Trong điện vô cùng yên tĩnh, ánh đèn không hiểu sao lại u ám hơn thường ngày. Lúc Khinh Phụng đến trước mặt Lý Hàm, thấy rõ mặt hắn tái nhợt, lạnh tanh thì cảm thấy hoảng hốt không yên, quỳ sụp xuống, lúng túng nói: “Thần thiếp Hoàng Khinh Phụng bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn…”
Nàng còn chưa nói xong thì Lý Hàm đã ném tấm bùa hộ mệnh màu đỏ xuống trước mặt nàng.
Khinh Phụng vừa nhìn thấy tấm bùa hộ mệnh thì tim đập thịch một tiếng, nỗi sợ hãi đột ngột dâng lên khiến nàng run rẩy.
“Chiếc bùa hộ mệnh này của Vương Trung úy, là do nàng tặng sao?” Lý Hàm từ tốn mở miệng hỏi, đồng thời hắn cũng tháo một tâm bùa hộ mệnh giống hệt từ trên đai lưng của mình xuống, trả lại cho Khinh Phụng, hỏi: “Nàng còn gì để nói nữa không?”
“Bệ hạ...” Khinh Phụng cảm thấy cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực, thầm nghĩ mình gặp họa lớn thật rồi, đành bất lực nói: “Thần thiếp biết lỗi rồi.”
Lý Hàm vốn chỉ muốn dùng tấm bùa hộ mệnh của Vương nội thị để thử Khinh Phụng một chút, chẳng ngờ nàng lại lập tức thừa nhận, trong nháy mắt khiến lửa giận bùng lên trong lòng hắn, đầu đau như vỡ ra thành từng mảnh. “Nàng thật sự có lòng... Ta thật sự không biết phải nói sao với nàng bây giờ,”
Dưới đất, hai chiếc bùa hộ mệnh giống nhau như đúc, màu đỏ chói của nó thật chẳng khác nào máu đỏ từ trong tim hắn đang chảy ra đầm đìa, thật sự rất nực cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play