Điều khiến Khinh Phụng không thể ngờ được là, trong phòng của Lý Ngọc Khê lại chẳng có lấy một bóng người.
“Ôi, chẳng lẽ đôi oan gia này chạy đi đâu đó tiêu dao khoái hoạt rồi à?” Khinh Phụng nhăn mũi ngửi thử, nhưng nàng còn chưa ngửi ra mùi của Phi Loan thì đã bị hấp dẫn bởi một mùi thức ăn rất lạ.
Nàng thèm nhỏ cả nước miếng, chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, cứ thế chạy thẳng đến nơi phát ra mùi thơm ấy. Nàng chạy đến một con phố đông đúc, ngựa xe tấp nập, quán hàng san sát, tỏa ra mùi thức ăn ngào ngạt. Nàng men theo mùi vị mình yêu thích ban nãy, đi thẳng đến Dữu Gia Lâu ở phố Tu Chính, gọi cho mình hai chiếc bánh ú nhân lòng đỏ trứng mà nàng thích nhất.
Lúc chờ bánh được mang lên, Khinh Phụng nhìn đông ngó tây quan sát xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy Lý Ngọc Khê đang cắm đầu ăn bánh.
“Há, là con ngỗng đần kia!” Hai kẻ tham ăn gặp nhau, Khinh Phụng bèn hớn hở chạy đến trước mặt Lý Ngọc Khê, định cùng ngồi ăn với y.
Lý Ngọc Khê vừa nhìn thấy Khinh Phụng thì vô cùng hào hứng, nuốt vội miếng bánh trong miệng, cười ngu ngơ, nói: “Tỷ tỷ hôm nay thật có nhã hứng, còn lén xuất cung đến tận đây ăn bánh ú nữa. A, nhưng sao Phi Loan không đến với tỷ vậy?”
Lý Ngọc Khê hỏi một câu khiến cho Khinh Phụng choáng váng. Nàng không thể ngờ được là Phi Loan không đi gặp Lý Ngọc Khê. Nàng mở to mắt nhìn y, kinh ngạc thốt lên: “Cái gì? Ý ngươi là Phi Loan không có ở chỗ ngươi sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT