Sáng sớm hôm sau, Khinh Phụng ngồi kiệu trở về biệt điện của mình. Nàng vừa bước chân vào đại điện đã ngẩng đầu hô lớn lên không trung: “Đạo sĩ thối, ngươi mau ra đây, ta biết ngươi có thể nghe thấy tiếng ta!”
Đêm qua, Phi Loan từ cung Hưng Khánh về, tìm cả đêm không thấy tỷ tỷ của mình đâu, lúc này vừa mới gặp mặt đã thấy nàng nổi điên thì càng chẳng hiểu ra sao, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đang gọi ai vậy?”
Khinh Phụng không để ý đến câu hỏi của Phi Loan, ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt hung dữ, càu nhàu: “Đạo sĩ thối, ngươi mau ra đây đi, ta có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ, rõ ràng ngươi đã nói là sẽ hóa địch thành bạn cơ mà!”
Nàng vừa nói xong, trên không trung liền có mây mù xuất hiện, Vĩnh đạo sĩ còn đang ngáp ngủ hiện ra giữa đám mây, lười nhác ngoáy tai một cái. “Chồn nhỏ, đây là thái độ nhờ người giúp đỡ của ngươi sao?”
Khinh Phụng không muốn tốn hơi thừa lời với hắn, đôi mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm. “Ngươi đừng có tranh luận với ta nữa! Ta đã nghĩ cả đêm rồi, người có thể thoải mái nói hươu nói vượn trước mặt thánh thượng mà không bị nghi ngờ gì hiện nay chỉ có một mình ngươi thôi. Ngươi có muốn giúp ta hay không?”
Vĩnh đạo sĩ ngồi trong mây nhìn Khinh Phụng, sau đó bật cười. “Giúp, dù sao thì ta cũng đang vô cùng rảnh rỗi.”
Khinh Phụng không rảnh để chú ý đến mấy câu nói bỡn cợt ấy của Vĩnh đạo sĩ, cứ thế chui vào trong giường, một lát sau lấy ra một miếng ngọc tỷ trắng muốt sáng bóng, đưa cho Vĩnh đạo sĩ xem. “Ta phải danh chính ngôn thuận mang thứ này giao cho hắn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play