Đúng là muốn cười không được, muốn khóc cũng chẳng xong!
Khinh Phụng xị mặt, cứ ngồi im lặng như vậy lại khiến Lý Hàm nghĩ nàng đang giận mình, bèn cố nhịn cười, an ủi nàng: “Này, nàng đừng có giận, người ta nói thấy chồn là sẽ gặp may mắn, nhờ vậy mà đến mùa đông năm đó ta đã kế thừa ngai vị của ca ca. Nàng xem, đó chẳng phải là chuyện rất tốt sao... Lần này ta tình cờ gặp nàng, có khi cũng là một chuyện tốt cũng nên.”
Vừa nói đến đây, Lý Hàm đột nhiên ngưng bặt tiếng cười, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, im lặng nhìn màn mưa giăng bên ngoài đình. Khinh Phụng không hiểu tại sao Lý Hàm đột nhiên im lặng, cũng chỉ biết lặng lẽ ngồi bên hắn, nhưng cuối cùng lại không nhịn được, hỏi: “Bệ hạ, sao đột nhiên người lại không vui vậy?”
Lý Hàm nhìn Khinh Phụng bằng ánh mắt sâu xa, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nhìn về phía khóm mẫu đơn bên ngoài đình, chậm rãi ngâm mấy câu thơ: “Đường vua cỏ thu mọc. Vườn thượng hoa nở đầy. Ý tứ cao vời vợi. Quan hầu sao biết đây? [1]”
[1].Nguyên tác: Liễn lộ sinh xuân thảo/ Thượng tâm hoa mãn chi/Bằng cao hà hạn ý/ Vô phục thị thần tri. Đây là bài thơ duy nhất còn lại của Đường Văn Tông Lý Ngang, tên là Cung Trung Đề. Bản dịch trên của Vũ Minh Tân, trích Thơ Đường tứ tuyệt, NXB Thế giới, 2006. (ND)
Khinh Phụng nghe xong thì ngây ngẩn, ngượng ngùng vân vê vạt váy, cười ngây ngô hỏi Lý Hàm: “Bệ hạ, người đang nói gì vậy? Thần thiếp nghe không rõ.”
“Nàng sẽ không hiểu, không hiểu mới tốt.” Chẳng ngờ lúc này Lý Hàm lại cười ha hả, tự rót cho mình một chén rượu. “Giống như nàng vừa nói vậy, ta vốn là một người kỳ quái mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play