Nháy mắt đã sang ngày hôm sau, Khinh Phụng dậy thật sớm, tinh thần khoan khoái vô cùng. Nàng đến bên giường kéo Phi Loan vẫn còn đang ngủ vùi trong chăn ra, kích động thúc giục: “Mau dậy đi! Thời khắc định mệnh đã đến rồi đó!”
Phi Loan đã chơi cờ song lục[1] với Khinh Phụng suốt cả đêm qua, lúc này bị nàng đánh thức như vậy thật chẳng khác nào phải chịu cực hình. “Ưm... Lúc nào mà chẳng là thời kỳ định mệnh, định mệnh cũng đâu có đơn giản như vậy. “
[1]. Cờ Song lục, hay còn gọi ỉà cờ Tào cáo, hoặc Backgammon, là một trong những trò chơi cổ xưa nhất thế giới, dành cho hai người, trong đó các quân cờ được di chuyển theo số xúc xắc, người chơi sẽ chiến thắng khi di chuyển tất cả các quân về phía phần đất sân mình. Theo các nhà khảo cổ học, Backgamon đẫ xuất hiện ít nhất cách đây 3000 năm khi bộ cờ đầu tiên được phát hiện tại thành phố cổ Bumt thuộc quận Sistan-Baluchistan của Iran. (ND)
“Mặc kệ thế nào thì muội cũng phải nhanh chóng đứng dậy cho tỷ!” Khinh Phụng híp mắt, hung dữ lườm Phi Loan cho đến khi nàng ấy chịu rời giường mới thôi.
“Xem đi, chẳng phải dậy được rồi sao?! Nếu lúc nào muội cũng hăng hái phấn đấu như vậy thì tốt rồi, đỡ mất công tỷ lại phải cằn nhằn muội…” Khinh Phụng giám sát Phi Loan thay y phục xong, bản thân cũng đổi sang một bộ xiêm y tươi sáng. Sau đó nàng lại như thường lệ ngồi trước gương, trát lên mặt hai lạng phấn trắng phấn hồng, trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp rồi mới cùng Phi Loan cất bước đến cung Đại Minh.
Hằng năm, vào tiết Thanh Minh, tất cả nam nữ, già trẻ thành Trường An đều ngựa xe nô nức, nào là du xuân dạo phợ, nào là dựng lều ngắm cảnh, nào là dạo chơi ngoài thành, rồi tổ chức những bữa tiệc du xuân trong bầu không khí rạng rỡ sắc hương dưới nắng xuân ấm áp. Thật là:
Chín đường oanh hót hương rơi
Nhà nhà xe ngựa dưới trời tạnh mưa. [1]
[1]. Nguyên tác: Cửu mạch phương phỉ oanh tự chuyển. Vạn gia xa mã vũ sơ tinh - Đây là hai câu thơ trích trong bài thơ Trường An Thanh minh ngôn hoài của nhà thơ Cố Phi Hùng (sống vào khoảng năm 836 thời Vãn Đường, Trung Quốc, tự không rõ, người Cô Tô. Thơ ông có một quyển được chép trong Tân Đường thư nghệ văn chí. Bản dịch thơ ở trên trích theo một bản dịch đã được đăng trên trang Thi Viện. (ND)
Vào ngày này, người ta chẳng những tham gia những hoạt động du xuân dã ngoại, mà còn tổ chức rất nhiều các hoạt động giải trí như đấu xúc cúc[1], đánh đu, kéo co, mã cầu[2], v.v... Mọi người đã trải qua cả một mùa đông lạnh giá rồi nên đương nhiên phải tranh thủ tiết trời vừa nắng ráo lại vừa hơi se lạnh của tháng Hai để vận động gân cốt mới được.
[1].Một dạng bóng đá cổ. (ND)
[2].Cưỡi ngựa đánh bóng. (ND)
Từ tết Hàn Thực hai ngày trước, Văn Tông đã ban thưởng bàn đu, bóng hơi, roi ngựa và gậy đánh bóng nên đương nhiên hôm nay, khắp nơi trong cung Đại Minh đều rộn rã vui tươi, văn võ bá quan hòa chung với quân Thần Sách, có nhóm chơi đánh mã cầu ở Phi Long viện, có nhóm lại chơi xúc cúc ở trên sân bóng; nhóm phi tần cung nữ thì tập trung lại chơi đánh đu, đấu bách thảo[1]. Đúng là:
[1].Một trò chơi dân gian của Trung Quốc, thường được tổ chức vào các dịp lễ, tết. Người chơi sẽ cạnh tranh nhau xem ai hái được nhiều hoa, quả hơn. (ND)
Xúc cúc vượt cánh chim bay
Dây đu lấp ló bên này thùy dương? [1]
[1]. Nguyên tác: Xúc cúc lũ quả phi điểu thượng. Thu thiên cảnh xuất thùy dương lý. Đây là hai câu thơ trích trong bài Hàn thực thành đông tức sự của nhà thơ Vương Duy (699-759, tự là Ma Cật, người huyện Kỳ, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Ông là một trong những nhà thơ lớn thời Thịnh Đường của Trung Quốc). (ND)
Quả là một khung cảnh tươi đẹp đầu xuân.
Vừa mới vào đến nội đình cung Đại Minh, cơn sóng lòng của Hoàng Khinh Phụng đã cuồn cuộn dâng trào, ý chí chiến đấu cũng sục sôi, cứ như muốn hòa mình cùng làn gió xuân phơi phới vừa mới lướt qua hồ Thái Dịch vậy. Lần này nàng lại lấy sáo ra, muốn giở lại trò cũ năm xưa, nhưng đáng tiếc là bách điểu Ly Sơn mấy năm nay ở nơi xa xôi cách trở với nàng, đương nhiên là cũng sẽ sinh ra thờ ơ lạnh nhạt. Kết quả là nàng thổi sáo lên rồi mà chỉ có mấy con kéo tới, sau khi thông báo với nàng rằng chúng còn phải nhân dịp xuân về để kiếm ăn, ấp trứng xong thì đều vỗ cánh bay đi, khiến cho Khinh Phụng giận đến độ trực tiếp thổi sáo mà chửi mắng.
Sau khi cùng nhóm ca, vũ cơ hiến nghệ xong, Khinh Phụng bèn quan sát xung quanh tìm kiếm dung nhan thánh giá. Chỉ có Phi Loan là vẫn còn mải miết ăn uống hăng say.
“Muội thật là ngu ngốc!” Khinh Phụng không nhịn được, giằng bát cháo trên tay Phi Loan xuống. “Đã đến hậu cung rồi mà chỉ biết nghĩ đến chuyện ăn, hậu cung là nơi nào chứ? Thông minh thì sẽ biết tìm chỗ nương thân, ngu ngốc thì chỉ biết tào lao đàn đúm, ngu ngốc thì chỉ biết ăn uống đần độn! Muội chính là con nhóc ngu ngốc đó!”
“Nhưng mà chúng ta biểu diễn xong rồi thì có thể làm gì nữa chứ?” Phi Loan cực kỳ tủi thân.
“Đi, đi thi kéo co!”
Kéo co, thời cổ gọi là “khiên câu”, bắt nguồn từ nước Sở, thời Chiến Quốc, là một loại chiến thuật tập luyện của thủy quân nước Sở bây giờ, nhưng đến thời Đường Văn Tông, nó đã phát triển thành một trong những hoạt động giải trí được yêu thích nhất. Những năm Thiên Bảo đầu tiên, Đường Huyền Tông cũng đã tổ chức một trận thi đấu kéo co lớn chưa từng có, có đến hơn một ngàn người tham gia. Khi ấy, tiếng trống trận vang rền như tiếng sấm dậy giữa trời, rầm rộ đến độ kinh thiên động địa, bất kể là các nước phiên bang hay con dân Đại Đường cũng đều bị cảnh tượng hoành tráng ấy làm cho rung động.
Lúc Khinh Phụng và Phi Loan vội vã chạy đến cửa Huyền Vũ, thấy bên dưới cửa lầu đã có mấy trăm cung nữ tập trung, sợi dây thừng dùng để kéo co đặt trên mặt đất cũng phải dài đến mấy trăm trượng, to như cánh tay, hai bên đầu dây kéo còn chia thành mấy trăm sợi dây thừng nhỏ, thích hợp cho nhiều người cùng tham gia thi kéo.
Khinh Phụng vốn thích khoe khoang, mắt châu vừa đảo qua một cái đã nói ngay với Phi Loan: “Muội sang bên kia, tỷ ở bên này, chúng ta tách ra chơi mỗi người một bên mới không nhàm chán.”
“Ừm, được.” Phi Loan không hề nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý, vui vẻ chạy sang bên kia.
Lúc này, đám cung nữ đã nhao nhao cầm lấy hai đầu sợi dây thừng, ngọn cờ lớn cắm ở vị trí chính giữa sợi dây kéo cũng vì thế mà lắc lư qua lại. Khi mọi người chuẩn bị xong, một nội thị hô vang hiệu lệnh, tiếng trống dồn dập vang lên, những người vây xem xung quanh cũng vô cùng phấn khích mà reo hò cổ vũ.
Chẳng ngờ thực lực hai bên lại ngang nhau, đã giằng co một lúc lâu mà vẫn bất phân thắng bại, ngọn cờ cắm trên dây thừng vẫn cứ quanh quẩn ở vị trí trung gian như cũ. Cuối cùng, Phi Loan không kiên nhẫn được nữa, thầm niệm chú Lực tự quyết, ngay lập tức, một luồng sức mạnh ngàn quân như tập trung cả vào lòng bàn tay nàng, sợi dây cũng bị nàng từng bước kéo sang.
Vì thế, ở đầu bên kia, Khinh Phụng đột nhiên lại rơi vào thế bất lợi, cả đám cung nữ cũng kinh ngạc kêu lên. Khinh Phụng phải sửng sốt mất một lúc mới có thể phản ứng lại. “Chết tiệt! Con nha đầu thối kia dám giở trò bịp bợm!”
Lúc này, phía trên thành lầu của cửa Huyền Vũ đã tập trung đông đủ bá quan, Khinh Phụng liếc mắt qua, thấy được nam tử mà nàng ngày nhớ đêm mong cũng đang đứng ở trên đó. Nàng vốn đã hạ quyết tâm nhất định phải thu hút được sự chú ý của Lý Hàm, nếu lúc này bị thua thì còn ai thèm chú ý đến nàng nữa chứ!
Thế là Khinh Phụng chẳng buồn do dự nữa, cũng âm thầm niệm một câu Lực tự quyết, chỉ trong nháy mắt, nàng đã có thể giành lại thế cân bằng ban đầu. Phi Loan ở đầu bên kia thấy vậy, nghĩ là mình vẫn chưa thu gom đủ lực, lại tiếp tục niệm Lực tự quyết, cứ thế mà giằng co với Khinh Phụng.
Mấy trăm người tham gia thi kéo co khác bỗng nhiên biến thành những nhân vật quần chúng, thực tế thì cuộc thi kéo co này đã trở thành cuộc so tài riêng giữa Khinh Phụng và Phi Loan rồi. Dần dần, những tiếng hò reo xung quanh càng lúc càng lớn, một phần là vì có thiên tử đang nhìn, phần khác là bởi mọi người cũng đã nhận thấy hình như cuộc tỉ thí này có điểm gì đó khác thường.
Khinh Phụng nghiến răng, dùng toàn bộ sức bình sinh để kéo sợi dây thừng, trong lòng không ngừng thầm mắng Phi Loan xối xả: “Con nha đầu chết tiệt nhà ngươi, không biết nhường ta một chút sao? Cố tình đối đầu với ta hả? Từ nhỏ ngươi đã bú sữa của mẹ ta nên mới khỏe mạnh được như thế, giờ lại muốn bắt nạt đứa trẻ đáng thương đến sữa của mẹ mình cũng không được bú như ta! Sao ta lại có thế xui xẻo như vậy chứ…”
Phi Loan lại nghĩ: “Người phàm cũng khỏe ghê nha, mình dùng cả pháp thuật mà cũng không thể địch lại được, kỳ lạ quá... Mình không thể tiếp tục vô dụng như thế này nữa, kẻo lát nữa tỷ tỷ lại mắng mình...”
Cứ thế đoàn người vây xem vô cùng kinh hãi khi phát hiện sợi dây kéo co to bằng cả cánh tay người lại từng chút, từng chút toác ra, cuối cùng đứt phựt trong tiếng kêu thét hoảng sợ của mọi người, mấy trăm cung nữ ở hai bên theo quán tính ngã nhào xuống đất. Nhất thời, những tiếng hò hét náo loạn nổi lên quá ồn ào, khiến cho Văn Tông Lý Hàm đang ngồi thưởng thức cuộc thi đấu kéo co trên thành lầu cũng chết lặng cả người. “Sao ngay cả sợi dây to như vậy cũng bị kéo đứt? Đây mà là cung nữ thi đấu kéo co sao? Mau xuống xem xem...”