa nãy các người cũng nhìn thấy, mẫu thân phát bệnh, ta đưa bà ấy trở về, trong lúc lôi kéo trên đường về để lại vết thương mà thôi.
Trịnh Vân Nghê nhìn Bạc Nhược U, cười lạnh
– Không phải chỉ có vậy mà đã muốn định tội cho ta rồi chứ?
Trịnh Vân Nghê tựa như một con mèo xù lông, nhưng nàng nói chuyện nhanh lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị, ở trước mặt Hoắc Nguy Lâu chỉ tựa như lấy trứng chọi đá
– Vươn tay ra.
Trịnh Vân Nghê trừng mắt hung ác nhìn Bạc Nhược U, vươn tay đưa ra ngoài, vết thương nằm ngang ở trên mu bàn tay nhẵn nhụi của Trịnh Vân Nghê, đỏ tươi chói mắt, không chỉ chảy máu, lúc này đã sưng đỏ lên khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, có thể tưởng tượng ra được lúc đại phu nhân ra tay dùng lực đến mức nào, Bạc Nhược U tiến lên liếc mắt nhìn, đích thật là vết cào, không chỉ có như vậy, trên mu bàn tay Trịnh Vân Nghê còn để lại vết nhéo ở vài nơi.
Bạc Nhược U lui về, gật gật đầu với Hoắc Nguy Lâu.
Trịnh Vân Nghê lập tức xì ra một tiếng khinh bỉ, Hoắc Nguy Lâu đảo mắt qua mấy người bọn họ:
– Hung thủ gây án ba lần, hiểu biết rõ ràng đối với địa hình bên trong phủ, hoặc là, hắn đã chen lẫn bên trong các ngươi, đừng ôm may mắn trong lòng, chỉ sợ không đến bảy ngày lại phát sinh thêm huyết án, bởi vậy chư vị như hãy nghĩ cho kỹ, có thể tới tìm bản hầu bất cứ lúc nào.
Trịnh Vân Nghê mím chặt khóe môi, đáy mắt chợt lóe lên sợ hãi, những người còn lại cũng lộ ra vẻ kinh hoảng.
Hoắc Nguy Lâu dừng lại đúng lúc
– Lui ra đi.
Trịnh Văn An rời đi mới ba bước đã quay đầu lại, nhìn bóng lưng Trịnh Văn Dung rất là không yên lòng, chờ đi tới trong viện, mới phát hiện Trịnh Vân Nghê đứng chờ hắn ở cửa viện, Trịnh Văn An bước nhanh về phía trước, liền nghe Trịnh Vân Nghê nói:
– Ngũ thúc đi gặp Ngọc ma ma đi, chuyện đến nước này, chỉ sợ chỉ có bà ấy mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vẻ mặt Trịnh Văn An biến đổi mấy lần
– Vân Nghê, con. . . . . .
Trịnh Vân Nghê híp híp mắt
– Sắp đến ngày mùng 7 tháng 3 rồi, trung tuần(*) tháng hai là nên khởi hành vào kinh, thời gian còn không tới một tháng, ngũ thúc cũng biết lợi hại rồi đó, chúng ta đợi nhiều năm như vậy, sao có thể bị hủy hoại trong chốc lát thế này?
Trung tuần(*): từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng
Trịnh Văn An lộ vẻ mặt khó xử, Trịnh Vân Nghê quay đầu lại nhìn về phía phòng chính đèn đuốc sáng choang, bỏ lại một câu kế tiếp rất là lạnh lùng
– Tứ thúc không nên trở về.
Nàng nói xong liền đi, Trịnh Văn An đứng tại chỗ chốc lát, cuối cùng cũng xoay người đi về hướng Bắc.
Trong phòng, Trịnh Văn Dung nói:
– Tại hạ cùng với tam ca vì là song sinh, từ nhỏ đã cảm thấy không may mắn, mẫu thân chọn tam ca để lại trong phủ, đưa tại hạ đến Liễu Đạo Quan nuôi lớn, sau đó hàng năm chọn lúc không quá gây chú ý, để ta hồi phủ ở lại nửa tháng, mà lần ta hồi phủ gần đây nhất, chính là mười năm trước. . . . . .
Ánh mắt Trịnh Văn Dung bỗng nhiên trở nên thê lương
– Truyền thuyết song sinh không may mắn có lẽ là thật sự đi, lần đó mẫu thân để ta ở thêm năm ngày, chỉ năm ngày mà thôi, quý phủ liền xảy ra sự cố.
Hoắc Nguy Lâu híp mắt
– Sự cố ra sao?
Trịnh Văn Dung thở dài
– Vân Nghê sinh bệnh nặng một trận, miệng không thể nói, đôi mắt không nhận biết người, giống như ngu si, tìm thầy không trị được, mời đạo sĩ cao tăng tới, cũng chỉ nói nàng có lẽ là bị tà ma bám vào người nên mắc bệnh tâm thần, đại tẩu vốn đã bị bệnh, sau lần đó bệnh trở nên nặng hơn, cũng không có lúc tốt trở lại nữa. Từ sau lần này, ta lại chưa từng hồi phủ, 5 năm trước, mẫu thân mang theo mấy vị huynh trưởng cùng tẩu tử đi tới đạo quan thanh tu, lúc này mới để ta gặp mặt mọi người một lần.
– Sao ngươi lại cảm thấy Trịnh Vân Nghê sinh bệnh có liên quan đến ngươi?
Hoắc Nguy Lâu hỏi xong, Trịnh Văn Dung cười khổ một tiếng
– Vân Nghê từ nhỏ tư chất thông minh, cũng sớm biết nói chuyện, từ nhỏ nàng đã định hôn với nhị điện hạ, mặc dù không có thánh chỉ, nhưng quý phi nương nương hàng năm đều phái người hỏi thăm, hôn sự đã là chắc chắn, mẫu thân cũng không dám xem nhẹ việc dạy dỗ nàng, nàng vào lúc bốn tuổi đã vỡ lòng, chỉ trong một năm đã đọc qua nghìn chữ, năng khiếu về cầm kỳ thư cực cao, mẫu thân còn mời danh sư về cho nàng. . . . . .
– Thời gian ta hồi phủ rồi ở lại, nàng đã sáu tuổi, chỉ vì ta dạy nàng vẽ tranh, nàng liền bỗng dưng sinh bệnh như vậy. Không chỉ có cả người si ngốc đờ đẫn, ngay cả nói chuyện cũng không biết, sau đó dùng trọn một năm mới từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỉ là nàng đối với cầm kỳ thư họa đã không hề sinh ra hứng thú nữa, cũng không còn linh khí như lúc bốn tuổi. May mà sau lần đó ta lại chưa từng hồi phủ, khiến nàng cũng bình an lớn lên.
Trịnh Văn Dung tựa hồ thật sự tự trách
– Bởi vậy, vừa mới thấy ta, vẻ mặt nàng kích động như vậy, cũng coi như bình thường.
Hoắc Nguy Lâu lại nói
– Trong thời gian hồi phủ 10 năm trước, sao bọn họ để ngươi tiếp xúc Trịnh Vân Nghê?
Trịnh Văn Dung nhớ tới chuyện cũ, càng thêm thổn thức
– Lúc bắt đầu là không cho, nhưng Vân Nghê không giống đám người bên ngoài, đám người đó thấy ta giống tam ca như đúc, chỉ cảm thấy sợ hãi, chỉ có Vân Nghê nhiều lần nhìn thấy ta, không chỉ phân biệt rõ ràng, càng không sợ ta, càng thích nghe ta nói chút chuyện mới mẻ bên ngoài, hơn nữa ta có chút kinh nghiệm ở phương diện thư họa, bản thân nàng thường xuyên để ta dạy nàng, nàng thật sự rất thông minh, mới năm, sáu tuổi đã có thể rõ ràng khoảng trắng trong hội họa là có ý nghĩa gì. . . . . .
Trịnh Văn Dung hiện tại kể lại, vẫn tràn đầy khen ngợi đối với tiểu cô nương kinh tài tuyệt diễm kia
– Chuyện của tại hạ, chính là như vậy, lần này hồi phủ, vốn là tế bái mẫu thân, nhưng không ngờ trong phủ phát sinh nhiều tai họa như vậy, ta biết, không người nào mong ta trở về.
Hoắc Nguy Lâu nghiêm mặt
– Ngươi có biết vì sao mười lăm năm trước quý phủ lại thay đổi toàn bộ người hầu?
Trịnh Văn Dung sững sờ, 15 năm trước hắn cũng chỉ mới là thiếu niên, chuyện xảy ra lâu như vậy, hắn thật sự không nhớ rõ
– 15 năm trước. . . . . . Ta không có ấn tượng gì, mỗi lần ta trở về, cũng không thường ra ngoài, rất nhiều lúc, trong phủ không có mấy người biết ta trở về, bởi vậy mặc dù bên ngoài thay đổi người ta cũng khó mà biết được.
Hoắc Nguy Lâu lại hỏi:
– Đại ca ngươi, từng có một tiểu thiếp sinh con rồi chết, ngươi có biết không?
Trịnh Văn Dung lại sững sờ
– Đại ca ta. . . . . . chuyện này ta cũng không biết, nhưng đại ca làm người trung trinh, ta không biết huynh ấy nạp thiếp lúc nào nữa.
– Đại phu nhân bị điên vào lúc nào?
Trịnh Văn Dung không thường ở trong phủ, chuyện không biết thực sự rất nhiều, nhưng sự kiện này, hắn lại thật sự biết rõ
– Là trong năm sau khi sinh ra Vân Nghê, năm ấy ta hồi phủ rồi ở lại, đại tẩu đã không dùng bữa cùng chúng ta, ta hỏi, mẫu thân mới nói đại tẩu bị bệnh.
– Có biết vì sao bị bệnh?
Trịnh Văn Dung lắc đầu
– Ta không biết.
Hầu phủ từ trên xuống dưới quá nhiều chỗ quỷ dị, chỉ duy nhất một người biết gì nói hết, nhưng người này lại biết rất ít.
Hoắc Nguy Lâu hỏi một câu cuối cùng:
– Sinh nhật của ngươi là khi nào? Ngươi cũng biết năm âm giờ âm là ý gì?
– Sinh nhật của ta vào giờ Hợi ngày mùng 2 tháng 4 năm Kiến Hòa thứ ba.
Trịnh Văn Dung cau mày lại
– Năm âm giờ âm? Ta không biết năm âm giờ âm. . . . . . Nếu ta sinh vào năm âm giờ âm, chỉ sợ ta không sống sót được.
Trịnh Văn Dung lại cười khổ một tiếng
– Con song sinh vốn đã không may mắn, nếu còn sinh ra vào năm âm giờ âm, đây mới thật sự là âm thai gây họa thế gian rồi.