Khinh Phụng chạy một mạch khỏi tẩm cung của Lý Hàm, từ chối dùng kiệu Vương nội thị đã chuẩn bị sẵn, một mình quay lại tẩm điện.
Nàng đi dọc vườn hoa, khắp nơi đều ngập tràn cỏ hoa thơm ngát, nào là dành dành, hoa nhài, hoa huệ, ngọc lan… hoa nào hoa nấy đua nhau khoe sắc, tỏa hương ngào ngạt, trong mùi thơm mát còn mang theo hương vị của nước, im lìm phảng phất xung quanh nàng. Theo mỗi bước chân trong đêm khuya tĩnh lặng, từng nhịp thở của nàng đã bớt dồn dập, tâm trạng của nàng cũng dần bình tĩnh lại.
Đúng rồi, nàng cần phải thay đổi vận mệnh của Lý Hàm, nàng thầm nghĩ. Mặc kệ là bệnh tật hay tai ách, tất cả đều sẽ có biện pháp hóa giải. Cho dù nàng thực sự không tìm được biện pháp hóa giải thì chắc chắn trong Hồ tộc ở Ly Sơn sẽ có rất nhiều bảo vật bí truyền, dẫu có phải đánh đổi cả tính mạng của mình, vì Lý Hàm, nàng nhất định phải giành được nó,
Khinh Phụng vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ thì từ đâu đó có một con đom đóm xanh biếc bỗng nhiên bay đến trước mặt nàng, tự nhiên như không đậu lên chóp mũi nàng. Nàng liếc mắt nhìn con côn trùng nhỏ bé, trong lòng thầm cười nhạo: Con vật nhỏ này thật chẳng có tiền đồ, dù ngươi có cố gắng giành hút linh lực của ta thì cũng đâu thể tu luyện thành tiên được!
Chẳng ngờ chỉ trong nháy mắt, con vật nhỏ kia như đọc được suy nghĩ của nàng, nó bay lên, lượn thêm mấy vòng trên không trung rồi cứ thế bay thẳng về phía tây. Đồng thời, mấy chục con đom đóm khác cũng bay theo nó. Nàng nhìn mấy cảnh tượng như vậy thì cảm thấy khó hiểu, bấm ngón tay tính thử, phát hiện ở hướng đó xuất hiện một luồng linh lực rất mạnh. Chẳng cần phải suy nghĩ thì nàng cũng có thể đoán ra chủ nhân của luồng linh lực đó là ai, liền nhíu chặt đôi mày, cũng theo đàn đom đóm đi về phía tây.
Không ngoài dự liệu, sau khi vượt qua mấy tầng cung điện, chẳng mấy chốc Khinh Phụng đã nhìn thấy một con hồ ly đang ung dung ngồi giữa đám mây lơ lửng trên vườn bách thảo. Lúc này toàn thân Thúy Hoàng đều được đom đóm vây quanh, nụ cười nàng ta dưới ánh đom đóm lập lòe đẹp đẽ chẳng khác gì đang ngồi dưới ánh trăng bàng bạc.
“Hừ, ta biết ngay là cô mà, từ xa đã ngửi ra rồi.” Khinh Phụng khụt khịt mũi, cười khẩy, nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play