Dưới ánh đèn, Lý Hàm chăm chú nhìn Khinh Phụng một lúc, sau đó nở nụ cười kiểu cách thường ngày, nói: “Ái phi hãy bình thân!”
Vừa nói, hắn vừa tiến lên một bước, đỡ lấy tay Khinh Phụng, lại bất chợt nhìn thấy tấm bùa đào cùng hạt châu màu hổ phách long lanh đính trên sợi dây trường mệnh mềm mại quấn quanh cổ tay nàng, dưới ánh đèn mờ ảo càng phát ra ánh sáng lộng lẫy mà tinh tế.
Trong lòng Lý Hàm bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn không sao diễn tả được. Hắn nâng bàn tay Khinh Phụng lên, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, nhìn ống tay áo của nàng trượt xuống, lộ ra cổ tay ngọc ngà cùng chiếc vòng lấp lánh.
Lý Hàm hôn lên cánh tay trắng ngần như tuyết ấy của nàng, từ cổ tay lướt nhẹ đến tận bả vai, rồi xương quai xanh đẹp đẽ, khiến đôi hàng mi nàng không ngừng run rẩy, hơi thở cũng gấp gáp hơn. “Bệ hạ…”
Chỉ trong chốc lát, Khinh Phụng đã cảm nhận được y phục trên người nàng giống hệt như những chiếc lông vũ nhẹ tênh, từ từ rơi xuống. Lý Hàm say mê bế nàng lên, chậm rãi bước đến long sàng. Nàng vừa lúng túng lại vừa xấu hổ, vội vã túm chặt lấy vạt áo của Lý Hàm, giấu mặt mình trong ngực hắn.
Chín tầng bảo trướng buông xuống, che giấu cảnh xuân tươi đẹp bên trong. Lý Hàm mỉm cười nói nhỏ: “Khanh khanh, đây là lần đầu tiên nàng tới điện Thái Hòa của ta đúng không?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên…” Không tính lúc nàng ẩn thân đi nhìn trộm hắn. Nàng tựa vào lòng hắn, sau đó bỗng nhiên nhớ đến việc gì đó, khẽ run giọng nói với hắn: “Bệ hạ, ngài có thể gọi tên của thiếp không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play