Lúc này, dưới cửa Huyền Vũ, chỉ tại Khinh Phụng và Phi Loan tự mình tạo nghiệt nên mới khiến cả đám cùng bị chụp ếch như vậy. Khinh Phụng bị ngã đến thất điên bát đảo, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại, vừa định chửi bậy một câu thì đúng lúc ấy lại nghe thấy tiếng một hoạn quan vang lên. “Hoàng thượng giá lâm!”
Trong những tiếng tung hô vạn tuế lũ lượt vang lên, Hoàng Khinh Phụng đột nhiên bừng tỉnh, thời khắc làm nên bước ngoặt thay đổi số phận mà nàng vẫn luôn ngày đêm trông ngóng cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Nàng phải bình tĩnh, phải thật tỉnh táo, nhất định phải nắm chắc cơ hội này!
Nàng đảo mắt một vòng, âm thầm nắm chặt tay.
“Các khanh bình thân!” Lúc này, Lý Hàm chậm rãi bước xuống thành lầu, nụ cười nhẹ bẫng trên môi hòa trong làn gió xuân ấm áp của tháng Hai cứ như thể một vị trích tiên vừa mới hạ phàm vậy, còn mê hoặc lòng người hơn cả sắc xuân tươi đẹp ngoài kia. “Tại sao dây kéo này lại bị đứt? Mọi người không ai bị thương chứ?”
Nói xong, hắn nhận lấy đoạn dây thừng bị đứt mà nội thị đưa đến, hoàn toàn không chú ý đến Khinh Phụng đang vừa bò đến chân hắn vừa vuốt tóc làm dáng kia, chỉ chăm chú quan sát sợi dây, tự nhủ: “Chỗ bị đứt hoàn toàn không có dấu hiệu bị cắt, xem ra thực sự là bị kéo đứt, thật kỳ lạ…”
Khinh Phụng ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng lệ nhìn Lý Hàm xa cách với nàng đã lâu. Mà cái phần “xa cách” này không chỉ là khoảng thời gian dài, còn là cả khoảng cách xa xôi, khiến nàng không khỏi thổn thức thay cho Lý Hàm. Ôi, nhân sinh khổ đoản, vậy mà nàng còn bỏ lỡ hắn những ba năm.
Đáng tiếc là, đôi mắt hoa đào đầy vẻ phong lưu của Văn Tông Lý Hàm lúc này lại chỉ nhìn chăm chăm vào sợi dây thừng kia, cứ như sợi dây mà hắn nắm chặt trong tay ấy chính là một vị giai nhân tuyệt sắc vậy, điều này khiến Khinh Phụng sốt ruột như ngồi trên chảo lửa. Nàng nhíu chặt đôi mày, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, lập tức ôm lấy chân mình, giả khóc thút thít. Dáng điệu uốn éo giả khóc ấy quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của Lý Hàm, thế nhưng ai ngờ, thiên tử tò mò lại không so được với chị em lo lắng, khi Khinh Phụng còn chưa kịp nâng khuôn mặt lê hoa đái vũ[1] của mình lên cho Lý Hàm xem thì Phi Loan đã bổ nhào vào lòng nàng, hoảng hốt kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Hu hu…”
[1]. Lê hoa đái vũ: Một câu thành ngữ của người Trung Quốc, có nguồn gốc từ một bài thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị, miêu tả tư thái khóc của Dương quý phi (ngay cả khi khóc cũng đẹp như hoa lê đọng sương sớm). Sau này được dùng để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của các mỹ nhân khi đang khóc. (ND)
Hoàng Khinh Phụng đột nhiên cảm thấy bất ổn, còn chưa kịp kêu lên thì diễn biến tiếp theo đã chứng minh cho những dự cảm chẳng lành trước đó của nàng. Vào thời khắc mấu chốt, Mị đan của Hồ tộc đã lần nữa phát huy công hiệu. Văn Tông Lý Hàm vừa mới nhìn thấy Phi Loan thì đã ngây ngẩn cả người, lập tức tự mình đỡ nàng ấy lên, lời hỏi han ân cần sắp buông ra khỏi miệng bỗng chốc biến thành một câu hỏi vô cùng kinh điển. “Nàng tên là gì?”
Trong một khắc ấy, Khinh Phụng đã hận là mình không thể đấm ngực giậm chân cho thổ huyết thăng thiên luôn đi, dù có chết ngay tại chỗ cũng được.
“Thiếp... thiếp tên là Hồ Phi Loan...” Phi Loan ngước mặt lên, bẽn lẽn nhìn Đường Văn Tông, nhớ đến sứ mệnh mình phải hoàn thành, nàng không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng. “Phi Loan bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Ừ, ngươi là cung nữ ở cung nào vậy?” Văn Tông Lý Hàm thấy Phi Loan có gương mặt ngây thơ như vậy thì nghĩ nàng là một cung nữ nên mới hòa nhã hỏi.
“A, thiếp không được ở trong cung.” Phi Loan sửng sốt, vừa định nói tiếp gì đó thì bị Hoàng Khinh Phụng lúc này đã tỉnh táo trở lại cướp lời.
“Hoàng Khinh Phụng bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Hoàng Khinh Phụng mỉm cười với Lý Hàm, vừa quyến rũ lại vừa nịnh bợ nói: “Hồi bẩm bệ hạ, thiếp và muội muội Phi Loan từ ba năm trước đã đến giáo phường, vẫn luôn sống trong lầu vàng trướng bạc tại Nghi Xuân viện. Hôm nay được vào cung diện kiến thánh nhan, thật là được trời cao ưu ái, phúc đức ba đời.”
Nói xong, nàng lại thướt tha vái lạy, còn âm thầm kéo Phi Loan một cái, con hồ ly ngốc kia lúc đó mới giật mình tỉnh ngộ, cũng vội vàng quỳ xuống, bắt chước lạy theo.
“Ừ, bình thân cả đi.” Lý Hàm hòa nhã đáp lời, rồi lại quan sát sang Hoàng Khinh Phụng một chút, thấy trên gương mặt hạt dẻ bầu bĩnh của nàng là đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại đến là thú vị, khiến hắn không nhịn được cười rộ lên.
Nụ cười này lại hớp hồn Khinh Phụng nữa rồi, tâm hồn nàng như treo lơ lửng trên mấy tầng mây, lâng lâng nhìn Lý Hàm đang cười khúc khích. Nhưng đáng tiếc là trời cao chẳng chịu chiều ý người, rất nhanh sau đó, Lý Hàm đã lại trao toàn bộ sự ân cần của mình cho Phi Loan. Hắn trầm tư một chút rồi hạ chỉ: “Truyền chỉ xuống dưới, mấy ngày tới các ngươi sẽ nhập cung, chuyển tới ở điện Tử Lan.”
Phi Loan hé đôi môi phấn nộn, nghe hết khẩu dụ của Lý Hàm, ngạc nhiên đến nỗi quên cả lĩnh chỉ tạ ơn. Mị đan quả nhiên hiệu nghiệm! Nàng mừng rỡ nghiêng đầu, muốn chia sẻ niềm vui sướng bất ngờ này với Khinh Phụng, nhưng lại phát hiện ra sắc mặt của tỷ tỷ mình lúc này còn xấu xí hơn cả khi khóc nữa.
Đêm đó, Khinh Phụng và Phi Loan trở lại giáo phường thu dọn hành lý chuẩn bị tiến cung. Vì ban nãy phải chịu đả kích lớn như vậy nên lúc này Khinh Phụng vẫn không thể nào phấn chấn lên nổi. Phi Loan nhìn dáng vẻ uể oải của nàng, không nhịn được đi đến bên cạnh nàng, an ủi: “Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, biết đâu lần này chúng ta cũng sẽ giống như những lần trước, không cần phải thị tẩm đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chúng ta có thể trở tại Ly Sơn rồi!”
Mấy câu an ủi chẳng đâu vào đâu ấy của Phi Loan thật chẳng khác gì một mồi lửa ném vào giữa đống than đang âm ỉ cháy, cuối cùng Hoàng Khinh Phụng cũng bộc phát, nhảy dựng lên, túm lấy bả vai Phi Loan, lắc liên hồi. “Muội lại bắt nạt ta! Cả Hồ tộc các ngươi đều bắt nạt ta! Tại sao cùng ăn Mị đan như nhau mà lại không có tác dụng với ta chứ? Coi thường ta là chồn có phải không? Hồ tộc các ngươi thật đáng ghét, quá đáng ghét...”
“Ư, ư, ư...” Phi Loan vô cùng hoảng sợ nhìn Khinh Phụng đang phát khùng, vẫn không hiểu mình đã sai ở đâu, tại sao lại khiến tỷ tỷ đau lòng như vậy.
Khinh Phụng bùng nổ xong, kiệt sức ngã phịch xuống giường, lấy từ dưới gối ra một miếng ngọc tỷ màu trắng lấp lánh, ôm vào trong ngực, vừa vuốt ve vừa than vãn. “Thật uổng công ta một lòng một dạ trung thành với muội, che giấu ngọc tỷ này những ba năm, khiến hắn luôn phải làm một thiên tử danh không chính, ngôn không thuận như thế... Sớm biết thế này, ta đã đưa ngọc tỷ này cho hắn rồi, ít nhất còn có thể lấy được lòng hắn...”
Phi Loan ngây ngốc nhìn Khinh Phụng đang buồn bã thì càng không hiểu tại sao, chỉ biết cẩn thận lấy lòng nàng. “Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ làm sao vậy? A, nếu tỷ không yên tâm về muội, sau này vào cung, chuyện gì muội cũng nghe theo tỷ hết…”
Lời ngon tiếng ngọt của Phi Loan khiến cho Khinh Phụng lấy lại chút nguyên khí, nàng đút vào miệng một hạt hương phỉ, vừa nhai vừa không nhịn được tiếp tục cằn nhằn: “Ta nào so sánh được với muội chứ, từ nhỏ muội đã là một đại tiểu thư ăn sung mặc sướng ở trong tộc, còn ta, nếu muốn có được thứ gì đó đều phải tự mình nghĩ cách, tự mình đi xin xỏ, thậm chí còn phải đi lừa gạt mới có được. Ban đầu ta còn tưởng trộm được Mị đan thì có thể giúp ta thay hình đổi dạng, làm lại cuộc đời, nào ngờ... Haizz, nếu không phải vậy thì sao Mị đan có thể được coi là bảo vật tối cao của Hồ tộc cơ chứ, ta chỉ là một kẻ ngoại tộc, dù có trộm được thì cũng chẳng có bao nhiêu sức mạnh…”
Phi Loan mơ hồ nghe hết mấy câu than vãn của Khinh Phụng, vậy mà vẫn cứ u mê như cũ. “Sao tỷ lại muốn làm lại cuộc đời chứ? Tỷ làm lại cuộc đời để làm gì?”
“Haizz, sao muội lại có thể ngu ngốc như vậy?! Chắc không phải đây là di chứng do bú sữa của mẹ tỷ đấy chứ?” Xem ra muốn nuôi dạy con cái thật tốt thì nhất định phải chọn lựa nhũ mẫu cẩn thận mới được, Khinh Phụng vừa nghĩ vừa xoa đầu Phi Loan, kiên nhẫn giảng giải cho nàng ấy hiểu. “Chẳng lẽ muội không muốn có được những tháng ngày tiêu dao tự tại chỉ thuộc về riêng mình thôi sao? Những tháng ngày tự do mà ngay cả Hắc Nhĩ mẫu mẫu cũng không xen vào được! Muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, có thể ngày ngày bầu bạn với người mình yêu, người đó... ừm... chính là nam nhân đó. Đó mới chính là cuộc sống thần tiên thực sự, muội có hiểu không?!”
Suốt ngày ở trong núi nhặt hạt dẻ, uống nước suối, móc trộm trứng chim, bắt chuột đồng... Những tháng ngày xui xẻo như vậy, Khinh Phụng nàng đây đã chịu đủ rồi!
Nghe xong những lời Khinh Phụng nói, Phi Loan không kiềm chế được mà mở to hai mắt, không thể nào tưởng tượng được lại có một cuộc sống hoàn toàn xa lạ như vậy. Thậm chí nàng còn cảm thấy có chút kinh hồn khiếp vía, phảng phất như những lời này của Khinh Phụng đã mở ra trước mắt nàng một cánh cửa dẫn tới một thế giới vừa tràn đầy cám dỗ, lại vừa vô cùng nguy hiểm vậy. “Muội chưa từng nghĩ tới chuyện này, muội... chúng ta có thể có cuộc sống như vậy sao?”
“Đương nhiên là có thể, có thể chứ!” Khinh Phụng lại xoa đầu Phi Loan, nụ cười tràn đầy hy vọng, nhưng cũng cười so với khóc còn khó coi hơn. Nha đầu ngốc này từ nhỏ đã cướp mất sữa của nàng, giờ lại muốn cướp nam nhân của nàng, tại sao số phận nàng lúc nào cũng khổ như vậy chứ?!