Lúc này, nhạc phường cũng đã bắt đầu tấu lên khúc nhạc cung đình quen thuộc, đột nhiên, trong đôi mắt sáng của Phi Loan lóe lên ánh vàng, nàng thầm niệm một câu chú thuật khiến nàng vừa cất tiếng hát, mọi người đã tưởng mình đang nghe một khúc ca quen thuộc trong cung.
Thiên diệp hoa khai hương sắc thù,
Dạ thâm phác đắc ngọc yêu nô.
Giáng ti bán cước quang sinh tấn,
Thắng tự Đằng vương cựu điệp đô... [1]
[1]. Tạm dịch nghĩa: Ngàn cánh hoa thơm khoe hương sắc ngào ngạt, đêm khuya ôm lấy tấm lưng xinh như ngọc của mỹ nhân. Có tơ đỏ níu chân, tia sáng ánh trên làn tóc mai lấp lánh, đẹp chẳng kém gì bức tranh hoa bướm năm xưa của Đằng Vương. (ND)
Tiếng hát du dương của Phi Loan quả thật không chê vào đâu được, ngay cả ở trong Hồ tộc thì giọng hát của nàng cũng thuộc hàng số một số hai. Nhưng người phàm lục căn vốn không thanh tịnh, khi nghe được tiếng hát của nàng, dù có hay đến đâu cũng sẽ không cảm thấy có gì thần kỳ cả. Khinh Phụng thông minh lanh lợi, nàng hiểu rất rõ cách thức lấy lòng người khác, vì vậy, khi Phi Loan hát xong nửa khúc ca, nàng bèn lấy ra một cây sáo, nhẹ nhàng đặt lên môi thổi. Tiếng sáo bỗng vang lên réo rắt.
Tiếng sáo ấy, người phàm nghe ra thì có vẻ rất bình thường, nhưng thực tế đó lại là “tuyệt chiêu” của Khinh Phụng. Tiếng sáo vang xa, muôn chim trong núi Ly Sơn vừa mới nghe đã phải kinh hồn táng đảm. Trong tiếng sáo truyền đến một mệnh lệnh rõ ràng: “Tích li li, tích li li... Bách điểu trong Ly Sơn mau tới nghe lệnh, nếu dám cãi lời, khi mùa xuân đến các ngươi đừng mong được yên ổn ở trong tổ của mình mà đẻ trứng! Mau đến nghe lệnh!”
Nhờ thế, trong mắt của Đường Kính Tông lúc này, hai nàng vũ nữ tiến cống của Chiết Đông quốc thật quá thần kỳ. Nếu không thần kỳ thì tại sao lại có chuyện hai nàng còn đang ca múa, quanh điện đã vang lên tiếng muôn chim vỗ cánh được. Giữa mùa đông giá lạnh, vậy mà bách điểu ở Ly Sơn đều bay đến cả, vây quanh cung Hoa Thanh để được nghe tiếng hát của các nàng. Cảnh tượng này có khác gì cảnh các tiên nữ hạ phàm!
Cảnh tượng trước mắt khiến Đường Kính Tông liên tưởng đến những lời đồn đại về kỳ tích khi hắn xuất thế năm xưa. Vỉ thế, hắn càng cảm thấy thích thú hơn.
Chỉ là, trong mắt của Phi Loan và Khinh Phụng cùng với “đám thị vệ” của Chiết Đông quốc thì tình cảnh lúc này chỉ có thể dùng hai chữ “hỗn loạn” để hình dung. Toàn bộ chim muông trong núi đều vội vàng bay tới vây quanh Hoàng Khinh Phụng, có con gọi nàng là “tiểu tổ tông”, có con lại gọi “cô nãi nãi”, thậm chí có con còn tôn nàng thành “Hoàng đại tiên” nữa, tất cả đều rối rít cầu xin nàng đừng có phá tổ của chúng, cũng đừng có ăn trộm trứng chim chúng đang ấp dở nữa…
Chúng hồ ly ở Ly Sơn lúc này cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, người ta vẫn thường nói “con sâu bỏ rầu nồi canh”. Đây chính là con sâu bỏ rầu nồi canh đó!
Bỏi vậy, người đang đứng hát ở giữa bầy chim lúc này - Hồ Phi Loan - vốn là một cô nương thành thật nên vẻ mặt của nàng càng lúc càng khó coi. Ngược lại, Hoàng Khinh Phụng vẫn điềm nhiên tiếp tục chỉ huy chúng điểu. “Khôi Hỉ Thước, lượn một vòng trên đầu Phi Loan. Đúng rồi, chính là như vậy. Đỗ Quyên, mau chao liệng xung quanh ta. Đúng rồi, thêm một vòng nữa, phải rộng hơn một chút. Quạ nhỏ, mau cọ lên chân váy chúng ta, biểu hiện phải lanh lợi một chút, giống như gà con mổ thóc ấy, biết không? Học tập chút đi…”
Sau khi ra lệnh xong, Khinh Phụng thu sáo lại, xoay người vận dụng một chiêu Khinh Tự Quyết, mũi chân điểm nhẹ lên tấm thảm, cùng Phi Loan bay lên không trung, lật người một cái. Tay áo thướt tha như dòng nước chảy tung bay theo từng điệu múa của hai người. Nhìn thân ảnh hai người uốn lượn trong không trung theo từng tiết tấu nhanh chậm của điệu nhạc, người xem không khỏi cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Lúc này, mọi người chỉ thấy khắp nơi đều là váy áo tung bay, mũ vàng dây ngọc lung linh sáng chói, chẳng khác nào từng trận sao băng ào ào rơi xuống giữa ráng chiều, khiến người ta nhìn mà ngây ngẩn.
Cứ như vậy, một khúc nhạc ồn ào rộn rã cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng khóc ròng của bách điểu Ly Sơn, tiệc ca múa cũng tàn, khắp cung Hoa Thanh toàn là lông vũ. Văn võ bá quan cũng coi như mãn nhãn, riêng vị hoàng đế lúc nào cũng thích náo nhiệt ồn ào là Đường Kính Tông Lý Trạm thì lại càng thêm hớn hở vui tươi. Hắn nhảy phốc một cái khỏi long ỷ của mình, cười to, nói: “Hay, hay lắm! Thân nhẹ như yến quả nhiên không phải nói ngoa, chỉ một điệu múa lại có thể thu hút được muôn chim ghé đến thì kể cũng xứng danh hai chữ Phi Loan, Khinh Phụng. Chờ đến khi trở lại cung Đại Minh, trẫm nhất định sẽ xây cho các nàng một bảo đài phù dung bằng ngọc, để các nàng tha hồ ca múa. Các nàng sợ phơi nắng gặp gió, trẫm sẽ cho xây lầu vàng trướng bạc, sẽ không để cho các nàng giống như những bông tuyết kia lặng lẽ tàn phai! Nào, mau đứng dậy lĩnh thưởng đi!”
Hoàng Khinh Phụng nghe thấy vậy thì trong lòng vui vẻ, cùng Hồ Phi Loan duyên dáng đứng lên. Vào những lúc như thế này, Lý Trạm vốn xứng danh là một vị hôn quân mẫu mực, đương nhiên sẽ không quên nói ra một câu vô cùng “kinh điển”: “Mỹ nhân, mau ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn một chút.”
Vì thế, Khinh Phụng và Phi Loan cùng ngẩng đầu lên, và chỉ trong nháy mắt ấy, Mị đan của Hồ tộc lập tức phát huy công hiệu. Lý Trạm không thể không tròn xoe đôi mắt, hắn nháy mắt một cái, rồi lại nháy thêm cái nữa. Bình thường, khi mấy tên háo sắc nhìn thấy mỹ nhân đều là nhìn không chớp mắt, nhưng lúc này trước mặt Lý Trạm hắn lại có đến hai vị mỹ nhân, cho nên, ban đầu ánh mắt của hắn vẫn chưa thể tập trung ngay được. Sau khi nháy mắt hai cái rồi, cuối cùng hắn cũng đã xác định được mỹ nhân nào xinh đẹp hơn. Thế là, hắn tự tay đỡ tiểu hồ ly Phi Loan lên, ra vẻ thân thiết mà mỉm cười mờ ám với nàng. “Trước tiên hãy vào trong điện nghỉ ngơi, tối nay ban thưởng tắm gội ở hồ Hoa Thanh, chờ trẫm…”
Hoàng Khinh Phụng bị bỏ rơi bên cạnh liếc xéo một cái, trong lòng thầm mắng: “Ta nhổ vào!”
Quả nhiên Hắc Nhĩ mẫu mẫu đã nói đúng, dù cùng ăn Mị đan nhưng nàng cũng chỉ đẹp lên một chút mà thôi, cho dù có liếc mắt đưa tình mười lần cũng chẳng thể sánh được với người ta mỉm cười một cái, trên đời liệu còn chuyện gì khiến người ta phải sầu não hơn chuyện này nữa không? Trong lòng Hoàng Khinh Phụng vô cùng phiền muộn, tức đến ói máu mà lại chỉ có thể nuốt nước bọt khan.
Nhưng trong mắt của chúng hồ ly thì tình thế này quả thực vô cùng thuận lợi. Phi Loan của họ vừa mới gặp mặt hoàng đế đã có thể khiến hắn điên đảo thần hồn, không cách nào kháng cự được rồi. Ngươi xem, hắn lại còn tốn bao nhiêu vàng bạc để xây bảo đài phù dung, lầu vàng trướng bạc cho nàng nữa, phô trương lãng phí như vậy đúng là dấu hiệu rất tốt cho việc sắp mất nước mà!
Bởi thế người của Hồ tộc, cũng chính là đám thị vệ của Chiết Đông quốc, rất thỏa mãn giao người, trở về Ly Sơn.
Lúc này, cảnh tượng bách điểu quy tụ đã khiến cái tính ham vui của Đường Kính Tông bị kích thích, hắn chưa vội chạy đến gặp Phi Loan và Khinh Phụng ngay mà sai người dắt theo chó săn cùng khoái mã chuẩn bị lên Ly Sơn săn thú. Chuyện này rất thường xảy ra vào mỗi mùa đông, còn có cả cung từ[1] làm chứng nữa.
[1] Cung từ là những khúc ca thường được hát trong các cuộc mua vui hoặc tế lễ trong cung đình, nội dung xoay quanh cuộc sống thường nhật của hoàng đế và các phi tần, cung nữ trong cung. (ND)
Tuyết tình Bắc uyển liệp thông tật,
Cầu thượng phù quang ánh nhật mê.
Bác mộ bất tu di lạp chúc,
Yêu gian thường bội dạ minh tê. [1]
[1]. Tạm dịch: Trời đổ tuyết rơi, ngựa săn tung vó giữa vườn Bắc uyển; áo lông cừu phản chiếu ánh sáng tựa như ban ngày. Mặt trời xuống núi cũng không cần phải đốt nến, vì trên eo đã đeo sẵn viên ngọc dạ minh tê (miếng ngọc phản quang được khắc thành hình cánh hoa). (ND)
Bài cung từ này đặc tả về Đường Kính Tông Lý Trạm, cả áo lông cừu phản quang và ngọc dạ minh tê đều là phục sức của hắn. Nghe nói miếng dạ minh tê ấy chính là bảo bối do Nam Xương tiến cống, Lý Trạm sai người gắn nó vào một chiếc đai lưng, chuyên đeo vào những dịp đi săn, ban đêm chiếc đai lưng ấy phát ra ánh sáng chẳng khác nào ban ngày, gần như không cần phải đốt đèn đuốc gì cả.
Có một vị hoàng đế ngang bướng như vậy, văn võ bá quan cũng đã quen rồi. Ngược lại, hành động này của hắn lại khiến cho đám thị vệ của Chiết Đông quốc vừa mới cáo từ kia hoảng sợ. Nếu hắn cứ đi săn như vậy chẳng mấy chốc toàn bộ sinh linh ở Ly Sơn sẽ gặp tai ương, quả nhiên, mỹ nhân kế của các mẫu mẫu vẫn là sáng suốt nhất!
Sau khi đội ngũ đi săn hùng tráng của Đường Kỉnh Tông xuất phát, đám nội thị bèn mang chiếc tủ trú thân của Phi Loan và Khinh Phụng vào trong tẩm cung của hoàng đế. Phi Loan vẫn còn hốt hoảng nên ngồi không vững, mò mẫm xung quanh, cùng Khinh Phụng chui tọt vào ngăn tủ rộng rãi, thoải mái. Ở trong ngăn tủ, các nàng vẫn duy trì hình dáng con người, nhưng lại cuộn mình nằm xuống theo kiểu của hồ ly, chỉ còn thiếu mỗi việc dùng cái đuôi lông mềm mại cọ lên gò má mà thôi.
Lúc này, trong lòng Khinh Phụng vẫn còn cảm thấy ghen tị với Phi Loan, nhân lúc tiểu thư nhà mình vẫn chưa chuẩn bị kĩ, nàng đột nhiên nói: “Thị tẩm đau lắm đấy!”
“A?! Đau lắm sao?” Phi Loan giật nẩy mình, đôi mắt rưng rưng nước nhìn chằm chằm vào Khinh Phụng vẻ vô cùng sợ hãi. Nàng đã từng nghe kể về những chuyện ở nhân gian, vì thế vừa nơm nớp lo sợ hỏi Khinh Phụng, lại vừa hình dung so sánh. “Có đau hơn bị ngã từ trên cây xuống không?”
Khi còn nhỏ Phi Loan đã có lần bị ngã từ trên cây xuống, ấn tượng để lại rất sâu sắc. Chẳng ngờ Khinh Phụng lại trừng mắt, nói y như thật rằng: “Còn đau gấp mười lần ấy!”
“Hu hu...” Quả nhiên Phi Loan đã trúng kế, rầu rĩ hiện nguyên hình, cuộn mình giấu mặt trong đuôi mà than khóc. Khinh Phụng thì chỉ bĩu môi một cái, không buồn để ý tới nàng ấy nữa, xoay người sang hướng khác ngủ.
Khinh Phụng ngủ một mạch đến tận nửa đêm, cuối cùng vẫn bị Phi Loan lay tỉnh. Khi Hoàng Khinh Phụng mơ màng mở mắt ra thì đã nghe thấy giọng nói còn mang theo cả tiếng khóc thút thít của Phi Loan vang lên ngay bên tai mình: “Bên ngoài có... có động tĩnh rồi... Có phải muội phải đi thị tẩm rồi không? Muội không muốn, muội không muốn đâu, hu hu…”
Khinh Phụng bị những tiếng khóc nỉ non ấy làm cho hoàn toàn tỉnh táo, nàng nhăn mũi, ngửi thấy hương rượu nồng nặc. Trong bóng tối, nàng nháy mắt một cái, áp sát vào cánh cửa tủ, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm. “Suỵt, đừng khóc nữa, muội nghe thử xem, động tĩnh bên ngoài có gì đó không đúng lắm!”
Tiếng động này đúng là rất lạ! Hai nàng đang ở trong tẩm cung của hoàng đế, sao lại có thể nghe thấy như có tiếng người nào đó đang giãy giụa, còn cả tiếng kêu ú ớ, tiếng quần áo ma sát sột soạt, tiếng hơi thở nặng nề tắc nghẽn... Cứ như có ai đó đang bị bóp cổ, tay chân bị người ta giữ chặt nên mới phải cố sức giãy giụa.
Khinh Phụng cảm thấy tò mò. Nàng ghé khuôn mặt hạt dẻ nhỏ nhắn của mình lại gần cánh tủ, vươn tay nhẹ nhàng hé cánh tủ ra một chút để xem thử.