Mục tiêu hiện giờ của Khinh Phụng: Khuấy đảo hậu cung.
Lý do chính là: “Hậu cung là nơi nào chứ? Đó chính là nơi ăn thịt người còn chẳng cả nhằn xương! Cho dù ngươi có tấm lòng lương thiện thì cũng chẳng có ai nương tay với ngươi đâu!”
Huống hồ, nếu nàng muốn chiếm được tình cảm của thiên tử Lý Hàm thì nhất định phải động não mới được. Vì thế, sau khi Khinh Phụng và Phi Loan dọn vào điện Tử Lan, ngay đêm hôm đó các nàng đã dò xét tam cung lục viện của Văn Tông rồi. Theo lý mà nói, các nàng là một con hồ ly tinh với một con chồn tinh, ngay khi đặt chân đến hoàng thành thì phải đến bái lạy thành hoàng cai quản hoàng cung này mới đúng. Thế mà Khinh Phụng lại chẳng thèm quan tâm, cũng không biết là nàng vô tình hay cố ý, tóm lại nàng nghiễm nhiên coi mình như một vị thượng khách mới tới ở hoàng thành này, rất đường hoàng bước vào bảo điện Kim Loan.
“Chúng ta không cần bái thần, gần đây có quá nhiều thần thánh rồi.” Ngay khi lẻn vào điện Hàm Lương của Dương Hiền phi, Khinh Phụng đã “giáo dục” Phi Loan như vậy. “Thời buổi này, ngay cả một kho rượu tầm thường cũng thấy thờ Đỗ Khang, đến kho trà thì lại thờ Lục Vũ, thậm chí vào kho dưa cũng phải bái Thái Ung[1]... Nhiều thần lắm thánh như vậy, chúng ta lạy hết được à? Hơn nữa, chúng ta được chân mệnh thiên tử đích thân mời đến, không phải phường yêu ma danh bất chính ngôn bất thuận gì, nếu không chúng ta đã chẳng phải đợi ở bên ngoài hoàng cung đến tận ba năm, muội nói có đúng không?”
[1]. Đỗ Khang: sống vào cuối thời Tây Chu, một trong mười vị thánh của Trung Quốc, được coi là người phát minh ra cách nấu rượu của Trung Quốc, được người đời xưng là Tửu thánh. Lục Vũ (733-804): sống vào thời nhà Đường, có ảnh hưởng sâu rộng với người đời sau về trà đạo, một trong mười vị thánh của Trung Quốc, được xưng là Trà thánh. Thái Ung (132-192): Tự Bá Giai, là danh sĩ cuối đời Đông Hán, nổi tiếng với lòng hiếu thảo của mình. (ND)
Phi Loan hoàn toàn kính phục mà gật đầu ủng hộ, cùng Khinh Phụng biến hình mỏng dính như một tờ giấy, vèo một cái đã lướt vào trong qua khe cửa điện Hàm Lương.
Lúc này đã là nửa đêm, Dương Hiền phi vừa mới tắm rửa xong, đám cung nữ đang ân cần vây quanh nàng ta, ánh nến mờ ảo cũng đủ làm toát lên thân hình đẫy đà của nàng ta, phảng phất như khối thân thể ấy có thể phát ra ánh quang hoa hồng nhuận vậy. Sau khi vào trong điện, Khinh Phụng và Phi Loan đều hiện nguyên hình. Hai con thú nhỏ lặng lẽ chui tọt vào trong hang chuột ở góc tường, thò đầu ra ngoài quan sát, lại liên tục bình phẩm về đám mỹ nhân ở trong điện này.
“Chậc chậc, thật quá tầm thường.” Cặp mắt đen như hai hạt đậu của Khinh Phụng đảo qua đảo lại, tận tình bới lông tìm vết mà chê bai Dương Hiền phi. “Không thể nào sánh được với vị đã giả danh Dương Quý phi năm đó của Hồ tộc chúng ta, đơn giản là không cùng đẳng cấp!”
“Tỷ đã từng gặp vị Dương Quý phi năm đó chưa? Muội chưa từng gặp.” Phi Loan ngoan ngoãn đứng sau lưng Khinh Phụng. “Muội chỉ từng gặp được Thúy Hoàng cô nương trong tộc mà thôi, quả thực cô nương ấy xinh đẹp hơn các vị phi tử này nhiều lắm, nhưng mà... muội cũng chẳng thấy vẻ đẹp này của con người có ích lợi gì cho Hồ tộc chúng ta...”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT