Suốt cả ngày hôm đó, hai tiểu yêu quyết định ở lì trong phòng nghe ngóng tin tức. Trời tháng Ba mưa dầm rả rích, suốt từ hôm qua cho đến tận hôm nay vẫn chưa ngừng. Khí trời ẩm ướt cộng thêm thiếu ngủ, khiến cho cả Khinh Phụng và Phi Loan đều cảm thấy vô cùng uể oải.
“Haizz, muội vẫn chưa kể cho tỷ nghe tại sao hôm qua muội về sớm vậy?” Khinh Phụng nằm trên giường, câu được câu mất trò chuyện với Phi Loan.
“À hôm qua Lý công tử mời muội đến lầu Tướng Quân ở phố Sùng Nhân ăn cơm bọc lá sen. Sau đó, vì đã đến giờ giới nghiêm nên chàng không trở về Hoa Dương quan được, bèn thuê một phòng nghỉ lại ở lầu Tướng Quân. Sau đó... sau đó thì muội trở về.” Phi Loan kể sơ chuyện tối qua cho Khinh Phụng nghe.
Quả nhiên sau khi nghe xong, Khinh Phụng tỏ vẻ rất không tán thành, có chút “khinh bỉ” hỏi lại Phi Loan: “Muội cứ thế đi về?”
“Vâng...” Phi Loan vân vê vạt váy, tự mình kiểm điểm một lúc lâu mới trả lời nàng. “Muội đã nghĩ kĩ rồi, nếu để Lý công tử đưa muội về thì chẳng những sẽ lãng phí thời gian mà khi chàng quay lại phố Sùng Nhân, chẳng may bị quân tuần thành phát hiện thì nguy hiểm biết chừng nào, cho nên cứ để muội tự quay về thì tốt hơn!”
Khinh Phụng nghe Phi Loan lải nhải xong, lại càng cảm thấy bất lực với cô đại tiểu thư nhà mình. “Đại tiểu thư của tôi ơi... Muội không nghĩ đến chuyện đến phòng y ngồi chơi chút à?”
“Lúc đó đã muộn lắm rồi, muội nghĩ không nên quấy rầy người khác nghỉ ngơi.” Phi Loan ngây ngô cười. “Chàng mời muội ăn một bữa cơm muội đã cảm thấy rất ngại rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT