Buổi tối hôm đó, Lý Hàm quả nhiên phái hai nữ quan của giáo phường đến tẩm điện của Phi Loan và Khinh Phụng. Điều này đã chứng minh rằng, bằng sự nỗ lực không ngừng của bản thân, cuối cùng Khinh Phụng cũng khiến cho Lý Hàm vốn cả tháng nay không thèm đoái hoài đến hai nàng, lần nữa nhớ tới hai vị phi tần này của mình, nói đúng hơn là nhớ đến việc phải dạy dỗ lại nha đầu ngốc Phi Loan vẫn còn sợ hãi thị tẩm kia. Thật đáng mừng biết bao!
Nhưng cũng bởi thế mà lúc này, Khinh Phụng chẳng còn cách nào khác là đau lòng ngồi bên cạnh Phi Loan, cùng nàng nghe các nữ quan giảng bài. Thật đúng là khiến cho người ta khó chịu!
Phải biết rằng, trên đời này có mấy ai sánh được với một nửa tài năng của Khổng phu tử, biết tùy theo năng lực của học trò mà dạy dỗ cho phù hợp! Nếu không phải thì tại sao lúc này Khinh Phụng còn bị ép học Đồng thanh ca[1] của Trương Hành cơ chứ? Hoàn toàn không xứng với cấp bậc của nàng chút nào! Đám nữ quan này đúng là quá lạc hậu rồi!
[1]. Đồng thanh ca: Một bài thơ của Trương Hành (73-139, tự Bình Tử, sống ở thời Đông Hán), được coi là chuẩn mực cho thể thơ Ngũ ngôn, thường được dùng làm tu liệu nhập môn để dạy cho phụ nữ khi mới về nhà chồng trong xã hội Trung Quốc xưa. Nội dung bài thơ khuyên phụ nữ cần phải biết tuân thủ nữ tắc, một lòng phò giúp chồng, giống như một bề tôi phải trung thành với quân vương của mình vậy. (ND)
“Tình cờ gặp gỡ nên duyên. Thành gia lập thất, thiếp liền theo quân. Tình đầu e ấp đêm xuân. Hoa thơm sợ gió, tuyết ngần sợ mưa... [1]” Vị nữ quan lớn tuổi ngồi ngay ngắn trước mặt Khinh Phụng và Phi Loan, dịu dàng giảng giải cho các nàng nghe. “Câu thơ “Hoa thơm sợ gió, tuyết ngần sợ mưa” này đã phản ánh rõ tâm trạng của Hồ Tiệp dư và Hoàng Tài nhân lúc này, lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Thực ra hai người không cần phải sợ hãi như vậy, bởi vì trên đời này, bất cứ nữ nhân nào cũng phải trải qua thời khắc quan trọng của cuộc đời mình...”
[1]. Nguyên tác: Giải cẩu thừa tế hội, đắc sung quân hậu phòng. Tinh hảo tân giao tiếp, khủng lật nhược tham thang. Đây là bốn câu đầu trong bài Đồng thanh ca, nguyên tác thuộc thể Ngũ ngôn, trong bản dịch, người dịch đã chuyển sang thể Lục bát cho gần gũi hon. Riêng câu thơ cuối nguyên nghĩa là: Lúc nào cũng sợ hãi như gặp phải nước sôi. ở đây người dịch cố ý phóng tác để câu thơ thêm sinh động. (ND)
“... Nguyện làm chiếu cói canh thâu. Đêm đêm nâng giấc ngủ sâu cho chàng. Song thưa rèm lụa sẵn sàng. Thương chàng thiếp cũng chẳng màng gió sương. Mấy câu thơ này muốn nhắc nhở hai vị quý nhân cần phải dùng hết khả năng của mình để hầu hạ thánh thượng, ngay cả suy nghĩ, hành động cũng cần phải lấy thánh thượng làm đầu.” Nữ quan vừa giảng đến đây, gương mặt trang điểm rất đậm bỗng nhiên nở một nụ cười ám muội. “Tiếp theo, thiếp thân sẽ giảng giải những việc mà hai vị quý nhân cần phải biết trong đêm động phòng, mong Hồ Tiệp dư và Hoàng Tài nhân chú ý lắng nghe…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT