Khi Lý Hàm tỉnh lại đã thấy Phi Loan đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh mình, bàn tay mềm mại khẽ xoa lên ngực hắn. “Bệ hạ, sao ngài lại đột nhiên ngủ thiếp đi vậy? Có phải là do ban ngày làm việc vất vả quá không?”
Lý Hàm nhíu mày khẽ rên một tiếng, hơi chống người ngồi dậy, bàn tay không ngừng xoa trán, thở dài. “Có lẽ vậy...”
Thực ra hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao đang yên đang lành mình lại ngủ thiếp đi, mà còn ngủ rất say nữa? Lúc này, Phi Loan đang nằm bên cạnh hắn đột nhiên mỉm cười, đôi mắt sóng sánh nước dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên lấp lánh như sao. “Bệ hạ, nếu ngài vẫn còn cảm thấy mệt, chi bằng hãy nằm xuống nghỉ ngơi một lát. Còn nếu ngài cảm thấy buồn chán thì để thần thiếp kể chuyện cũ cho ngài nghe nhé!”
Lý Hàm ghé mắt nhìn sang, thấy gương mặt hiền lành, ngoan ngoãn của Phi Loan đang mỉm cười với mình, trong lòng bỗng cảm thấy thư thái hơn. Hắn nằm lại giường, cười ôn hòa, nói: “Được!”
Phi Loan nhanh chóng ngồi dậy, vui vẻ giúp Lý Hàm cởi áo khoác ngoài, gọi cung nữ mang nước ấm đến giúp hắn rửa mặt rồi lại tự lau mặt cho mình, làm xong mọi việc rồi mới đến nằm xuống cạnh hắn, bắt đầu kể chuyện cho hắn nghe.
“Trước đây, khi thần thiếp vẫn chưa tiến cung, có một lần thần thiếp trốn ra ngoài một mình, vào trong một ngọn núi hoang. Thần thiếp cứ đi mãi, cho đến chập tối thì cảm thấy vô cùng đói bụng, bèn quyết định tìm kiếm đồ ăn, cuối cùng đi vào trong một ngôi mộ...”
“Nàng đi tìm đồ ăn thì sao lại vào trong mộ?” Lý Hàm nằm bên cạnh kinh hãi hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play