Đêm nay trời quang mây tạnh, sao sáng lấp lánh trên bầu trời, không hề có mưa. Những giọt mưa theo gió xuân vấn vương trên mặt người ta kia đều chảy xuống từ đình Tự Vũ trong hồ Thái Dịch. Trên đình Tự Vũ có một bánh xe nước vô cùng lớn, không ngừng chuyển nước lên đỉnh mái đình, những giọt nước trong suốt rỏ xuống theo mái hiên, trông chẳng khác nào một tấm rèm thủy tinh trong suốt. Mà người Khinh Phụng vẫn cố kiếm tìm kia lại đang ngồi phía sau tấm rèm thủy tinh. Bóng lưng vừa cô độc lại vừa ưu nhã ấy, ở trong nội uyển cung Đại Minh chỉ có nữ tử và hoạn quan mới có thể thoải mái ra vào này, còn có thể thuộc về ai khác nữa?

Tâm trạng của Khinh Phụng lúc này chẳng khác nào một chú nai tơ bị sa vào lưới, dù có cố giãy giụa thì cũng chỉ có thể phát ra mấy tiếng rên rỉ đứt quãng, cuối cùng vẫn cam chịu nhận thua. Cách màn mưa, nàng nhìn người đang đứng ở trong đình, dường như trở lại thời điểm lần đầu gặp hắn ba năm về trước, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho một cô nương chưa từng trải chuyện đời như nàng rung động đến không nói nên lời. Phần rung động ấy không nói ra được, càng không nói rõ được, cũng không cách nào có thể nắm chắc được, khiến trái tim nàng không ngừng run rẩy.

Thật uổng cho nàng, uổng cho nàng luôn tự nhận mình là một ngọn măng dại trên đất Ly Sơn, tuy đầu măng rất nhọn nhưng bên trong lại rỗng tuếch, xưa nay chưa từng biết đến chữ “tâm” là gì...

Ngay lúc Khinh Phụng đang hồn vía lên mấy, Lý Hàm vốn đang ở trong đình giết thời gian quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy nàng vẫn như đang lạc đến chốn thần tiên nào đó. Cô nương đó dùng quạt lụa che đi quá nửa gương mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen run rẩy, bỗng nhiên lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đôi mắt ấy giống như hai quân cờ đen đột nhiên rơi vào giữa bàn cờ toàn một màu trắng, tròn xoe như đã quen biết từ lâu, nhưng lại tạo thành một câu đố khiến hắn hao tổn biết bao nhiêu tâm trí cũng không có cách nào giải được.

“Ngươi ở cung nào vậy?” Lý Hàm bước ra khỏi đình Tự Vũ, đứng dưới ngọn đèn mờ nhạt, mỉm cười hỏi Khinh Phụng. “Hình như trẫm đã từng gặp ngươi ở đâu rồi?”

Trái tim Khinh Phụng đột nhiên đập rộn ràng, nàng vội dùng quạt lụa che kín mặt, giả vờ xấu hổ, rồi lại chợt nhớ ra mình vẫn còn giữ lại nửa phần mặt thú, bèn hoảng hốt niệm chú trở lại hình người, nhưng không ngờ do quá hoảng loạn nên nhất thời không thể biến lại hình người được.

Chết tiệt, đáng ghét, cuộc gặp gỡ định mệnh của nàng sao lại có thể tan thành bọt nước như vậy chứ?! Nàng siết chặt cây quạt trong tay, khóc không ra nước mắt mà vẫn phải nghiêng người lấy lệ chào Lý Hàm một cái rồi nơm nớp lo sợ lùi lại phía sau một bước. Biểu hiện đó của nàng đã kích thích sự tò mò của Lý Hàm, càng khiến hắn muốn nhìn xem gương mặt ẩn sau chiếc quạt lụa kia trông như thế nào. “Ngươi đừng sợ, mau hạ quạt xuống.”

Khinh Phụng sao dám nghe theo chứ, đôi con ngươi đen láy không ngừng đảo qua đảo lại, trong lòng lại thầm nói: “Nếu ta mà hạ quạt xuống, người kinh hoảng chắc chắn sẽ là chàng.”

Nàng lại quên mất rằng, hành động đó của nàng chính là kháng chỉ bất tuân. May mà đương lúc ngày xuân hoa nở, tâm trạng của Lý Hàm cũng rất tốt nên mới không để ý đến hành động ngỗ nghịch đó của nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng tiến đến, cách chiếc quạt ngăn mà nhìn chằm chằm vào Khinh Phụng, quan sát cô nương nhỏ nhắn đáng yêu đang co rúm hai vai, tiến thoái lưỡng nan đứng trước mặt mình nhưng vẫn không quên liếc trộm mình ấy. Trên người nàng phảng phất mùi thơm của long não, đôi con ngươi đen láy linh động y như một con vật nhỏ, thật sự rất đáng yêu.

“Ngươi tên là gì?” Lý Hàm không nhịn được cười, cố tình trêu ghẹo nàng, giả vờ nghiêm mặt nói. “Nếu không nói trẫm sẽ gọi thị vệ tới.”

Đêm nay hắn đã phải hạ lệnh đuổi hết đám nội thị lúc nào cũng lẽo đẽo theo hắn mới có thể thảnh thơi ngồi một mình trong đình Tự Vũ này, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không vì Khinh Phụng đột ngột xuất hiện mà lại gọi đám người phiền phức kia tới. Nhưng mà cô nương Khinh Phụng ngây thơ của chúng ta thì lại cho là thật, trong lòng niệm chú càng lúc càng loạn hơn, thần chú cũng không có cách nào linh nghiệm được, cuối cùng đành hoảng hốt nói nhanh: “Không được…”

Nói hay không nói, đây cũng là một vấn đề! Nếu nàng nói thật, hiện giờ nàng đang mang gương mặt của thú vật, nếu để cho chàng nhìn thấy rồi, sau này làm sao nàng có thể tiếp tục sống ở trong cung? Nhưng nếu không nói, chàng lại gọi đám thị vệ kia tới, nàng không có cách nào thoát thân cuối cùng cũng buộc phải dùng tới phép thuật... Nàng suy đi tính lại, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ qua lần gặp gỡ hiếm hoi này, bèn nói ra ba chữ “điện Tử Lan” rồi xoay người chạy vụt đi.

Lý Hàm thấy vậy thì vội vã đuổi theo mấy bước, nhưng vừa mới theo dấu mỹ nhân chạy vòng qua một ngọn giả sơn thì đã không thấy người đâu nữa rồi. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, đang định tìm kiếm xung quanh thì lại thấy một đám nội thị lảo đảo chạy tới, đôi hàng lông mày tuấn lãng của hắn lập tức nhíu chặt lại.

“Bệ hạ, bệ hạ...” Đám nội thị vừa chạy đến nơi đã lập tức quỳ rạp xuống đất, người nào người nấy mặt mày tái xám, giọng nói run rẩy. “Xin bệ hạ mau chóng hồi cung, ban nãy phát hiện ra hồ yêu biến mất ở gần điện Hàm Băng, Hồng trung úy phụ trách gác đêm đang dẫn theo Vũ Lâm quân lùng bắt yêu quái, chúng thần sợ tà ma sẽ làm kinh động thánh giá, kính xin bệ hạ mau chóng hồi cung.”

Chẳng khác gì kẻ xướng người họa, đúng lúc này Hồng trung úy đã dẫn theo một đội Vũ Lâm quân rất đông đột nhiên xuất hiện, rối rít quỳ xuống quanh đình Tự Vũ khấu kiến Lý Hàm. Cảnh tượng đám người lớp lớp vây quanh cứ như ép cung tạo phản này khiến cho Lý Hàm vô cùng chán ghét, hắn đứng thẳng lưng giữa đám thị vệ đang cúi đầu im lặng mà nghiêm trang, đôi hàng lông mày khẽ nhếch lên, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách phát ra từ trên đỉnh mái đình Tự Vũ.

“Ha, hồ yêu sao?” Sau một lúc im lặng, hắn mới hỏi một tiếng, nụ cười như có như không khẽ nở trên môi, cuối cùng lại đành bất lực. “Được rồi, trẫm hồi cung, các khanh bình thân cả đi.”

Đám nội thị lập tức đứng dậy, tiến lên xòe ô rộng, nhấc kiệu rồng, vây quanh Lý Hàm cùng rời khỏi. Đợi sau khi mọi người tản đi hết rồi, chỉ còn lại một mình Khinh Phụng đã biến lại hình chồn nấp trong khe hở của hòn giả sơn cạnh đó, nhìn về nơi mình vừa mới đánh rơi chiếc khăn tay mà giậm chân. “Đáng ghét, đáng ghét! Chỉ một chút xíu nữa thôi là chàng nhặt được rồi...”

Nàng chỉ có thể giận mình không đủ công lực, đến thời điểm quan trọng lại mắc phải lỗi giống hệt Phi Loan. Nàng thất bại đành phải rầu rĩ quay lại điện Tử Lan, cùng Phi Loan chui vào bảo trướng ngủ vùi cả đêm. Không ngờ trong khi các nàng còn đang say giấc nồng thì dòng nước ngầm ở tam cung lục viện cũng bắt đầu dao động, cho nên ngày hôm sau khi vừa mới tỉnh giấc, các nàng đã nghe tiếng đám cung nữ bên ngoài bàn tán với nhau.

“Đêm qua trong cung Vương Đức phi xuất hiện hồ yêu, khiến cho Dương Hiền phi ở điện Hàm Lương cũng bị kinh hãi, qua nửa đêm bắt đầu đổ bệnh...”

Những lời bàn tán của đám cung nữ khiến cho Phi Loan và Khinh Phụng cũng phải quay lại nhìn nhau, sau đó, Phi Loan lôi từ dưới gối của mình ra một hình nhân bằng giấy, rất vô tội đưa cho Khinh Phụng xem. “Chuyện gì vậy nhỉ? Muội mới làm xong người giấy thôi mà, vẫn chưa niệm chú nữa.”

Người giấy kia nhìn giống hệt Dương Hiền phi, Phi Loan còn sợ mình vẽ không giống người thật nên cố ý viết rõ ba chữ “Dương Hiền phi” trên bụng người giấy nữa.

“Ừ, tỷ biết muội chưa niệm chú.” Khinh Phụng xoa bụng, nheo mắt lại. “Ừm... Chuyện này e là có người muốn lợi dụng chúng ta để mưu đồ gì đó. Đêm qua, sau khi chúng ta tách ra rồi, muội có đến chỗ của Dương Hiền phi nữa không?”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Phi Loan vội vã lắc đầu, trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện mình đã gây ra đêm qua, “Hôm qua sau khi muội và tỷ tách ra thì muội về thẳng điện Tử Lan, không đi chỗ nào khác.”

“Vậy thì đúng rồi, sau lúc đó cả tỷ và muội đều không đến điện Hàm Lương, vậy thì sao Dương Hiền phi có thể bị kinh hãi được đây?” Khinh Phụng bĩu môi, xoa đầu Phi Loan. “Tỷ nghĩ, Dương Hiền phi kia muốn nhân cơ hội này để hãm hại Vương Đức phi đây mà. Thôi thì thế này đi, trước tiên muội đừng hạ chú Dương Hiền phi vội, chúng ta cứ tránh chuyện này đi đã, sau này cũng tiện hành sự hơn.”

“Được.” Phi Loan gật đầu, lại giấu người giấy xuống bên dưới gối đầu, bò dậy khỏi ổ mà cọ cọ vào người Khinh Phụng, chân thành cảm thán một câu: “Kim phòng bảo trướng này thật sự rất tốt, dù chúng ta có âm thầm bàn bạc cũng không sợ người ngoài nghe được.”

Khinh Phụng cười hi hi ha ha một lúc coi như đáp lại sự ngây thơ thành thật của Phi Loan. Sau đó, nàng ngẩng lên nhìn về phía quả cầu hương màu vàng treo trên nóc màn, ngửi hương long não thơm nức có thể khiến người ta sinh nghiện tỏa ra từ quả cầu hương ấy, vui vẻ nói: “Ừ, phòng ở của người phàm tỷ sống không quen, vừa trống rỗng lại vừa lộng gió, ở trong ổ như thế này mới là thoải mái nhất.”

Chẳng có việc gì làm nên hai người cũng lười xuống giường, chỉ lấy hương phỉ từ dưới gối ra ăn một chút gọi là lót dạ, sau đó lại thao thao bất tuyệt bàn tán một lúc, ri lại mắt nhắm mắt mở, cứ thể ngủ hết nửa ngày. Ngày xuân rảnh rỗi, mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, qua giờ Ngọ rồi các nàng mới thính tai nghe thấy bên ngoài điện, đám cung nữ đang bàn luận về một tin tức khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi.

“Thì ra đêm qua hồ yêu xuất hiện trong cung của Vương Đức phi cũng khiến Vương Đức phi kinh hãi, qua nửa đêm thi bắt đầu đau bụng, bây giờ đang có dấu hiệu sinh non, rất nhiều thái y đã tập trung ở điện Hàm Băng…”

Lần này thì ngay cả Khinh Phụng và Phi Loan cũng cảm thấy choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Loan trắng bệch ra, nàng hoang mang lo sợ nói với Khinh Phụng bằng giọng run rẩy: “Không thể nào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play