Mục tiêu hiện giờ của Khinh Phụng: Khuấy đảo hậu cung.

Lý do chính là: “Hậu cung là nơi nào chứ? Đó chính là nơi ăn thịt người còn chẳng cả nhằn xương! Cho dù ngươi có tấm lòng lương thiện thì cũng chẳng có ai nương tay với ngươi đâu!”

Huống hồ, nếu nàng muốn chiếm được tình cảm của thiên tử Lý Hàm thì nhất định phải động não mới được. Vì thế, sau khi Khinh Phụng và Phi Loan dọn vào điện Tử Lan, ngay đêm hôm đó các nàng đã dò xét tam cung lục viện của Văn Tông rồi. Theo lý mà nói, các nàng là một con hồ ly tinh với một con chồn tinh, ngay khi đặt chân đến hoàng thành thì phải đến bái lạy thành hoàng cai quản hoàng cung này mới đúng. Thế mà Khinh Phụng lại chẳng thèm quan tâm, cũng không biết là nàng vô tình hay cố ý, tóm lại nàng nghiễm nhiên coi mình như một vị thượng khách mới tới ở hoàng thành này, rất đường hoàng bước vào bảo điện Kim Loan.

“Chúng ta không cần bái thần, gần đây có quá nhiều thần thánh rồi.” Ngay khi lẻn vào điện Hàm Lương của Dương Hiền phi, Khinh Phụng đã “giáo dục” Phi Loan như vậy. “Thời buổi này, ngay cả một kho rượu tầm thường cũng thấy thờ Đỗ Khang, đến kho trà thì lại thờ Lục Vũ, thậm chí vào kho dưa cũng phải bái Thái Ung[1]... Nhiều thần lắm thánh như vậy, chúng ta lạy hết được à? Hơn nữa, chúng ta được chân mệnh thiên tử đích thân mời đến, không phải phường yêu ma danh bất chính ngôn bất thuận gì, nếu không chúng ta đã chẳng phải đợi ở bên ngoài hoàng cung đến tận ba năm, muội nói có đúng không?”

[1]. Đỗ Khang: sống vào cuối thời Tây Chu, một trong mười vị thánh của Trung Quốc, được coi là người phát minh ra cách nấu rượu của Trung Quốc, được người đời xưng là Tửu thánh. Lục Vũ (733-804): sống vào thời nhà Đường, có ảnh hưởng sâu rộng với người đời sau về trà đạo, một trong mười vị thánh của Trung Quốc, được xưng là Trà thánh. Thái Ung (132-192): Tự Bá Giai, là danh sĩ cuối đời Đông Hán, nổi tiếng với lòng hiếu thảo của mình. (ND)

Phi Loan hoàn toàn kính phục mà gật đầu ủng hộ, cùng Khinh Phụng biến hình mỏng dính như một tờ giấy, vèo một cái đã lướt vào trong qua khe cửa điện Hàm Lương.

Lúc này đã là nửa đêm, Dương Hiền phi vừa mới tắm rửa xong, đám cung nữ đang ân cần vây quanh nàng ta, ánh nến mờ ảo cũng đủ làm toát lên thân hình đẫy đà của nàng ta, phảng phất như khối thân thể ấy có thể phát ra ánh quang hoa hồng nhuận vậy. Sau khi vào trong điện, Khinh Phụng và Phi Loan đều hiện nguyên hình. Hai con thú nhỏ lặng lẽ chui tọt vào trong hang chuột ở góc tường, thò đầu ra ngoài quan sát, lại liên tục bình phẩm về đám mỹ nhân ở trong điện này.

“Chậc chậc, thật quá tầm thường.” Cặp mắt đen như hai hạt đậu của Khinh Phụng đảo qua đảo lại, tận tình bới lông tìm vết mà chê bai Dương Hiền phi. “Không thể nào sánh được với vị đã giả danh Dương Quý phi năm đó của Hồ tộc chúng ta, đơn giản là không cùng đẳng cấp!”

“Tỷ đã từng gặp vị Dương Quý phi năm đó chưa? Muội chưa từng gặp.” Phi Loan ngoan ngoãn đứng sau lưng Khinh Phụng. “Muội chỉ từng gặp được Thúy Hoàng cô nương trong tộc mà thôi, quả thực cô nương ấy xinh đẹp hơn các vị phi tử này nhiều lắm, nhưng mà... muội cũng chẳng thấy vẻ đẹp này của con người có ích lợi gì cho Hồ tộc chúng ta...”

“Đó là vì muội vẫn chưa được mở mang đầu óc mà thôi.” Khinh Phụng quay đầu lại nháy mắt với Phi Loan, nở nụ cười thần bí với nàng. “Muốn đánh giặc phải bắt kẻ cầm đầu trước, muội nhìn rõ chưa? Đây chính là vị phi tử được hoàng đế sủng ái nhất hiện nay đấy!”

Phi Loan vội vã tiến lên nhìn kĩ. “Thì ra là nàng ta sao, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì ạ?”

“Dễ thôi, muội chỉ cần nhớ thật kĩ hình dáng của nàng ta là được.” Khinh Phụng đã có tính toán trong lòng, cười với vẻ sâu xa rồi lắc lư cái đuôi, dẫn Phi Loan rời khỏi điện Hàm Lương. “Đi thôi, chúng ta đến chỗ Vương Đức phi xem qua một chút.”

Hai con vật nhỏ theo lối cũ rời khỏi điện Hàm Lương, vòng vo quanh hồ Thái Dịch mất một lúc lâu mới đến được điện Hàm Băng ở phía bắc hồ. Phi Loan vừa mới vào trong điện đã tò mò ghé nhìn qua khe cửa, rồi lập tức hăng hái bừng bừng. “A, nàng ta có thai nha.”

Khinh Phụng vừa nghe thấy vậy thì sầm mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn không những đột ngột kéo dài ra mà còn trở nên hung ác, trông vô cùng đáng sợ. Nàng cực kỳ oán giận nữ tử đang mang thai sống trong cung điện kia, rồi lại phải dằn xuống nỗi chua xót trong lòng, cố giữ bình tĩnh mà đưa ra nhận xét: “Ừm, rất bình thường.”

Điều này chứng tỏ Lý Hàm rất bình thường, Vương Đức phi rất bình thường, quan hệ của hai người họ cũng rất bình thường. Đúng vậy, mọi chuyện thật sự quá bình thường, ngay cả cái mùi “ghen tuông” tỏa ra thoang thoảng quanh thân nàng cũng hài hòa đến bất ngờ như vậy. Chỉ có mình Phi Loan là vẫn còn điều băn khoăn chưa rõ mà thôi. “Chẳng phải nói Dương Hiền phi mới là người được sủng ái nhất sao? Tại sao người đầu tiên có thai lại là vị phi tần này vậy?”

“Muội lại ngốc nữa rồi, chuyện có thai hay không phải dựa vào may mắn!” Khinh Phụng bĩu môi, có chút tức giận nói. “Mặc dù ở chốn hậu cung mẫu bằng tử quý[1], nhưng đối với Vương Đức phi mà nói thì cái thai này chưa chắc là chuyện tốt đẹp gì. Vị Dương Hiền phi kia vốn không phải là loại người đơn giản, muội cứ chờ mà xem, nếu lần này Vương Đức phi sinh con trai, không biết sau này sẽ còn gặp phải bất hạnh gì nữa.”

[1]. Mẫu bằng tử quý: Trong gia đình phong kiến xưa, đàn ông thường tam thê tứ thiếp, nếu như người phụ nữ có được đứa con để nối dõi tông đường thì địa vị của họ sẽ được nâng cao. về sau, người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người phụ nữ có con cái thành danh, được người đời kính trọng. (ND)

Có lẽ bị tâm trạng hỗn loạn của mình ảnh hưởng, Khinh Phụng càng nói càng hăng say, một màn cung đình tranh đấu mới chỉ xuất hiện trong tưởng tượng đã được nàng mô tả giống y như thật, khiến Phi Loan nghe thôi cũng phải giật mình thon thót. Sau khi thăm dò hậu cung xong rồi, hai người vừa trở về vừa thảo luận xem làm thế nào để có thể tiếp cận hoàng đế. Cả hai thảo luận hăng say, quên mất việc đề phòng cẩn thận, đến khi đột nhiên ngẩng đầu lên lại trông thấy từ xa có một nhóm cung nữ đang đi tới.

Trong cung Đại Minh hoa lá tốt tươi, rất nhiều núi giả, không thiếu gì cơ hội cho Khinh Phụng và Phi Loan lẩn trốn, vậy mà chẳng hiểu tại sao lúc này, hai nàng lại đột nhiên “đồng tâm nhất trí”, trong đầu chẳng biết nghĩ cái gì, cùng trốn ra sau một ngọn núi giả, biến lại hình người rồi cứ thế đi ra, mỉm cười đối mặt với nhóm cung nữ.

Thế là, những tiếng kêu thét thảm thiết thê lương chẳng khác nào tiếng quỷ khóc thần sầu của đám cung nữ bỗng chốc vang vọng khắp ngự hoa viên tĩnh mịch, ngay cả Vũ Lâm quân đang tuần tra gần đó cũng nghe tiếng chạy sang. Hoàng Khinh Phụng không rõ chuyện gì xảy ra nên cũng bắt đầu quan sát xung quanh, lúc nhìn thấy mặt Phi Loan, suýt chút nữa nàng cũng bị dọa cho nhảy dựng, kinh hãi lắp bắp nói: “Muội... mặt của muội…”

Khó trách tại sao đám cung nữ kia lại bị dọa cho hồn xiêu phách lạc như vậy, tiểu thư Phi Loan của chúng ta xưa nay đã quen qua loa đại khái, hơn nữa học nghệ cũng không được tinh thông cho lắm, thế nên vào thời khắc quan trọng nàng đã mắc phải một sai lầm trí mạng, động tác khi biến thân sang hình người không phối hợp nhuần nhuyễn cho lắm, quên mất việc đầu tiên là phải biến sang mặt người cái đã. Lúc này, ở trước mặt mọi người, nàng chính là một quái vật mình người mặt hồ ly, bảo sao lại chẳng dọa cho mọi người sợ chết khiếp.

“Không ổn rồi!” Hoàng Khinh Phụng vội vàng kéo Phi Loan, cùng hiện nguyên hình, như một làn khói chui tọt vào trong khe động núi giả trong hoa viên. Lúc này, những tiếng hô hào bắt yêu quái đã đồng loạt vang lên, đèn đuốc đều tập trung cả lại, chiếu sáng rực cả một dải ngự hoa viên, trông cứ như một con rắn phát sáng rực rỡ giữa màn đêm vậy. Trong những tiếng kêu khóc hỗn loạn của đám cung nữ vẫn chưa kịp hoàn hồn, giữa làn gió xuân man mác từ hồ Thái Dịch thổi đến, tất cả hòa quyện tạo thành một khung cảnh cực kì huyên náo, ồn ào.

Một chồn một cáo nấp sau núi giả tránh nạn, Phi Loan áy náy đến độ như sắp mắc nghẹn trong lòng, Khinh Phụng nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của nàng ấy, không nhịn được cười ha hả. “Thú vị quá, thú vị quá! Lâu lắm không bị người ta đuổi bắt như vậy! Hay là chúng ta chia nhau ra chạy, muội chạy theo hướng bắc, trở về điện Tử Lan, để ta dụ bọn họ đi chỗ khác!”

“Muội... để muội ẩn thân trở về!” Phi Loan vẫn rất bận tâm đến chuyện “thất thố” khi nãy của mình, nhưng nàng cũng không muốn làm Khinh Phụng đang chơi đùa hưng phấn phải thất vọng, vì vậy nàng xoay người một cái rồi nhảy ra ngoài, đột nhiên biến mất giữa màn đêm.

Khinh Phụng nở nụ cười, rất muốn trêu chọc đám cung nữ vẫn đang kinh hồn khiếp vía kia. Thế là, nàng biến đổi màu sắc chiếc váy lụa mỏng trên người mình, một tay cầm quạt che đi gương mặt, nhảy vài cái đến trước mặt mọi người.

“Hù...” Khinh Phụng híp mắt, cười với đám cung nữ đang mặt mày tái nhợt một cái, sau đó hé quạt để lộ ra gương mặt đầy lông lá của mình, dọa cho mọi người lại náo loạn cả lên.

“Ha ha ha...” Khinh Phụng vừa cười khanh khách vừa đẩy Vũ Lâm quân ra, lả lướt lượn quanh hồ Thái Dịch lăn tăn gợn sóng, nhanh chóng chạy thẳng về phía đông, giống như một chú bướm nhỏ nghiêng mình theo gió mà nhảy múa giữa màn đêm vậy. Nàng trốn trái tránh phải trong ngự hoa viên, chẳng mấy chốc đã bỏ lại đám cung nữ đang vô cùng hỗn loạn ở phía xa xa sau lưng mình, cho đến khi những tiếng huyên náo tắt hẳn, màn đêm lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có. Nhưng chính lúc Khinh Phụng đang dương dương tự đắc ấy, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi lác đác truyền đến từ một nơi không xa, hơn nữa, hòa trong tiếng mưa rơi tí tách ấy còn có cả tiếng sáo du dương êm ái.

Trong tiếng nhạc réo rắt ấy còn mang theo cả niềm tiếc nuối khôn cùng, khiến cho một người thổi sáo giỏi như Khinh Phụng cũng phải ngây dại trong chốc lát. Nàng rất muốn biết ai đang ở giữa đêm xuân rực rỡ mà vẫn cảm thấy bất lực, ưu thương đến thế. Một tay xòe quạt che kín mặt mình, nàng không kìm được lặng lẽ tìm đến nơi phát ra tiếng mưa rơi rả rích kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play