Ánh trăng lấp lánh phủ đầy trên sông, chiếu lên chiếc thuyền nhỏ theo sóng dập dờn, nhấp nhô trôi nổi giữa những lớp lá sen dày đặc. Lúc này, Lý Ngọc Khê và Phi Loan mệt mỏi ôm chặt lấy nhau, giống hệt một đôi chim uyên ương đang cuộn mình dưới tán lá sen, để mặc cho thân thể trống trơn hòa mình với thiên nhiên giữa màn đêm phủ đầy ánh bạc.
Thời khắc này, trong lòng họ đều không có một chút tạp niệm, cũng không muốn lo lắng cho chuyện tương lai, chỉ cần họ còn được ở bên nhau, dù có phải xuống hoàng tuyền cũng không hối hận.
Sau khi ân ái mặn nồng, Phi Loan và Lý Ngọc Khê mặc lại y phục, cố tránh những giọt sương đêm đọng trên những tán lá sen không ngừng rơi xuống. Nhân lúc đêm tàn chưa hết, Phi Loan tựa vào ngực Lý Ngọc Khê, lưu luyến nỉ non: “Lý công tử, chàng nên về thôi…”
“Ừ.” Lý Ngọc Khê nắm chặt tay Phi Loan, ngẩng đầu nhìn sao sáng trên bầu trời xa lắc, rầu rĩ gật đầu.
***
Mặc kệ việc Khinh Phụng vẫn đang ăn năn hối hận, cơn cảm lạnh của nàng nhanh chóng qua đi. Chỉ là, tuy thân thể đã khỏe mạnh lại nhưng tâm bệnh lại khó chữa, khiến nàng luôn buồn bã không vui, cả ngày uể oải cùng Phi Loan cuộn mình trong chăn giả ốm.
Phương pháp tiêu cực như vậy đương nhiên không phải là kế sách lâu dài. Chẳng mấy chốc đã có quan nội thị đến tuyên chỉ, nói muốn tách Khinh Phụng và Phi Loan ra, lấy lý do là Hồ Tiệp dư bệnh nặng đã lâu, thậm chí còn lây sang cả Hoàng Tài nhân nên cần phải chuyên tâm tĩnh dưỡng. Nghe ý tứ thì có vẻ muốn đẩy Phi Loan vào lãnh cung để nàng tự sinh tự diệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT