Đêm nay trời quang mây tạnh, sao sáng lấp lánh trên bầu trời, không hề có mưa. Những giọt mưa theo gió xuân vấn vương trên mặt người ta kia đều chảy xuống từ đình Tự Vũ trong hồ Thái Dịch. Trên đình Tự Vũ có một bánh xe nước vô cùng lớn, không ngừng chuyển nước lên đỉnh mái đình, những giọt nước trong suốt rỏ xuống theo mái hiên, trông chẳng khác nào một tấm rèm thủy tinh trong suốt. Mà người Khinh Phụng vẫn cố kiếm tìm kia lại đang ngồi phía sau tấm rèm thủy tinh. Bóng lưng vừa cô độc lại vừa ưu nhã ấy, ở trong nội uyển cung Đại Minh chỉ có nữ tử và hoạn quan mới có thể thoải mái ra vào này, còn có thể thuộc về ai khác nữa?
Tâm trạng của Khinh Phụng lúc này chẳng khác nào một chú nai tơ bị sa vào lưới, dù có cố giãy giụa thì cũng chỉ có thể phát ra mấy tiếng rên rỉ đứt quãng, cuối cùng vẫn cam chịu nhận thua. Cách màn mưa, nàng nhìn người đang đứng ở trong đình, dường như trở lại thời điểm lần đầu gặp hắn ba năm về trước, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho một cô nương chưa từng trải chuyện đời như nàng rung động đến không nói nên lời. Phần rung động ấy không nói ra được, càng không nói rõ được, cũng không cách nào có thể nắm chắc được, khiến trái tim nàng không ngừng run rẩy.
Thật uổng cho nàng, uổng cho nàng luôn tự nhận mình là một ngọn măng dại trên đất Ly Sơn, tuy đầu măng rất nhọn nhưng bên trong lại rỗng tuếch, xưa nay chưa từng biết đến chữ “tâm” là gì...
Ngay lúc Khinh Phụng đang hồn vía lên mấy, Lý Hàm vốn đang ở trong đình giết thời gian quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy nàng vẫn như đang lạc đến chốn thần tiên nào đó. Cô nương đó dùng quạt lụa che đi quá nửa gương mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen run rẩy, bỗng nhiên lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đôi mắt ấy giống như hai quân cờ đen đột nhiên rơi vào giữa bàn cờ toàn một màu trắng, tròn xoe như đã quen biết từ lâu, nhưng lại tạo thành một câu đố khiến hắn hao tổn biết bao nhiêu tâm trí cũng không có cách nào giải được.
“Ngươi ở cung nào vậy?” Lý Hàm bước ra khỏi đình Tự Vũ, đứng dưới ngọn đèn mờ nhạt, mỉm cười hỏi Khinh Phụng. “Hình như trẫm đã từng gặp ngươi ở đâu rồi?”
Trái tim Khinh Phụng đột nhiên đập rộn ràng, nàng vội dùng quạt lụa che kín mặt, giả vờ xấu hổ, rồi lại chợt nhớ ra mình vẫn còn giữ lại nửa phần mặt thú, bèn hoảng hốt niệm chú trở lại hình người, nhưng không ngờ do quá hoảng loạn nên nhất thời không thể biến lại hình người được.
Chết tiệt, đáng ghét, cuộc gặp gỡ định mệnh của nàng sao lại có thể tan thành bọt nước như vậy chứ?! Nàng siết chặt cây quạt trong tay, khóc không ra nước mắt mà vẫn phải nghiêng người lấy lệ chào Lý Hàm một cái rồi nơm nớp lo sợ lùi lại phía sau một bước. Biểu hiện đó của nàng đã kích thích sự tò mò của Lý Hàm, càng khiến hắn muốn nhìn xem gương mặt ẩn sau chiếc quạt lụa kia trông như thế nào. “Ngươi đừng sợ, mau hạ quạt xuống.”
Khinh Phụng sao dám nghe theo chứ, đôi con ngươi đen láy không ngừng đảo qua đảo lại, trong lòng lại thầm nói: “Nếu ta mà hạ quạt xuống, người kinh hoảng chắc chắn sẽ là chàng.”
Nàng lại quên mất rằng, hành động đó của nàng chính là kháng chỉ bất tuân. May mà đương lúc ngày xuân hoa nở, tâm trạng của Lý Hàm cũng rất tốt nên mới không để ý đến hành động ngỗ nghịch đó của nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng tiến đến, cách chiếc quạt ngăn mà nhìn chằm chằm vào Khinh Phụng, quan sát cô nương nhỏ nhắn đáng yêu đang co rúm hai vai, tiến thoái lưỡng nan đứng trước mặt mình nhưng vẫn không quên liếc trộm mình ấy. Trên người nàng phảng phất mùi thơm của long não, đôi con ngươi đen láy linh động y như một con vật nhỏ, thật sự rất đáng yêu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play