Một ngàn một trăm chín mươi năm trước, vào năm Bảo Lịch thứ hai, đời Đường, hoàng đế đương triều mang họ Lý, tên chỉ có duy nhất một chữ Trạm, tục gọi Đường Kính Tông.
Năm đó, vị hoàng đế này mới tròn mười sáu tuổi, đương tuổi thanh xuân niên thiếu, tinh thần cũng phấn chấn vui tươi. Nghe một cung nữ già ở cung Đại Minh kể lại, ngày bệ hạ của họ xuất thế giữa trời tháng Sáu, mây hồng ráng đỏ trải dài vô tận, đàn hạc trắng đang bơi lội tung tăng trong hồ Thái Dịch cũng vút lên trời cao, dang đôi cánh rộng chao liệng xung quanh cung Đại Minh, tiếng hạc du dương vang xa, dù có đứng ở cung Thái Cực cũng có thể nghe thấy được.
Hoàng đế vừa mới chào đời đã mang theo điềm lành như vậy, dáng vẻ lại phấn điêu ngọc trác, như bảo như châu, cho nên luôn được cưng chiều hết mực. Mười sáu năm ròng hắn sống trong nhung lụa, đương nhiên sẽ bị chiều chuộng thành hư. Bởi vậy, dù mới kế vị có hai năm ngắn ngủi, vị hoàng đế trẻ tuổi ấy đã bộc lộ đủ mọi tư chất của một tên hôn quân mẫu mực.
Hắn mê rượu, háo sắc, ham vui. Hôm nay hắn vừa gióng trống khua chiêng đòi xây dựng một cung điện mới thật nguy nga tráng lệ, ấy thế mà khi cung điện mới được xây dựng xong, chưa ở được mấy ngày hắn đã lại muốn xuất cung “vi hành”. Mà hoạt động hắn thích nhất mỗi khi “vi hành” chính là đến Ly Sơn để “đả dạ hồ”.
“Đả dạ hồ” nghĩa như tên gọi, chính là buổi tối lên núi săn hồ ly. Hồ ly trời sinh có tập tính hoạt động về đêm, vì thế, chiêu này của hắn chẳng khác nào đuổi tận giết tuyệt cả Hồ tộc. Hắn cứ năm lần bảy lượt dẫn người đi săn như vậy, khiến cho chúng hồ ly sắp không thể tiếp tục sống ở Ly Sơn được nữa. Chuyện này cuối cùng cũng chọc giận đến tộc trưởng Hồ tộc.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, đám đồ tử đồ tôn của chúng ta sẽ bị tên hoàng đế đó giết sạch mất. Thật đáng hận!” Tộc trưởng của Hồ tộc là Hắc Nhĩ mẫu mẫu giậm mạnh cây quải trượng bằng gỗ táo xuống nền đất, nói. “Hồ tộc chúng ta và người phàm xưa nay vốn là nước giếng chẳng phạm nước sông. Mặc dù đời tổ tiên chúng ta đã từng có mấy vị nương nương xuống núi, hại chết mấy tên hôn quân, hủy hoại mấy cái giang sơn xã tắc, nhưng đó là vì chúng ta nhận sự ủy thác của người khác chứ thực chất không liên quan gì đến chúng ta cả...”
Chuyện xa xưa tạm thời chưa cần nhắc đến, chỉ nói về chuyện của tám mươi năm trước đây. Nghe nói khi đó có một vị hoàng tử, vì bất mãn chuyện phụ hoàng muốn cướp vương phi của mình nên đã nghe theo lời khuyên của một lão đạo sĩ, lấy ranh giới năm trăm dặm xung quanh Ly Sơn làm thù lao để nhờ Hồ tộc giúp hắn tạo ra một thế thân, đưa vào cung vua cha của hắn. Mà vị “hồng nhan họa thủy” ấy sau này đã dùng kế kim thiền thoát xác[1], thăng thiên thành tiên ở dốc núi Mã Nguy. Trong suốt tám mươi năm qua, đây luôn là câu chuyện được người trong Hồ tộc nhắc đi nhắc lại nhiều nhất. Cũng chính vì thế mà hôm nay, khi bị một vị hoàng đế thích giữa đêm lên núi săn hồ ly hành hạ như vậy, bọn họ lại không tự chủ được mà nghĩ đến mấy chữ “hồng nhan họa thủy” này.
[1]. Kim thiền thoát xác (Ve sầu lột xác) là một trong ba mươi sáu kế của Binh pháp Tôn Tử (bộ sách về chiến lược quân sự của Trung Quốc thời xưa), sử dụng trong lúc hỗn chiến giữa hai bên. Trong khi hai bên giao đấu, dùng kế “kim thiền thoát xác” để thay đổi hình dạng, đánh lừa đối phương để từ đó trốn thoát hoặc quay lại tập kích đối phương. - Người dịch (ND)
Thế là, Nhị đương gia của Hồ tộc, Khôi Nhĩ mẫu mẫu, bèn hiến kế cho tộc trưởng. “Mẫu mẫu, tám mươi năm thoắt cái đã qua, trên gốc cây Mị của Hồ tộc chúng ta cũng đã kết được một hạt kim đan, chuyện này không thể chậm trễ được nữa, hay là chúng ta cứ sắp xếp cho một cô nương xuống núi thu phục tên hoàng đế độc ác kia đi!”
Hắc Nhĩ mẫu mẫu nghe Khôi Nhĩ mẫu mẫu nói như vậy, trong lòng còn do dự không quyết. “Cho dù tên hoàng đế đó thực sự hung tàn, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là thiên tử được Ngọc Hoàng đại đế đích thân lựa chọn. Hồ tộc chúng ta chưa từng tự ý xuất thủ bao giờ, lần này không phải nhận mệnh từ Nữ Oa nương nương[2], cũng không có hoàng tộc đến nhờ vả, nếu như chúng ta cứ tùy ý hành sự, chỉ e sẽ bị trời phạt...”
[2]. Nữ Oa nương nương là vị nữ thần thủy tổ và được coi là vị thần Thượng cổ vĩ đại nhất trong thần thoại Trung Quốc. Liên quan đến nội dung trong tác phẩm, tương truyền xã hội Trung Quốc cổ phát triển đến thời nhà Thương (khoảng hơn 1000 năm trước Công nguyên), dưới thời trị vì của Trụ Vương, dân chúng lầm than đói khổ, xã hội không thể phát triển được, đi vào bế tắc. Nữ Oa không muốn chứng kiến cảnh sinh linh lầm than nên đã phái Hồ ly tinh Đát Kỷ xuống núi mê hoặc quân vương, mục đích là để diệt nhà Thương, xây dựng một triều đình mới tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, sau khi xuống núi, Đát Kỷ bị nhiễm những thói tham lam tàn bạo của người phàm, càng tạo nghiệt cho chúng sinh hơn nên đã bị Nữ Oa trừng phạt. (ND)
“Ôi chao, mẫu mẫu, ngài đừng do dự nữa, nếu không thì Hồ tộc của chúng ta sẽ chẳng thể nào vượt qua được kiếp nạn này đâu!” Khi Khôi Nhĩ mẫu mẫu vẫn đang khuyên nhủ tộc trưởng của mình thì từ bên ngoài núi, dường như lại vang lên những tiếng kèn lệnh đi săn. Đám đồ tử đồ tôn của Hồ tộc nghe thấy tiếng kèn báo động từ xa đó thì toàn thân run rẩy. Hắc Nhĩ mẫu mẫu dù sao cũng là người đứng đầu một tộc, không thể trơ mắt nhìn sinh mạng của đám con cháu trong tộc mình bị đe dọa được. Trong lúc gấp gáp, cuối cùng bà cũng hạ quyết tâm, nói: “Được rồi, mau gọi Thúy Hoàng tới đây!”
Trong suốt tám mươi năm nay, Thúy Hoàng chính là cô nương được kỳ vọng nhất trong Hồ tộc ở Ly Sơn này. Chẳng những nàng có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành mà pháp lực còn rất cao cường. Nghe nói nàng chính là người được Hắc Nhĩ mẫu mẫu chọn là vương hậu kế tiếp của Hồ tộc, vẫn luôn được dạy dỗ cẩn thận tại khuê phòng. Ly Sơn tuy có rất nhiều hồ ly, nhưng chẳng có mấy ai được may mắn diện kiến phong tư của Thúy Hoàng cô nương cả.
Chúng hồ ly vừa mới nghe tộc trưởng cho triệu kiến Thúy Hoàng đến thì lập tức hăng hái hẳn lên, rối rít truyền tin cho nhau, cùng chờ xem náo nhiệt. Hắc Nhĩ mẫu mẫu cũng hạ lệnh cho người bưng bồn cây Mị, vật chí bảo của Hồ tộc ở Ly Sơn, ra đại điện. Đây là một loại cây quý được trồng trong một chiếc chậu bằng vàng, cao chừng hai thước. Lúc này, ở giữa những cành cây xanh biếc, những chiếc lá vừa tinh tế vừa mềm mại đang ôm lấy một viên kim đan lấp lánh.
Trái kim đan đó thực ra chính là một loại pháp bảo tối thượng của Hồ tộc, có tên là “Mị đan”. Sau khi hồ yêu ăn Mị đan này vào thì không những có thể tăng cường công lực, mà còn có được dung mạo quyến rũ đến cực điểm, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể dễ dàng mê hoặc quân vương, hiệu quả vô cùng to lớn. Nhưng vì cây Mị này phải bốn mươi năm mới ra hoa, sau đó lại cần thêm bốn mươi năm nữa mới kết quả, nên thường chỉ có đại tộc trưởng hoặc những người gánh vác trọng trách trong tộc mới có tư cách hưởng dụng nó mà thôi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả Hồ tộc đều náo động hẳn lên, tất cả mọi người đều nghển cổ lên ngóng, chỉ mong Thúy Hoàng cô nương mau chóng xuất hiện. Mà cùng lúc đó, tại một góc tối nhỏ có một tiểu cô nương “đầu nai mắt chuột” đang kéo theo một nha đầu cũng chỉ tầm tuổi như nàng, cố gắng chen qua chúng hồ ly đông đúc, tìm một chỗ trống bên ngoài để ngồi xem được dễ dàng.
Ở trong động hồ ly thì sao lại có thể miêu tả một cô nương là “đầu nai mắt chuột” được cơ chứ? Nhưng bởi vì cô nương này thực sự rất khác biệt. Nàng không có gương mặt trái đào trắng trẻo lại hồng hào như những hồ ly khác ở Ly Sơn, mặt nàng có màu vàng, cái cằm nhọn hoắt, trông chẳng khác nào một hạt dẻ vừa tròn vừa mẩy giữa mùa thu. Có điều, chỉ cần là người hiểu rõ về quá trình tu luyện của yêu tinh thì chắc chắn đều biết được rằng, cô nương này vốn chẳng phải hồ ly mà chỉ là một con chồn yêu biến hóa thành người.
“Mọi người đừng có ồn ào nữa!” Hắc Nhĩ mẫu mẫu giậm mạnh quải trượng xuống nền đất mấy cái, chúng hồ ly trong động lập tức yên tĩnh lại. Nhưng khi Mẫu mẫu vừa dứt lời, bỗng có một mùi hương thơm ngát theo làn gió nhẹ ùa vào trong động, khiến mọi người lại một lần nữa nhốn nháo cả lên. Mọi người bàn tán xôn xao, đều cho rằng mùi hương này rất giống mùi thơm của món cháo gạo rang nấu với đường đỏ, cũng lại giống món bánh hoa quế nữa.
Mà lúc này, vị cô nương có gương mặt giống hạt dẻ ngồi ở đằng trước kia lại có vẻ không đồng tình với mọi người lắm, nàng liếc chúng hồ ly sau lưng mình một cái, nhỏ giọng mắng thầm: “Các ngươi thì biết cái gì chứ, đây mới được gọi là hương vị của nữ nhân…”
Mọi người còn chưa kịp nghe rõ những lời tiểu cô nương kia nói thì ánh mắt đã dồn cả về phía trung tâm động. Cô nương kia cũng vội vàng quay đầu lại xem, phát hiện chẳng biết từ khi nào, Thúy Hoàng cô nương đã lặng lẽ xuất hiện trước mặt tộc trưởng rồi. Bên ngoài nàng khoác một chiếc áo trân châu phỉ thúy màu xanh lấp lánh, chiếc váy màu xanh nhạt bên trong khẽ bay lên theo làn gió nhẹ từ đâu đó thổi vào, dải lụa mỏng màu vàng nàng khoác trên tay lay động giữa không trung, trông chẳng khác nào ánh trăng vàng vương trên ngọn liễu, toàn thân nàng vừa lộ ra dáng vẻ của một vị thần tiên phiêu trần thoát tục, lại không mất đi nét cao quý, trang nghiêm.
Đến khi nàng hơi nghiêng đầu, để lộ ra đôi mày ngài cùng vầng trán đẹp, chúng hồ ly mới được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Thúy Hoàng cô nương mà người ta vẫn luôn đồn đại. Nàng có một gương mặt vô cùng phong nhã, chẳng thể diễn tả hết bằng lời; mỗi cái nhăn mặt, mỗi nụ cười của nàng dường như cũng đủ để thu hết mọi phong hoa tuyết nguyệt; đôi mắt màu xanh nhạt mỗi khi liếc qua lại khiến người ta cảm thấy như có một làn gió mát gợn lăn tăn trên sóng nước mùa thu; đôi má lúm đồng tiền giống hệt như đóa hoa mẫu đơn chớm nở giữa gió xuân phơi phới; làn da trắng mịn như tuyết, chỉ cần một chút ánh sáng chiếu vào là đã có thể làm bừng sáng cả gương mặt, đẹp như ánh trăng đêm rằm.
Vào thời khắc này, trong đầu đám đồ tử đồ tôn tư chất bình thường đang có mặt nơi đây cùng xuất hiện một suy nghĩ: Hồng nhan họa thủy, những mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mà người đời vẫn thường ca tụng kia, chắc cũng chỉ đẹp đến thế này mà thôi!
Đối mặt với những cặp mắt đầy ngưỡng mộ của chúng hồ ly trong tộc, Thúy Hoàng lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi. Nàng khẽ chắp hai tay lại, nhẹ nhàng đặt trước thắt lưng mình, duyên dáng nhún người hành lễ với tộc trưởng Hắc Nhĩ mẫu mẫu, cất lên chất giọng ngọt ngào như châu như ngọc, nói: “Tiểu nữ Thúy Hoàng bái kiến Mẫu mẫu.”
Hắc Nhĩ mẫu mẫu vô cùng hài lòng, khẽ gật đầu, tiến đến đỡ nàng đứng dậy, còn tiện tay chỉ cho nàng xem trái Mị đan đã kết quả trên cây, nói: “Nha đầu Thúy Hoàng, con xem viên Mị đan này cũng đã thành hình rồi. Hôm nay, trước mặt cả tộc, ta giao nó cho con. Hy vọng sau khi con ăn nó rồi sẽ không phụ sự kỳ vọng của tộc ta, đến nhân gian diệt trừ tên hoàng đế hoang dâm vô đạo kia, khiến cho giang sơn đổi chủ, thế đạo xoay vần.”
“Đa tạ Mẫu mẫu đã tín nhiệm, hôm nay Thúy Hoàng nhận mệnh, nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để hoàn thành nhiệm vụ.” Thúy Hoàng vui vẻ nhận lệnh, nàng khẽ nghiêng người cúi lạy Hắc Nhĩ mẫu mẫu thêm lần nữa, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành vẫn giữ nguyên vẻ trang nghiêm như cũ.
Lúc này, Khôi Nhĩ mẫu mẫu ở bên cạnh cũng cười ha hả, tiến lên đỡ lời: “Vậy thì tốt. Bây giờ mời Thúy Hoàng cô nương vào trong điện tắm gội, thay y phục, đợi khi chọn được ngày lành tháng tốt sẽ hái Mị đan xuống ăn.”
Thúy Hoàng cũng không phản đối, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi nhẹ nhàng bước lên, đi theo Khôi Nhĩ mẫu mẫu vào trong điện. Chúng hồ ly thấy không còn chuyện gì để xem nữa thì dần tản đi, chỉ nháy mắt sau, trong động đã khôi phục lại sự yên tĩnh thường ngày. Lúc này, trên điện thờ bằng lưu ly thất bảo ở chính giữa Hồ động chỉ còn lại cây Mị được trồng giữa chậu vàng vẫn lặng lẽ phát ra ánh sáng vàng lấp lánh.
Đột nhiên, đại điện Hồ động vốn đang yên tĩnh lại phát ra mấy tiếng động kỳ lạ. Từ trong góc tối của động xuất hiện hai bóng người lén lút, lôi lôi kéo kéo nhau. Nhìn kĩ mới thấy bóng người đang rục rịch chạy ra phía trước chính là vị cô nương có gương mặt hạt dẻ ban nãy. Lúc này, nàng đang rón rén bước đến gần điện thờ, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào viên kim đan to bằng quả trứng chim đang treo trên cây Mị kia, sau đó nín thở ngưng thần, lén lút đưa tay ra...
“Tỷ tỷ!” Cô nương vẫn luôn đi theo phía sau nàng bị hành động ấy của nàng làm cho sợ hãi, gương mặt trái đào trắng hổng lúc này lại tái mét. “Tỷ tỷ, không nên làm như vậy, Mị đan này chính là bảo bối chí cực, tỷ lấy trộm nó nhất định sẽ gặp họa cho mà xem!”
Cô nương có gương mặt hạt dẻ kia khẽ nheo mắt lại, lườm muội muội mình một cái. “Tỷ còn không sợ thì muội sợ cái gì!”
Cô nương có gương mặt trái đào bỗng nhiên nhăn mặt, đôi mắt to tròn chớp chớp, chỉ trong nháy mắt đã lấp lánh lệ quang, những giọt nước mắt đong đầy chực rơi xuống. Cô nương có gương mặt hạt dẻ kia cũng không thể nào cưỡng lại được chiêu này, đành phải thở dài một tiếng, nói với vẻ sâu xa: “Muội đừng trách tỷ lại nói những lời khiến muội nhàm tai. Muội cứ thử nhìn lại cái dáng vẻ tầm thường này của muội mà xem, có chỗ nào giống với hồ ly chứ? Thật uổng cho muội đã bú sữa của mẹ tỷ mà lớn lên, thật đáng thương cho tỷ có mẹ là nhũ mẫu của muội, khiến tỷ không được bú cả sữa của mẹ đẻ mình, muội nghĩ tỷ sống như vậy dễ dàng lắm sao? Tỷ may mắn lắm mới có thể sống sót, vậy mà khi trưởng thành rồi lại phải làm a hoàn cho muội, ngày ngày đi theo hầu hạ cô đại tiểu thư lúc nào cũng thích nhõng nhẽo, chẳng có chút tiền đồ nào như muội đây, muội tưởng tỷ sống dễ dàng lắm sao…”
Cô nương có gương mặt trái đào sợ nhất là tỷ tỷ mình cứ niệm đi niệm lại những lời như vậy, lập tức ngoan ngoãn thu lại nước mắt, tỏ vẻ đáng thương quay lại dỗ dành tỷ tỷ của mình. “Tỷ đừng như vậy nữa mà. Muội... muội biết sai rồi còn không được sao! Được rồi, chuyện gì muội cũng nghe theo lời tỷ hết…”
Nghe được những lời này, cô nương có gương mặt hạt dẻ kia mới đắc ý cười, thôi không nói nữa.