Mọi việc tiếp theo diễn ra quá nhanh, Khinh Phụng chưa kịp ý thức được chuyện gì thì đã đột nhiên cảm thấy thân thể mình bị vây giữa ngàn con sóng nhấp nhô, dữ dội đến mức khiến nàng không tài nào mở mắt ra được. Nàng cũng không nhớ nổi Lý Hàm đã ôm lấy mình như thế nào, chỉ cảm thấy nàng như được đặt lên chiếc giường êm phủ đầy bọt sóng, chới với giữa dòng, mà Lý Hàm lại là tấm ván gỗ duy nhất nàng níu giữ được, nên chỉ có thể dựa dẫm vào hắn, ôm chặt lấy hắn, khó khăn lắm mới tìm về cho mình một chút hô hấp mỏng manh, sau đó lại tiếp tục bị những gợn sóng mãnh liệt xô đi, trăm hoa đua nở...
Tình cảm mãnh liệt dâng trào. Khinh Phụng hoảng hốt phát hiện chiếc váy mỏng nàng đang mặc trên người dần dần trượt khỏi bờ vai, bàn tay của Lý Hàm cũng dần di chuyển xuống eo nàng. Đang lúc triều dâng sóng dội, tiếng nói lanh lảnh của Phi Loan đã bị Khinh Phụng quên béng từ lâu đột nhiên vọng tới, càng lúc càng gần: “Tỷ tỷ, muội đã về rồi! Tỷ đoán xem hôm nay muội đã ăn gì nào? Muội…Tỷ tỷ?!”
Vào lúc thế này, Khinh Phụng chỉ có thể nhắm mắt chép miệng, trở lại dáng vẻ quen thuộc khi bị ngươi khác phát hiện mình đang làm chuyện xấu xưa kia, dưới con mắt sững sờ của vị đại tiểu thư nhà mình, giả chết. Ngược lại, Lý Hàm vẫn đang nằm đè trên người nàng lúc này lại rất bình tĩnh quay đầu sang nhìn Phi Loan vừa chạy tới, sau đó khẽ trở mình một cái nằm sang bên cạnh Khinh Phụng, miễn cưỡng cười với nàng. “À, Hồ Tiệp dư, nàng đã ăn món gì vậy?”
Phi Loan mở to mắt, trong lòng cũng biết lúc này mình nhất định không được nói thật, bèn buột miệng nói ra thứ đầu tiên nghĩ tới trong đầu: “Chuột đồng.”
Việc này cũng không thể trách Phi Loan được, mỗi lần Khôi Nhĩ mẫu mẫu gặng hỏi nàng những vấn đề tương tự thế này, nàng đều nói như vậy để lấp liếm, làm nhiều lần quá nên đã tạo thành phản xạ tự nhiên rồi, nhất thời không thay đổi kịp.
Khinh Phụng vừa nghe thấy nàng ấy trả lời như vậy thì cảm thấy đau khổ tột cùng, chỉ muốn nhào tới “cấu xé” nàng ấy một trận, còn Lý Hàm đang nằm bên cạnh nàng lúc này thì lại sững sờ nhìn nàng ấy, vẻ mặt khó tin. “Nàng vừa nói nàng ăn cái gì?”
“Khoai ngọt[1], muội ấy nói là ăn khoai ngọt.” Khinh Phụng vội vã cười giải vây cho Phi Loan, cố nghĩ ra một loại thức ăn nào đó để trả lời lấy lệ. “Đây là một loại rau củ ở quê hương bọn thiếp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play