“Muội…muội…muội! Nha đầu chết tiệt này! Muội dám không nói tiếng nào đã bỏ đi, có biết là tỷ lo lắng thế nào không hả? Khai mau, mấy hôm nay muội đã đi đâu?” Khinh Phụng ngồi bật dậy, vừa lay người vừa mắng Phi Loan.
“Xin lỗi, tỷ tỷ, muội đã khiến tỷ phải lo lắng rồi!” Phi Loan bị mắng nhưng vẻ mặt lại vô cùng hạnh phúc, hai má đỏ bừng, nhào vào lòng Khinh Phụng. “Muội sợ nói trước thì tỷ sẽ không cho phép muội đi nên mới giấu tỷ như vậy mà. Tỷ tỷ, tỷ đoán xem muội đã đi đâu nào!”
“Còn bảo tỷ đoán? Sao tỷ có thể đoán ra được chứ!” Khinh Phụng tức giận, lớn tiếng nói. “Ngay cả Thúy Hoàng còn không tính được muội đã đi đâu, tốt nhất là muội mau thành thật khai ra cho tỷ!”
“Tỷ tỷ, muội tới núi Côn Luân[1].”
[1] Núi Côn Luân: còn gọi là núi Côn Lôn, là một trong những dãy núi dài nhất Châu Á với tổng chiêu dài lên tới 3000km, rộng khoảng 130-200km (theo Wikipedia). Trong thần thoại Trung Quốc, nơi này được coi là “thánh địa” của những người tu đạo, nơi ở của Vương Mẫu nương nương, rất được sùng kính. (ND).
“Cái gì?” Khinh Phụng trợn tròn mắt, gần như không tin vào tai mình. “Muội nói muội đến núi Côn Luân? Núi Côn Luân ngay cả chim chóc cũng chẳng thèm đến đấy sao?”
“Đúng vậy, muội không chỉ đến núi Côn Luân mà còn gặp cả Tây Vương Mẫu nữa.” Phi Loan thành thật trả lời, vui vẻ nhìn gương mặt kinh hãi cực độ của tỷ tỷ mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT