Trong đại điện không hề đốt nến, cả căn phòng tràn ngập một màu tối đen, nhưng dù vậy thì cũng chẳng thể làm khó được cặp mắt của những loài động vật ăn đêm như các nàng. Trong bóng tối, đôi con ngươi của Khinh Phụng lóe lên một tia sáng màu xanh nhạt, thu hết thảy những bí mật đang bị màn đêm che giấu bên ngoài vào trong đôi mắt của mình. Nàng thấy rõ ràng Đường Kính Tông Lý Trạm áo quần xộc xệch, tóc xõa rốì bù, đang bị một người mặc trang phục như một vị tướng lĩnh ấn xuống đất. Cổ của hắn bị người kia bóp chặt, khó khăn lắm mới có thể phát ra mấy tiếng kêu cứu tắc nghẹn nhưng lại bị át đi bởi những âm thanh vọng đến từ yến tiệc linh đình bên ngoài đại điện kia. Đối mặt với cái chết gần kề trước mắt, Lý Trạm cố sức giãy giụa, khó khăn lắm hắn mới có thể thoát khỏi bàn tay của hung thủ, nhưng chẳng ngờ ngay khi hắn vừa mới lật người bỏ chạy đến cửa điện, lại bị người nào đó dùng cây gậy bằng đồng giáng một đòn trí mạng vào gáy.

Thế là vị thiên tử trẻ tuổi chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh, bổ nhào xuống đất, đoạn khí bỏ mình. Lúc này, lại có mấy người lặng lẽ bước vào trong điện, bắt đầu thắp nến trong đại điện lên. Khi ánh nến lập lòe chiếu sáng một phần đại điện, một bóng người mơ hồ rất đúng lúc lọt vào tầm nhìn của Khinh Phụng, còn tên hung thủ vừa mới hành thích vua lúc này cũng vừa thở hổn hển vừa nghênh đón người mới vào đại điện kia, nói: “Đại sự đã xong, nhanh chóng nghĩ cách giải quyết hậu quả đi!”

Lúc này, một cây nến trên giá nến cũng vừa được đốt lên, chiếu rõ gương mặt của kẻ đó, chính là vị Lưu công công ban ngày vẫn ngoan ngoãn cúi đầu hầu hạ Đường Kính Tông. Khinh Phụng nhìn thấy rõ người tới là ai rồi thì cũng phải hít sâu một hơi, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con người có khuôn mặt còn đáng sợ hơn cả yêu quái như vậy, khuôn mặt đó khiến toàn thân nàng đột nhiên mềm nhũn, ngã về phía sau, tựa vào thành tủ, lắp bắp nói với Phi Loan: “Hoàng đế đã chết... Nhiệm vụ của chúng ta... hoàn thành rồi... đúng không?”

Phi Loan vừa nghe Khinh Phụng nói thế thì vừa mừng vừa sợ, che miệng kêu lên: “Hoàng đế chết rồi sao?! Vậy thì chúng ta có thể trở về Ly Sơn phục mệnh với mẫu mẫu rồi đúng không?! Muội cũng không cần thị tẩm nữa rồi! Tốt quá, đúng là tốt quá!”

Khinh Phụng nghe nàng nói những câu chẳng có chút cầu tiến nào như thế thì chỉ có thể mím môi im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, sóng mắt khẽ chuyển, nàng nói chắc như đinh đóng cột: “Không được! Hôm nay chúng ta vừa mới xuống núi thì hoàng đế đã chết, chuyện này không ổn chút nào!”

“Có gì không ổn chứ?” Phi Loan nhìn Khinh Phụng vẻ không hiểu gì cả, nàng cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.

“Muội nghĩ mà xem...” Khinh Phụng giơ hai ngón tay ra, lắc qua lắc lại trước mắt Phi Loan, giải thích cho nàng hiểu. “Hai chúng ta cùng ăn Mị đan nhưng lại chỉ hại chết có một tên hoàng đế, khi trở về phục mệnh sẽ nói hoàng đế này là do muội giải quyết, hay là do tỷ giải quyết đây?”

“Việc này...” Phi Loan nháy mắt một cái, có vẻ chột dạ nhìn Khinh Phụng, nói. “Hay cứ coi như là do tỷ tỷ giải quyết đi...”

“Đại tiểu thư của tôi ơi!” Khinh Phụng thấy Phi Loan lại nói ra những lời thiếu tiền đồ như vậy thì vô cùng nôn nóng, chỉ hận là mình không thể tát cho nàng ấy một cái cho tỉnh cái đầu ra, nhưng nàng lại sợ những người trong điện kia nghe thấy nên chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại, ghé vào tai Phi Loan nói nhỏ: “Sao muội lại chẳng có chút tinh thần tranh đấu gỉ thế hả? Chúng ta vất vả lắm mới có được cơ hội xuống núi vậy mà muội lại đòi về! Thật đáng thương cho tỷ từ nhỏ đã phải chịu tội theo muội, ngay cả sữa mẹ cũng không được bú lấy một ngụm, bây giờ muội lại còn đánh trống lui quân như thế, muội không cảm thấy có lỗi với tỷ sao?”

Phi Loan bị Khinh Phụng cằn nhằn đến mức lỗ tai lên kén đến nơi rồi, nhanh chóng rụt đầu rụt cổ lại, thỏa hiệp với nàng: “Được rồi, được rồi mà, tất cả mọi chuyện muội đều nghe lời tỷ hết không phải là được rồi sao...”

Trên gương mặt Hoàng Khinh Phụng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười đắc ý vô cùng xấu xa, nàng lại ghé vào cửa tủ quan sát tình hình bên ngoài. Lúc này, chẳng biết vì sao mà tất cả người bên ngoài đều đi cả rồi, trong đại điện trống không chỉ còn lại thi thể của Đường Kính Tông Lý Trạm nằm im trên mặt đất. Đôi mắt khẽ chuyển, Hoàng Khinh Phụng âm thầm tự nhủ: “Bây giờ trong điện đã không còn ai nữa rồi, chúng ta phải ra ngoài xem một chút.”

Phi Loan vẫn còn rất đau lòng vì chưa được về nhà ngay, tiếp tục ngồi ôm đầu gối rên rỉ: “Muội không đi đâu, muội không muốn đi xem người chết.”

Khinh Phụng nghe Phi Loan nói vậy thì khẽ bĩu môi một cái, cũng không ép buộc nàng ấy nữa, một mình chui ra khỏi tủ. Lúc này, gió lạnh vù vù thổi vào đại điện, làm ngọn nến leo lắt trong phòng tắt ngấm, Hoàng Khinh Phụng nhẹ nhàng nhảy vài bước đến gần nơi đặt thi thể Lý Trạm, lượn quanh thân hắn một vòng. “Chậc chậc, đúng là chết thật rồi.”

Nàng đưa cái chân nhỏ nhắn của mình ra đá vào thi thể Đường Kính Tông, sau đó lại ngồi xổm xuống cạnh hắn, nghiêng đầu tò mò quan sát cẩn thận tình trạng của hắn. Lúc này, nàng đột nhiên phát hiện bàn tay hắn có chút kỳ lạ. Những ngón tay tái nhợt, cứng ngắc của hắn như đang cố sức với ra phía trước, như muốn bắt lấy thứ gì vậy. Trong ánh nến mờ ảo, dáng vẻ ấy của hắn trông càng quái dị và đáng sợ hơn. Khinh Phụng nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, bất ngờ phát hiện bên dưới tấm rèm gấm cách đó không xa lộ ra một vật gì đó màu trắng trong suốt. Nàng tò mò, lập tức chạy tới cầm vật đó lên xem, vừa nhìn đã phát hiện ra đó chính là một khối ngọc thạch được khắc thành hình một con dấu.

“Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương...” Khinh Phụng lẩm nhẩm đọc tám chữ được khắc trên con dấu, đột nhiên như bừng tỉnh, nhận ra đây là vật gì. “A, đây chính là truyền quốc ngọc tỷ mà!”

Khinh Phụng nhanh chóng tính toán trong lòng. “Từ xưa đến nay, đời đời đế vương đều phải lấy truyền quốc ngọc tỷ để thu phục bách tính, nếu như không có ngọc tỷ này thì dù có ngồi trên ngai vàng cũng chỉ là một vị hoàng đế danh không chính ngôn không thuận mà thôi. Hôm nay, Đường Kính Tông đột nhiên băng hà, khiến cả mình và Phi Loan cũng phải hồ đồ, chẳng biết đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa nữa, nếu như cứ thế trở lại Ly Sơn thì biết phải ăn nói với mẫu mẫu thế nào đây? Ha ha, nhưng giờ đã có ngọc tỷ này trong tay rồi, chẳng phải mọi chuyện sẽ càng dễ dàng hơn sao! Đúng vậy, cứ làm thế đi!”

Khinh Phụng nghĩ tới đây bèn cất luôn ngọc tỷ vào trong ngực, có nó thì khi trở về Hồ động ở Ly Sơn nàng có thể kể công được rồi. Sau khi giấu kĩ ngọc tỷ, nàng còn định thăm dò xung quanh nữa, nhưng đúng lúc này, từ bên ngoài lại vang lên một tiếng động rất nhỏ, nàng dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, rồi nhanh chóng nhảy thẳng vào trong tủ, đóng chặt cánh tủ lại.

Cùng lúc đó, một tên nội thị lặng lẽ đi vào trong đại điện, đến trước thi thể Lý Trạm, lẳng lặng đứng nhìn một lúc. Đó là một nội thị rất trẻ, dáng người cao gầy, toàn thân mặc một bộ cung bào có thêu hoa văn màu vàng, gương mặt nhọn trắng bệch không chút huyết sắc lại khiến người ta cảm thấy thanh tú lạ kỳ, mày ngài mắt phượng toát lên sự âm trầm lạnh lẽo khiến người đối diện phải rùng mình, nốt ruồi màu xanh nhạt ngay dưới mắt trái càng làm cho gã có vẻ lạnh lùng hơn.

Viên nội thị đó ngồi xuống bên cạnh thi thể của Lý Trạm đưa tay lục lọi khắp thân thể hắn một lúc lâu, sau đó khẽ nhíu mày vì chẳng thu hoạch được gì cả. Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng bắt đầu liếc quanh điện tìm kiếm một vòng, sau đó đứng dậy, đến mở từng chiếc hộp ở trên bàn ra kiểm tra, tiếp theo tìm đến kệ sách, tủ đồ, thậm chí là cả hộc tủ ngầm ở trên tường nhưng vẫn không thấy, mãi đến khi trong mắt gã dấy lên một tia ngờ vực, gã mới dừng tay lại.

Viên nội thị kia cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, cuối cùng, ánh mắt gã xuyên qua bức rèm che bên trong điện, dừng lại trên chiếc tủ quý mà Phi Loan và Khinh Phụng đang giấu mình, rồi gã nhẹ nhàng sải bước, lướt qua tấm thảm Ba Tư thật dày. Đúng lúc những ngón tay lạnh băng của gã chạm vào cánh tủ thì bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân vội vã.

Viên nội thị kia cảnh giác quay người lại xem thì thấy lúc này, có mấy tên nội thị cũng ăn mặc tương tự gã vội vã chạy vào từ bên ngoài điện. Một trong số đó vừa thấy gã thì lập tức thúc giục: “Hoa nội thị, sao ngươi vẫn còn ở đây? Bên ngoài đang loạn hết cả lên rồi kìa, nhanh chóng ra đó đi!”

Viên nội thị kia chỉ lặng lẽ gật đầu một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra mà theo đám nội thị kia ra bên ngoài đại điện. Nhưng ngay khi gã ra đến cửa điện thì đột nhiên có vẻ không cam tâm mà quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc tủ mà Phi Loan và Khinh Phụng đang ẩn thân.

Cùng lúc đó, Khinh Phụng ở trong tủ cũng phải vỗ ngực mừng thầm cho sự may mắn của mình, nói: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật…”

Ngược lại, Phi Loan thì không cho là như vậy. Nàng khụt khịt mũi, bĩu môi nói với Khinh Phụng: “Tỷ tỷ, tỷ sợ cái gì chứ? Chúng ta có pháp thuật mà, dù có bị gã phát hiện ra thì chúng ta cũng có thể thi triển pháp thuật để hù chết gã!”

“Muội thì biết cái gì!” Khinh Phụng xoa đầu cô tiểu thư nhà mình một cái, giảng giải từng chuyện cho nàng ta hiểu, “Chúng ta đã trà trộn vào thế giới của loài người, nếu phải dùng đến pháp thuật mới có thể thắng được thì cũng chẳng vẻ vang gì. Hơn nữa, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, bây giờ tốt nhất là đừng để cho người khác phát hiện ra chúng ta, bởi vì tỷ vừa mới nhặt được một bảo bối, muội nhìn xem…”

Vừa dứt lời, nàng bèn lấy ngọc tỷ từ trong ngực ra, đưa đến trước mặt Phi Loan. Phi Loan không kiềm chế được mà kêu lên một tiếng kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn chăm chú vào bảo bối trong tay Khinh Phụng. Đây chính là khối ngọc tỷ mà năm đó Tần Thủy Hoàng hạ lệnh dùng viên ngọc bích nhà họ Hòa[1] để điêu khắc thành, nó có màu trắng noãn, trong suốt sáng bóng, dù có ở trong bóng tối vẫn phát ra ánh sáng êm dịu. Phi Loan không nhịn được phải đưa tay sờ tới sờ lui, vừa mừng vừa sợ nói: “Đây chẳng phải là truyền quốc ngọc tỷ sao?”

[1]: Ngọc bích nhà họ Hòa: Một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc, không những nổi tiếng là viên ngọc hoàn hảo không tì vết, mà còn là vật ghi dấu rất nhiều các sự kiện lịch sử của Trung Quốc, được sử dụng nhiều trong thi ca và thành ngữ, tục ngữ phương Đông. (ND)

“Ừ, tên bên ngoài ban nãy có lẽ cũng đang muốn tìm thứ này, dù sao thì bây giờ hoàng đế cũng đã chết rồi, trên đời còn có thứ gì quan trọng hơn cái này nữa chứ?” Khinh Phụng nháy mắt với Phi Loan, vẻ cực kỳ đắc ý, “Chúng ta nhất định phải giấu nó thật kĩ! Có điều bây giờ ở nơi này đã quá hỗn loạn rồi, chúng ta phải nhanh chóng trốn đến nơi khác mới được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play