– Mẫu thân ——
Trịnh Vân Nghê thở nhẹ một tiếng, bước nhanh chạy tới bên người phụ nhân.
Nàng vữa đỡ phụ nhân này, vừa quay đầu lại nhìn Hoắc Nguy Lâu một chút, thấy Hoắc Nguy Lâu chưa tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm.
– Mẫu thân, sao ngài lại chạy ra?
Trịnh Vân Nghê nhẹ giọng hỏi, nhưng phụ nhân vẫn chỉ nhìn thi thể Trịnh Văn Yến mà cười ha ha.
Phúc công công đang đứng một bên kinh ngạc đến mức há hốc mồm, bởi vì vị phụ nhân mà Trịnh Vân Nghê gọi là mẫu thân, vừa nhìn đã thấy rõ ràng là tinh thần khác thường. Hắn không nhịn được nhìn Hoắc Nguy Lâu một cái, đã thấy Hoắc Nguy Lâu đang dùng ánh mắt sâu thẳm trầm lắng mà nhìn phu nhân An Khánh hầu.
Phúc công công tiến lên
– Đại tiểu thư, vị này chính là mẫu thân ngài?
Trịnh Vân Nghê “Ừ” một tiếng, lúc này, hai ả thị tỳ hoảng hốt đuổi tới cửa viện, nhìn người tới, vẻ dịu dàng trên mặt Trịnh Vân Nghê biến đổi, lạnh lùng trách mắng:
– Các ngươi làm việc ra sao vậy hả? Sao có thể để mẫu thân ra ngoài một mình? Nếu xảy ra chuyện biết làm thế nào cho phải?
Hai ả thị tỳ quỳ “phịch” một tiếng trên mặt đất
– Đại tiểu thư bớt giận, buổi tối phu nhân chưa uống thuốc, nhất định muốn ra ngoài xem tuyết, kết quả vừa ra khỏi cửa liền quăng áo khoác cùng bình nước nóng rồi bỏ chạy, trong một chốc đám nô tỳ không đuổi kịp. . . . . .
Có lẽ là kiêng kị có người ngoài ở đây, Trịnh Vân Nghê khắc chế nói:
– Trời lạnh như vậy, còn không nhanh chóng đưa mẫu thân về đi?
Hai ả thị tỳ lại vội vã đứng dậy, kéo cánh tay phu nhân An Khánh hầu đi ra ngoài, nhưng phu nhân An Khánh Hầu cũng không nguyện rời đi, trong miệng phát ra tiếng cười quái lạ, Trịnh Vân Nghê chỉ sợ tiếp tục ầm ĩ liền mất mặt, thấp giọng nói:
– Cô ngốc đâu? Gọi cô ngốc tới ——
Nói xong, nàng cũng đi tới thấp giọng dỗ dành phu nhân An Khánh hầu, phu nhân An Khánh hầu nhìn Trịnh Vân Nghê, tựa như đã có chút hoàn hồn, Trịnh Vân Nghê vội vàng bắt lấy cơ hội, cùng hai ả thị tỳ liền vừa lôi vừa dắt phu nhân An Khánh hầu đi ra ngoài.
Trong một lúc, cả viện an tĩnh đến nghe được cả tiếng kim rơi, tam phu nhân cũng ngừng tiếng khóc, những người khác cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Phúc công công thấy thế giật giật khóe môi, có ý muốn làm dịu lại bầu khôn khí nên đi tới trước mặt nhị phu nhân
– Nhị phu nhân, vì sao đại phu nhân. . . . . . Như vậy. . . . . . Phải gọi cô ngốc đến?
Phúc công công đã gặp qua cô ngốc, nghĩ đến dáng vẻ của hài tử kia, thân phận lại thấp kém, không nhịn được cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhị phu nhân thở dài
– Đại tẩu bị bệnh nhiều năm, cô ngốc này là trong một lần khi đại tẩu ra cửa nhìn thấy ở ven đường, có lẽ là thấy nàng đáng thương đi, cô ngốc này cũng có chút ngu si đần độn, thường ngày cũng không hay nói chuyện, nhưng đại tẩu lại rấ là thích nàng. Bởi vậy có lúc bệnh phát dữ dội, Vân Nghê sẽ cho cô ngốc đi theo đại tẩu một lúc.
Bạc Nhược U nghe mà có chút thổn thức, hóa ra nói đại phu nhân bệnh nặng không thể gặp khách, là bị bệnh điên. Mà đại phu nhân điên điên khùng khùng, lại thích một cô ngốc ngu si đần độn. . . . . .
Một chút quỷ dị lan toản khắp người, Bạc Nhược U theo bản năng liên tưởng đến vụ án, nhưng khi nàng nhớ đến hai người kia một điên một ngốc, lại cảm thấy mình có hơi thần hồn át thần tính.
Vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu vẫn luôn không rõ biểu cảm gì, lúc này lên tiếng nói:
– Đi thôi.
Bạc Nhược U vội vàng đi theo phía sau Hoắc Nguy Lâu, ra cửa viện liền trực tiếp thẳng tiến Tây viện, trên đường đi, Phúc công công thấy ai cũng không nói lời nào, ho nhẹ một tiếng nói:
– Cũng không biết đại phu nhân bị bệnh đã bao lâu.
– Nghe nói bị bệnh đã hơn mười năm rồi.
Hoắc Nguy Lâu hiển nhiên đã sớm biết, Phúc công công hơi mím môi, cũng không nói lời nào nữa.
Đoàn người đến Tây viện, bởi vì vết thương từ sau lưng, cho nên để xác chết cúi xuống nằm sấp trên thảm nỉ, Bạc Nhược U lập tức bắt đầu khám nghiệm thi thể.
Y phục của Trịnh Văn Yến rất là chỉnh tề, không có một chút dấu vết lôi đánh nhau, nếp gấp duy nhất chính là do nằm sấp trên bàn tạo thành, mà hung thủ nhiều lần đều lấy mê dược chiếm thế chủ động, như vậy có thể bảo đảm dấu vết lưu lại ở hiện trường là rất ít.
Phía trên thi thể cũng không có vết thương khác, sau khi Bạc Nhược U cẩn thận kiểm tra, mới lấy hung khí xuống.
– Đầu nhọn của Hàng Ma Xử dài chừng 4 tấc, trong đó phần đâm vào sau lưng người chết ước chừng hai tấc rưỡi, vết thương chảy máu bên trong rất nhiều, hẳn là đâm thủng tim dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết, bên ngoài thi thể không có tổn thương nào khác, chỉ nơi bị đâm vào hơi bầm tím, vết thương sâu, trong vách bằng phẳng, chỉ đâm vào một lần, y theo góc độ hung khí đâm vào mà xem xét, lúc xảy ra chuyện, hung thủ hẳn là đứng phía sau người chết, bởi vì người chết cúi lưng xuống, hung thủ lấy Hàng Ma Xử đâm thẳng vào sau lưng.
Nói đến đây, Bạc Nhược U khẽ nhíu mày, sau đó theo bản năng liếc mắt nhìn trên người Hoắc Nguy Lâu.
Hoắc Nguy Lâu nhìn lại nàng, Bạc Nhược U mới nói:
– Người chết cao không đến năm thước rưỡi, thấp hơn một ít so với hầu gia, nên lúc cúi xuống nằm sấp phía trên bàn, nếu hung thủ cao như hầu gia hoặc Phúc công công, góc độ đâm vào phải là thẳng tắp xuống.
Bạc Nhược U vẫy vẫy Hàng Ma Xử
– Trịnh tam gia ngất đi không còn sức phòng bị, hung thủ cũng chỉ đâm một lần, bất kỳ người nào ở trong tình trạng này, nhất định sẽ lựa chọn góc độ dễ phát huy sức lực nhất để đâm vào, nếu như vóc người cao, lại lấy góc nghiêng đâm vào, như vậy động tác cầm Hàng Ma Xử sẽ hết sức kỳ quái, trái lại khó đâm sâu được, nếu là chiều cao như dân nữ, chắc hẳn cũng có thể đâm thẳng từ trên xuống dưới được, nhưng vết thương trước mắt này, lại có hơi nghiêng . . . . . .
Bạc Nhược U nói khẳng định
– Trừ phi, hung thủ còn thấp hơn dân nữ những hai phần.
Lão phu nhân chết do bệnh kín đột phát bất ngờ, Trịnh Văn Thần chết do té lầu, trên người của hai người đó, cũng không có vết thương trí mạng do hung thủ trực tiếp lưu lại, còn Trịnh Văn Yến tuy rằng y phục chỉnh tề, trên người cũng không có những dấu vết khác, nhưng hung thủ lựa chọn lấy Hàng Ma Xử giết người, lúc này miệng vết thương chính là chứng cứ phạm tội rõ rành rành, mà hung thủ sao có thể nghĩ đến, phương pháp hại người bình thường này có thể làm bại lộ vóc người.
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu sinh ra chút thâm thúy
– Vóc người của hung thủ chỉ khoảng năm thước?
Bạc Nhược U gật đầu, lúc này, một gã Tú Y Sứ từ ngoài đi vào
– Hầu gia, ngoài sân có phát hiện mới.
Hoắc Nguy Lâu khẽ nhúc nhích đầu lông mày, Phúc công công vội nói
– Hầu gia mau đi đi, lão nô lưu lại.
Hoắc Nguy Lâu liếc nhanh qua Bạc Nhược U một cái, xoay người rời đi, y vừa đi, Phúc công công liền nhìn bóng lưng y mà thở dài, Bạc Nhược U nghi hoặc nói:
– Công công sao vậy?
Phúc công công xoay người lại cười nói:
– Vụ án này càng ngày càng nhìn không thấu, cũng không biết khi nào có thể phá được.
Thấy Bạc Nhược U đang nhìn mình, Phúc công công lại tiếp tục nói:
– Kỳ thực lần này hầu gia đến hầu phủ, chẳng qua là dự định đến xem một chút rồi đi, cũng không ngờ tới cái chết của lão phu nhân thật sự có nghi vấn, lại thêm cái chết của nhị gia, dù sao trước khi rời đi lão Tín Dương hầu tới cửa nhờ vả, cho nên mới lưu lại, nhưng hầu gia còn có những việc khác, kéo dài càng lâu, sẽ càng bất lợi.
Bạc Nhược U lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, trong miệng vội nói:
– Dân nữ sẽ làm hết sức.
Phúc công công bật cười, kéo ghế đặt một bên qua rồi ngồi xuống
– Chúng ta cũng không phải muốn thúc giục cô, chúng ta cũng thấy được, cô thật sự là một vị cô nương rất tận tâm tận lực.
Khóe môi Bạc Nhược U hơi cong không nhiều lời nữa, chỉ rủ mắt tiếp tục kiểm tra thi thể.
Nguyên nhân cái chết đã rõ ràng, thủ pháp giết người của hung thủ cũng không phức tạp, tính ra cũng không cần giải phẫu nghiệm chi, nhưng Bạc Nhược U nghĩ đến Hoắc Nguy Lâu cần nhanh chóng để giải quyết những chuyện khác, cho nên muốn tìm ra càng nhiều manh mối, ân cứu mạng lúc sáng sớm, nàng khắc sâu ở đáy lòng.
Nhưng mà mặc cho Bạc Nhược U kiểm tra lăn qua lộn lại, trên thi thể đều không có manh mối mới, trong một thoáng nàng có chút phát sầu, nhìn khuôn mặt Trịnh Văn Yến rõ rành rành trước mắt, không nhịn được thở dài, vừa quay đầu, đã thấy Phúc công công dựa vào lưng ghế, đã mệt mỏi tới mức ngủ gục, lúc này Bạc Nhược U mới phát hiện, đêm đã khuya rồi.
Hoắc Nguy Lâu chưa trở về, có lẽ ở ngoài sân phát hiện được manh mối quan trọng hơn, Bạc Nhược U sửa sang lại thi thể Trịnh Văn Yến, nhẹ tay nhẹ chân mà đi ra cửa, ngoài cửa một chiếc đèn tang ở dưới mái hiên gie ra đang tỏa một vầng sáng trắng nhợt, gió đêm vừa đến, ánh đèn loang lổ lay động, Bạc Nhược kéo lại áo khoác, đang muốn đi vào đánh thức Phúc công công miễn cho ông bị cảm lạnh, nhưng khẽ lướt mắt, lại loáng thoáng nhìn ở cửa viện có một người đứng trong bóng tối.
Bạc Nhược U hơi nhướng mày, cất bước đi tới giữa viện
– Ai ở nơi đó?
Đi mấy bước mới đứng lại, Bạc Nhược U lên tiếng hỏi một câu, rất nhanh, một bóng trắng từ trong bóng tối đi ra.
Bạc Nhược U tập trung nhìn sang, sau một khắc, nàng liền lui về sau một bước tựa như thấy ma.
Bởi vì nàng thấy được, Trịnh Văn Yến vừa được nàng cẩn thận kiểm tra xong, giờ khắc này, lại đứng thẳng tắp trong bóng tối, đôi mắt tối om om nhìn nàng. . . . . .