Khinh Phụng nấp trong lùm cây nhìn thấy cảnh tượng hay ho này, cảm thấy rất hả lòng hả dạ. Nàng khẽ ho một tiếng rồi rời khỏi lùm cây, hai tay chống nạnh, trừng mắt mắng tiểu đạo sĩ kia. “Tên háo sắc to gan lớn mật, nữ tữ trong cung mà ngươi cũng dám tùy tiện nhìn à?”
“Tiểu sinh không dám!” Tiểu đạo sĩ đỏ mặt, trông chẳng khác gì những chàng thư sinh lần đầu gặp gỡ một cô tiểu thư nào đó nhưng lại đụng phải mấy a hoàn hung dữ như trong các vở kịch vẫn thường hay diễn, y vội vàng hướng về phía Khinh Phụng, vái một cái thật sâu. “Tiểu sinh tình cờ đi lạc tới đây, vô tình đụng phải các vị quý nhân, thật là tội đáng muôn chết!”
“Đúng vậy, tội ngươi đúng là đáng chết.” Khinh Phụng cười chế nhạo, sau đó lại lượn quanh tiểu đạo sĩ kia một vòng, đổi chủ đề, hỏi: “Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi vậy?”
“Tiểu sinh tên gọi Lý Ngọc Khê, là chữ Ngọc Khê trong câu Lam điền ngọc bích tàng thâm khê[1], tuổi mụ năm nay tròn mười bảy.”
[1]: Tạm dịch: Khe suối ngầm giấu trong bờ ruộng xanh màu ngọc bích. Hai chữ “Ngọc Khê” ở đây có nghĩa là “dòng suối trong” (ND).
Nhân lúc Lý Ngọc Khê đáp lời, Khinh Phụng cũng cẩn thận đánh giá y, khi chắc chắn y không nói dối mới gật đầu hỏi tiếp: “Ngươi cũng là đạo sĩ của Hoa Dương quan sao?”
“Không phải, tiểu sinh còn chưa nhập đạo, chỉ thường xuyên qua lại với Hoa Dương quan nên cùng lắm cũng chỉ được coi là một nửa đệ tử tục gia mà thôi. Vì lần này Hoa Dương quan không đủ người cho nên tiểu sinh mới được gọi tới để hỗ trợ. Tiểu sinh cũng chỉ đi theo để nghe các đạo sĩ tụng kinh chứ không đủ tư cách để tham gia tụng kinh tế lễ.” Nói xong, Lý Ngọc Khê lại đỏ mặt, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu nữa. “Tiểu sinh cầu xin các vị đạo sĩ ở Hoa Dương quan cho đi theo chỉ vì muốn được vào cung để mở mang tầm mắt, mong hai vị quý nhân đừng nói cho người khác biết.”
Không muốn chúng ta nói cho người khác biết, vậy ngươi còn nói cho chúng ta biết làm gì?! Khinh Phụng khẽ liếc mắt nhìn tên tiểu đạo sĩ kia một chút, thầm nghĩ tên nam nhân mà nàng chọn cho Phi Loan này cũng xứng đôi vừa lứa với nàng ấy ghê, ngoài Phi Loan ra, nàng chưa từng thấy người nào khác ngu ngốc đến thế. Như vậy càng chứng minh rằng hai người này đúng là trời sinh một cặp, đất tạo một đôi.
Thế nhưng, Khinh Phụng không thể ngờ được rằng, trong khi nàng vẫn đang âm thầm tán thán thì Phi Loan lại đến bên đạo sĩ kia, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, nói: “A, thì ra ngươi không phải là đạo sĩ à?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT