Cả đêm nay Ly Sơn hoảng loạn nhốn nháo, trời lại đổ thêm một trận tuyết nhỏ. Trong bầu không khí lạnh lẽo ấy, Phi Loan hắt hơi một cái, vừa khụt khịt mũi vừa ai oán phàn nàn: “Làm người thật phiền phức quá, toàn thân đều trần trùi trụi, không có lông dày thật là lạnh quá...”

“Muội ngốc quá! Đây chính là niềm vui của con người, như vậy thì hôm nay mới có thể mặc y phục đỏ, ngày mai lại có thể thay sang mặc màu xanh ngọc, mùa hè mặc váy mỏng, mùa đông thay áo bông, thật là thú vị biết bao!” Khinh Phụng đương nhiên không đồng ý mà phản bác Phi Loan, cùng nàng ấy bám vào cửa sổ phơi nắng, nhìn đám phi tần ở cung Hoa Thanh đang soi gương để vẽ lông mày. “Lại còn có thể điểm phấn tô son lên mặt nữa, thật là đẹp...”

Đêm qua hai nàng đã thi triển pháp thuật, xâm nhập vào thiên điện, nơi ở của các phi tần, khiến tất cả mọi người đều cho rằng sau khi hai nàng hiến vũ thì được chuyển đến nơi này chờ Đường Kính Tông sủng ái, cho nên toàn bộ cảnh máu tanh đêm qua đều không liên quan gì đến các nàng cả. Phi Loan ngơ ngác thưởng thức cảnh đám phi tần vẽ lông mày một lúc lâu, đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “A, không đúng! Chẳng phải sau khi hoàng đế băng hà thì không được phép trang điểm sao? Hơn nữa, bọn họ còn đang mặc áo tang thì chắc không phải là không biết tin dữ rồi, sao lại còn trang điểm nữa?”

“Hì hì hì!” Khinh Phụng bật cười vẻ rất xấu xa, đưa tay cốc lên đầu Phi Loan một cái. “Muội vẫn không hiểu sao? Chờ đến lúc tân hoàng đế vững vàng ngồi trên ngai vàng ra lệnh cho các nàng khóc thì các nàng mới được phép khóc, nếu như đã khóc cho tân hoàng đế xem thì nhất định phải khóc sao cho đẹp một chút, cho dù chẳng may có khóc trôi cả phấn thì cũng có thể coi đó là “huyết lệ tương tư”, dù nói thế nào cũng có lý cả! Hơn nữa, chỉ điểm chút phấn son thì không coi là trang điểm được.”

Cũng giống như nàng vậy, chỉ vì trong lòng luôn nghi ngờ mặt mình có màu vàng cho nên sáng nay nàng đã lén thoa chút phấn trắng lên mặt, cộng thêm chút phấn má hồng, như vậy cũng không thể coi là nàng đã “trang điểm” được.

“Vậy khi nào thì tân hoàng đế mới đến nhỉ?” Phi Loan vẫn rất ngây thơ hỏi.

“Sẽ nhanh thôi!” Khinh Phụng nói, trong lòng nàng cũng đã tính trước cả rồi. “Quần long sao có thể thiếu con đầu đàn được? Giang sơn đâu thể một ngày không vua? Những chuyện thế này đương nhiên sẽ có cả đám đại nam nhân lo lắng thay cho chúng ta rồi. À không phải, bọn chúng cũng không thể coi là nam nhân, bọn chúng là nội thị!”

“Đâu phải chỉ có nội thị, cả đám đại thần kia cũng sẽ rất lo lắng cho xem.” Phi Loan nhỏ giọng nhắc.

“Đại thần sao? Đám đại thần đó đều là phường vô dụng hết.” Khinh Phụng khinh thường liếc nàng ấy một cái. “Dù tỷ chưa từng rời khỏi Ly Sơn cũng biết, tất cả mọi chuyện của vị hoàng đế này đều do nội thị thao túng cả, nếu không phải thì hôm qua đám nội thị đó dám giết hoàng đế sao?”

“Suỵt...” Phi Loan ra hiệu cho Khinh Phụng đừng lên tiếng, nàng cẩn thận nhìn chằm chằm vào tên nội thị mới đi ngang qua đó không xa, chờ đến khi gã đi xa rồi mới dám nói nhỏ. “Vậy chắc không phải chúng ta chờ cho tân hoàng tiếp vị rồi lại đi gieo họa cho hắn chứ?”

“Đúng vậy!” Khinh Phụng gật đầu chắc nịch, nàng đương nhiên sẽ giấu nhẹm đi kế hoạch du ngoạn nhân gian của mình rồi.

“Haizz, vậy mong rằng tân hoàng đế kia nhanh chóng kế vị đi, để chúng ta gieo họa xong cho hai tên hoàng đế là có thể được về nhà!” Phi Loan nhìn lên bầu trời rộng lớn trên đỉnh Ly Sơn, thành tâm cầu nguyện như vậy.

Khinh Phụng cũng chẳng có cách nào với cô tiểu thư ngây ngô nhà mình cả, chỉ có thể vừa úp úp mở mở để lừa gạt nàng ta, vừa âm thầm quan sát xung quanh.

Lại nhắc đến đám Lưu công công kia, sau khi hợp mưu sát hại Đường Kính Tông, quả thực bọn chứng cũng phải vất vả để có thể chọn được người kế vị. Sau khi sàng lọc cẩn thận, cuối cùng bọn chúng quyết định giả mạo ý chỉ của Đường Kính Tông, chọn lập thúc thúc của Kính Tông, Giáng vương gia Lý Ngộ tạm thời thay hoàng đế giám quốc. Khi vị vương gia chỉ khoảng hai mươi mấy, chưa đến ba mươi tuổi kia chạy đến Ly Sơn chủ trì đại tang cho Kính Tông, Khinh Phụng vừa mới nhìn thấy hắn từ xa đã cảm thấy không hài lòng.

“Ta nhổ vào! Tại sao lại là một lão già chứ?” Khinh Phụng mắng thầm trong lòng, sau đó nghiêm mặt quay sang nói với Phi Loan: “Tỷ bảo này, thật ra thì hại chết một hoàng đế cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chúng ta về Ly Sơn thôi.”

“Vậy cũng được sao? Chẳng phải tỷ nói hai người chúng ta mỗi người phải diệt trừ một tên hoàng đế sao? Bây giờ tân đế đã tới rồi, sao chúng ta lại có thể bỏ đi được?” Chẳng ngờ luc này Phi Loan lại có tinh thần trách nhiệm đến thế, lần này đến lượt nàng ta lên tiếng từ chối đề nghị trở về Ly Sơn.

Thực ra cũng không thể trách con mắt thẩm mỹ vẫn còn non nớt của Khinh Phụng được. Nàng và Phi Loan chỉ là những tiểu yêu tinh tu hành nhiều năm trong núi, nếu đổi sang tuổi tác của con người thì họ cũng chỉ là những cô nương mới có mười ba, mười bốn tuổi đầu mà thôi, ở cái độ tuổi của những cô nương mới lớn thế này, làm gì có ai tình nguyện thích một “lão già” lớn hơn mình rất nhiều tuổi chứ?

Đối với việc đại tiểu thư không chịu nghe theo lời mình trong chuyện này, Hoàng Khinh Phụng cảm thấy vô cùng tức giận. Bởi thế, khi nàng cùng với Phi Loan khoác lên mình bộ tang phục, trà trộn vào đám phi tần vừa đi vừa khóc trở về cung Đại Minh ở thành Trường An, nàng vẫn còn giả vờ vừa lau nước mắt vừa cằn nhằn với Phi Loan: “Muội bảo tỷ phải nói gì mới tốt cho muội bây giờ? Việc thị tẩm đau đớn như vậy, tỷ sao có thể nhẫn tâm nhìn muội phải chịu khổ đây? Tỷ vốn nghĩ rằng, cứ coi như tên hoàng đế kia là do muội hại chết đi, tỷ cũng không có ý định tranh công lãnh thưởng với muội, tỷ chỉ cần mang theo ngọc tỷ về giao cho mẫu mẫu thì chuyện này vẫn có thể cho qua được. Thế mà lòng tốt của tỷ lại bị muội coi như lòng lang dạ thú. Ôi, thật uổng công muội đã bú sữa của mẹ tỷ mà lớn lên, muội lại nghi ngờ tỷ như vậy, sao mà số tỷ lại khổ như vậy cơ chứ...”

Cứ thế suốt quãng đường từ Ly Sơn về Trường An, lỗ tai của Phi Loan cũng sắp kết kén đến nơi rồi. Khinh Phụng kiên trì chẳng khác gì một con lừa chăm chỉ kéo xe mà cằn nhằn bên tai Phi Loan, lại cộng thêm những tiếng khóc lóc thảm thương trong đoàn người cùng trở về cung, khiến cho Phi Loan tức cảnh sinh tình cũng cảm thấy tâm tư mình trở nên bi thảm. Nàng thật lòng không muốn tỷ muội tốt cùng mình lớn lên từ nhỏ phải đau khổ như vậy, vì thế nàng bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, xem liệu có phải mình không nên kiên trì như vậy hay không.

Chính lúc Phi Loan cảm thấy vô cùng khó xử như vậy thì đám “nam nhân” trong cung Đại Minh kia cũng bắt đầu lập những âm mưu bí mật.

Thì ra, sau khi bọn Lưu công công hợp mưu lập Giang vương lên ngôi rồi, chúng lại bắt đầu bàn bạc việc đoạt lại quyền lực trong tay những quan nội thị khác, việc này đã chọc giận đến hai bên tả hữu Khu Mật sứ là Vương Thủ Trừng và Dương Thừa Hòa, cùng với hai cánh tả hữu Thần Sách quân là úy quan Ngụy Tòng Giản và Lương Thủ Khiêm. Vào thời đó, người đảm nhận bốn chức vị này trong đám nội thị được gọi là “Tứ quý”, đều là những nhân vật có thực quyền trong giới hoạn quan.

Vì thế, bọn Vương Thủ Trừng bắt đầu liên kết với các nguyên lão trong triều, nhân lúc Giáng vương Lý Ngộ vào cung, mượn danh nghĩa tiêu diệt phản tặc mà phái tả hữu Thần Sách Phi Long tiêu diệt toàn bộ đồng đảng của Lưu công công, ngay cả Giáng vương Lý Ngộ cũng chết trong lúc loạn binh giao chiến. Điều đó khiến cho Khinh Phụng và Phi Loan đang trà trộn trong đám phi tần hỗn loạn phải ngạc nhiên đến độ không thốt lên lời.

“Hai... hai... hai... hai hoàng đế rồi!” Phi Loan lắp bắp nói, cảm thấy tảng đá nặng trĩu trong lòng mình cũng đã được hạ xuống.

Lúc này, Khinh Phụng cũng thở phào nhẹ nhõm gật đầu một cái, vừa định nói họ có thể trở về nhà rồi thì nàng thoáng nhìn thấy đám nội thị trong nhóm Tứ quý kia đang bàn bạc việc lập “thiếu chủ” lên ngôi. Mà vị thiếu chủ đó lại chính là đệ đệ của Đường Kính Tông, Giang vương Lý Hàm[1].

[1]. Lý Hàm: Còn gọi là Lý Ngang, một vị vua có thật trong lịch sử Trung Quốc. Lý Ngang (809 – 840) là con thứ hai của vua Đường Mục Tông, em cùng cha khác mẹ với Đường Kính Tông. Trước khi lên ngôi, Lý Ngang được phong làm Giang vương, đến cuối năm 826, hoạn quan Lưu Khắc Minh giết chết Đường Kính Tông, Lý Ngang kế thừa ngôi vị hoàng đế, tục gọi Đường Văn Tông. Đường Văn Tông tại vị mười ba năm, lấy ba niên hiệu Bảo Lịch, Thái Hòa và Khai Thành. Các niên hiệu này đều xuất hiện trong tác phẩm. (ND)

Vị thiếu niên sắp tròn mười sáu tuổi, quanh năm suốt tháng làm bạn với thuốc, giữa trời đông giá lạnh cùng tinh phong huyết vũ lộ ra thân hình yếu đuối, dáng vẻ thiếu sức sống lặng lẽ chấp nhận biến cố số phận lớn lao đang xảy đến với mình. Thân thể vừa mong manh như lưu ly dễ vỡ lại vừa phảng phất khí chất của bậc đế vương ấy xuất hiện trên thềm đại điện, Hoàng Khinh Phụng nàng cuối cùng cũng nhận ra một sự thật rằng, bản thân nàng ngoại trừ những “ưu điểm” như tham ăn lười làm, ích kỷ tư lợi ra thì vẫn còn một điều khác nữa, đó là vừa thấy “soái ca” thì chẳng thể nào nhấc nổi chân nữa rồi.

“Tỷ tỷ, bây giờ đã có hai hoàng đế chết rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về nhà rồi!”

“Không, tên đó chẳng qua chỉ là thay vua giám quốc mà thôi, không thể coi là hoàng đế được, đây mới là hoàng đế thứ hai... Không cho phép muội có ý kiến! Muội đã bú sữa của mẹ tỷ rồi thì phải nghe lời tỷ!”

Vì thế câu chuyện về tiểu hồ ly và tiểu chồn yêu của chúng ta đến tận lúc này mới được coi là chính thức bắt đầu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play