*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Chu hít sâu vài hơi, tỏ vẻ bình tĩnh mà đi qua, bị Phó Tuân kéo vào trong ngực, ôm eo cậu rồi bế bổng lên kiểu công chúa. Sở Chu hoang mang rối loạn ngăn lại "Chờ một chút, thầy Phó, anh muốn bế tôi kiểu này hả?!"

"Ừ?" Phó Tuân nghiêng đầu khó hiểu, đầy mặt đều là: Nếu không thì sao đây?

Sở Chu hoảng đến mức không biết phải làm sao, đột nhiên lại tìm được cứu tinh, chỉ về phía đội của Hạ Nam Phong "Đương nhiên là cách này đỡ tốn sức hơn rồi! Anh nhìn bọn họ kìa."

Đang khom lưng cõng Hạ Nam Phong lên, Lâm Vũ Thanh đột nhiên bị nhắc đến "?"

Phó Tuân liếc mắt nhìn, không đồng tình nói "Ồ, đó là bởi vì cậu ta tương đối yếu, dùng cách cõng thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, đối với tôi mà nói thì bế hay cõng cũng không có gì khác nhau."

Lâm Vũ Thanh - người vô tội nằm không cũng trúng đạn:???

Phó Tuân không mặn không nhạt nói "Cõng người thì phải khom lưng, đầu còn bị ép xuống, đối với tôi thì bế sẽ thoải mái hơn."

Sở Chu không cãi lại được, sững sờ gãi đầu ngay tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Phó Tuân nhấc chân lên, nhẹ nhàng vững vàng mà bế cậu lên.

Sở Chu "……!!"

Gần quá rồi, cậu còn chưa biết phải giấu vẻ mất tự nhiên của mình đi như thế nào, chỉ đành liều mạng cúi đầu thấp xuống, dường như đang muốn thu cả người mình vào trong chân. May mắn là gió ở bên ngoài đủ lạnh, có thể thoáng thổi tan hơi nóng ở trên mặt cậu.

Hạ Nam Phong ở bên kia vừa vặn thấy được cảnh này, tâm tình dường như đang được gột rửa bởi một dòng nước tinh khiết, lộ ra vẻ hưng phấn nhè nhẹ, không chịu được mà dùng tay vỗ vào người ở dưới một cái "Cậu xem cậu xem, mẹ của tôi ơi! Bế công chúa đó, có phải là hai người bọn họ đã lén lút trộm mất kịch bản phim thần tượng sau lưng chúng ta không vậy."

Bị đánh, Lâm Vũ Thanh cúi đầu, khổ không nói nổi "Chị gái à…… Nhẹ tay một chút, đau."

Phó Tuân nhận ra người Sở Chu hơi căng cứng, có chút nghi hoặc "Cậu đang căng thẳng à?"

Sở Chu không biết phải trả lời như thế nào, ấp a ấp úng "Cái này……"

"Không cần căng thẳng." Phó Tuân có ý tốt an ủi "Tay tôi rất vững, sẽ không để cậu ngã đâu."

…… Tôi căng thẳng là vì việc này hả? Sở Chu ở hộc máu ở trong lòng.

Ở cùng với loại người lớn lên đẹp như tiên này, lại còn là một tên trai thẳng không hiểu phong tình, thật sự khó quá đi mất.

Thôi, nói đến cùng thì tất cả vẫn là vì mình là gay, nếu như mình mà là một tên trai thẳng thì cũng chả có chuyện gì to tát. Cuối cùng thì Sở Chu vẫn tự xem xét lại bản thân mình.

Theo tiếng ra lệnh, trò chơi chính thức bắt đầu. Phó Tuân cởi giày, bước lên thảm gai, cảm giác này thực sự không quá dễ chịu, sự đau nhức không đồng đều xen giữa sự ngứa nhẹ, khiến anh không nhịn được phải nhíu mày.

Sở Chu lén nhìn anh, phát hiện sắc mặt của anh thay đổi, có chút lo lắng "Thầy Phó, anh vẫn ổn chứ?"

"Không có việc gì." Phó Tuân dừng một chút, lại đột nhiên mở miệng "Cậu dựa gần vào tôi một chút."

"Ồ…… Hả?" Hai tai Sở Chu lại bắt đầu nóng lên.

Phó Tuân kiên nhẫn giải thích "Như vậy sẽ giúp tôi đỡ tốn sức lực hơn. Cậu dựa vào tôi đi, để nửa người trên của cậu dựa vào người tôi."

"Ồ…… Ồ." tay của Sở Chu nắm lấy vải áo ở vai của Phó Tuân, nửa người trên dựa vào trong lồng ngực của anh, thuận tiện chôn mặt vào trong vai anh, vừa đỏ mặt vừa thở dài ở trong lòng:…… Cho nên mới nói, cõng ngay từ đầu thì không phải sẽ tốt hơn à!

May mắn thay, đoạn này cameraman toàn đứng quay ở ngoài thảm gai, không có lại gần để quay cận cảnh, nếu không…… Nếu không thì đúng thật là không có cách nào để đối mặt với ống kính trần trụi này.

Không có cách nào để chạy trên thảm gai hết, khi Phó Tuân đang đi về phía trước thì nghe được một tiếng rên rỉ cường điệu của đội bên cạnh, nhìn sang một cái, đúng là tiếng rên của Lâm Vũ Thanh.

Hạ Nam Phong vốn là một người kiêu ngạo, dáng vẻ như đang cưỡi ngựa mà vươn tay về phía trước chỉ huy tiến lên. Kết quả chỉ đi được có vài bước, đã phát hiện ra khí thế của con ngựa không chỉ xẹp xuống, mà còn thút tha thút thít nức nở cả đoạn đường, đành phải cúi đầu nhẹ nhàng hỏi "Cậu làm sao vậy, không đi được à?"

"Huhu…… Chị gái à, bàn chân của tôi thật sự đau quá……" Lâm Vũ Thanh bước đi gian nan.

Rốt cuộc thì mình cũng đang được cõng, Hạ Nam Phong hơi xấu hổ, không dám dạy dỗ cậu, đành phải trái với lương tâm mà cổ vũ "Cố lên, cậu có thể mà, cậu phải chứng minh rằng mình không phải là một đứa em trai!"

Lâm Vũ Thanh hừ một tiếng "Tôi chỉ là một đứa em trai mà thôi……"

Lúc này, xung quanh đột nhiên truyền đến một tiếng kêu nhỏ, chỉ thấy đội của Tần Tiểu Lâu bước đi như bay, như giẫm trên đất bằng, xông thẳng về đích, khiến nhân viên công tác phải cảm thán kêu lên.

Chờ một chút, Tân Di đâu?

—— Tân Di vậy mà lại bị hắn, kẹp ở bên hông.

Lâm Vũ Thanh dùng sức chớp mắt, mới phát hiện ra mình đúng là không có nhìn lầm.

Tư thế của Tân Di giống hệt như học sinh tiểu học đang ôm búp bê vải, dẩu đít, bị Tần Tiểu Lâu kẹp ở giữa eo và cánh tay.

Phó Tuân cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, không cầm lòng được mà đi chậm lại, Sở Chu cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn chăm chú.

Mẹ nó, buồn cười quá đi mất.

"Chết tiệt hahahahahahahaha……"

Hạ Nam Phong cười đến ngã trước ngã sau, không nhịn được dùng tay đấm vào vai của Lâm Vũ Thanh. Hai tay Lâm Vũ Thanh nhất thời có hơi không vững, hoảng loạn kêu lên "Chị gái à, chị không cần phải cười to như vậy đâu!"

"Ái!" Hạ Nam Phong hơi bị trượt xuống một chút, vội vàng dùng cánh tay ôm cổ Lâm Vũ Thanh, dán sát người vào lưng hắn, dùng sức giữ chặt.

…… Mẹ, cô ấy dán chặt thật đấy, giống như là đã đụng phải. Tinh thần Lâm Vũ Thanh không yên, vô ý buông lỏng tay, khiến Hạ Nam Phong bị ngã.

Bị ngã, cái mông của Hạ Nam Phong chịu đòn đau, ánh mắt lên án "…… Cậu đúng là một đứa em trai."

"Thực xin lỗi!!!" Lâm Vũ Thanh vội vàng ngồi xổm xuống nhận sai.

Hạ Nam Phong vuốt tóc "Không sao, không có việc gì, là do vừa rồi tôi cười to quá……"

Nhân viên công tác lạnh lùng tàn nhẫn giơ microphone lên "Hạ Nam Phong bị ngã, đội này phải đi lại từ đầu!"

"Được……" Hai người thở ngắn than dài.

Khi Sở Chu cầm bản đồ trở lại, nhìn thấy Lâm Vũ Thanh mới cõng Hạ Nam Phong đi được có một nửa, mà Tần Tiểu Lâu đã lôi kéo Tân Di chạy vào công viên.

"Anh có muốn chọn tuyến đường ưu tiên không?" Sở Chu vừa đi vừa mở bản đồ ra, thấy ba tuyến đường và danh lam thắng cảnh ở trên đó, đích đến là nhà ăn đốt lửa trại ở giữa đảo, không nhịn được mà gào thét "Có nhìn ra được là tuyến đường nào là tốt, tuyến đường nào là xấu ở trên cái bản đồ này đâu cơ chứ? Việc này chả phải là cần phải dựa vào may mắn à!"

"Cũng không cần, cả ba tuyến đường bên trái, ở giữa và bên phải đều dẫn đến giữa đảo." Phó Tuân chỉ vào tuyến đường ở giữa "Con đường nào cũng có danh lam thắng cảnh giống nhau, nhưng con đường ở giữa này trông có vẻ ngắn hơn."

Sở Chu ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Tần Tiểu Lâu và Tân Di đã chạy đến tuyến đường ở giữa.

"Xem ra chúng ta chỉ có thể chọn bên trái và bên phải thôi, hai tuyến đường này nhìn cũng chả khác nhau lắm……" Sở Chu thở dài.

Phó Tuân lẩm bẩm "Vậy thì phải dựa hết vào vận may rồi."

Sở Chu đồng ý "…… Cho nên ngoại trừ cái đầu tiên, cái thứ hai và cái thứ ba cũng chẳng được đối xử khác nhau đâu."

Phó Tuân "Lần sau chắc là tôi nên khiêng cậu lên."

Sở Chu "Chắc là…… Chắc là sẽ không có lần sau đâu!"

"Đi bên này đi." Phó Tuân chỉ vào con đường ở bên trái.

Sở Chu nghi hoặc "Vì sao?"

Phó Tuân nghiêm túc giải thích "Nam trái nữ phải."

Sở Chu "……"

Lâm Vũ Thanh hoàn toàn không có ở trong mắt anh hả thầy Phó.

Phó Tuân nghiêm túc nói "Phong cảnh ở bên này nhìn đẹp hơn, còn có hồ, non nước hữu tình*¹, khá tốt."

Sở Chu cúi đầu nhìn bản đồ đầy màu sắc "……"

Anh nhìn ra non nước hữu tình ở đâu vậy.

"Vậy…… Đi thôi." Dù sao cũng là đánh cược vận may, Sở Chu nghĩ, Phó Tuân sẽ không thể đen hơn mặt của anh được đâu.

Trên đường đi, Sở Chu nhận ra bản đồ có hơi kỳ lạ, hỏi "Một cái đảo hình tròn, tuyến đường trên bản đồ và điểm tham quan đã chiếm mất một nửa, một nửa kia chúng ta không thể sử dụng à?"

"Nửa hòn đảo còn lại, buổi sáng chúng ta cũng không đi qua, nói không chừng là còn chưa khai phá." Phó Tuân tùy ý liếc mắt, không để ý lắm mà trả lời, đột nhiên anh vỗ vai Sở Chu "Hình như chúng ta đã đến trạm thứ nhất rồi."

Sở Chu vẫn đang xem bản đồ "Ồ, để tôi xem nào, trạm cách chúng ta gần nhất là……"

"Ngàn tầng sóng xanh." Phó Tuân bình tĩnh nói "Cậu nhìn lên đi."

Đúng là có hồ, nhưng chỉ là một hồ nước nhân tạo nhỏ bé mà thôi, còn cách rất xa với có núi có sông, càng không thể nói là ngàn tầng sóng xanh. Với một bên là bờ, trên mặt hồ được vây quanh bởi các cọc tạo thành hình vuông, ở giữa hình vuông trên mặt hồ là một cái đệm phao hình trụ trôi nổi, ở trên đệm phao còn có một cái hộp, gần bờ thì có một con lăn phao trong suốt*² rất lớn.

"Xong rồi, tôi có một dự cảm xấu." trên đầu Sở Chu chảy đầy vạch đen.

Phó Tuân tựa như hóa đá với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, sắc mặt trở nên cứng đờ mất tự nhiên, anh khó mà tin được chỉ vào con lăn hình trụ ở trước mắt "Chúng ta sẽ không phải…… Dùng cái kia chứ."

"Chắc là sẽ phải dùng đấy thầy Phó." Sở Chu nói "Bọn họ muốn ra tay với anh."

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Bịa đấy:))) gốc là "phong quang thủy sắc".

*²: Cái này chắc ai cũng biết rồi, nó có dạng bóng và dạng trụ dài như này nè, nhưng tác giả tả thì chắc là con lăn hình trụ này hơn:

- Con lăn hình trụ.

- Bóng nước.

P/S: Hai ngày nay mưa liên tục luôn:") đã ốm lại còn đau lưng. Ai mà đang có ý định làm editor thì hãy suy nghĩ lại đã nhé T^T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play