Năm nay nàng ta vừa mới đôi mươi, đương độ thanh xuân mơn mởn, xinh đẹp đẫy đà như trái đào mật chín mọng giữa hè đang đợi người vươn tay ra hái, toàn thân đều lộ ra vẻ quyến rũ ngọt ngào. Lúc này, nàng ta khẽ nhắm mắt, nhận lấy chén trà từ tay Lý Ngọc Khê, giọng nói khi ngái ngủ càng thêm biếng nhác: “Ngọc bội hôm qua ngươi hứa mua tặng ta đâu rồi?”
“Ừm...” Lý Ngọc Khê ngẩn người, không biết phải giãi bày thế nào. “Chuyện này tiểu đệ cũng đang định nói với tỷ, ngọc bội bị người ta lấy mất rồi.”
“Lấy mất rồi?” Đôi môi anh đào của Toàn Trăn Dĩnh hơi hé mở vì kinh ngạc, sau đó lại hờn dỗi mà mắng Lý Ngọc Khê: “Hừ, ngươi phủi tay nhanh thật đấy! Mau khai thật cho cô nãi nãi đây, hôm nay ngươi lại đi quyến rũ yêu tinh nào rồi hả?”
Lý Ngọc Khê bị nàng ta mắng như vậy cũng thấy ngượng ngùng, đỏ mặt tía tai, nói: “Quyến rũ yêu tinh gì chứ, tỷ tỷ nói vậy thật khiến người ta cảm thấy xấu hổ mà. Haizz, chỉ vì ban ngày người ta nghe tụng kinh mãi chán quá nên mới lén đi dạo xung quanh một chút, nào ngờ lại đụng phải hai vị nương nương ở lâm uyển, không cẩn thận chọc giận họ cho nên phải lấy ngọc bội mua cho tỷ ra đền.”
Toàn Trăn Dĩnh cũng từng sống trong cung, vừa nghe Lý Ngọc Khê nói vậy đã cảm thấy không đúng lắm, sóng mắt hơi chuyển, nàng ta cau mày nhấp một ngụm trà, nói: “Chuyện này không đúng, cho dù ngươi có thực sự đắc tội với họ thì có liên quan gì đến ngọc bội của ngươi?”
“Ngọc bội của ta dùng để chuộc lỗi.” Lý Ngọc Khê chất phác cười, vừa cởi đạo bào trên người mình ra, chỉ mặc một bộ lý y[1] trắng muốt, có vẻ mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Toàn Trăn Dĩnh.
[1].Lý y: Áo lót mặc bên trong. (ND)
“Ta khinh, chỉ với thứ đồ rẻ tiền như vậy của ngươi mà cũng đòi chuộc lỗi sao? Ngươi cho rằng nữ tử trong cung ai cũng dễ lừa gạt như ta à? Nếu như ta còn ở trong cung như trước đây, ngươi nghĩ ta thèm coi trọng mấy món đổ rẻ mạt đó của ngươi sao?” Toàn Trăn Dĩnh mắng xong rồi, lại trả chén trà chỉ còn non nửa cho Lý Ngọc Khê, tựa trên gối cẩm mỉm cười nhìn y uống nốt nước trà trong chén, sau đó lại hỏi: “Ngươi mau kể lại tỉ mỉ cho ta nghe, hai nữ nhân kia trông như thế nào? Tại sao họ lại bắt bẻ ngươi?”
Sau đó, Lý Ngọc Khê cũng không dám giấu giếm, kể rõ toàn bộ câu chuyện cho Toàn Trăn Dĩnh nghe. Sau khi nghe xong, Toàn Trăn Dĩnh không nhịn được lén cười, cuối cùng còn ấn ngón trỏ với móng tay được tô vẽ cẩn thận lên đầu Lý Ngọc Khê một cái. “Ngươi đúng là tên ngốc! Chắc chắn bọn họ không phải là những nương nương chính thức trong cung, chỉ là đám yêu phụ chẳng biết từ đâu chạy tới, đang dốc lòng quyến rũ ngươi đó!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT