Các nhân viên tại điểm tham quan "Ngàn tầng sóng xanh" nói cho hai người biết quy tắc, thẻ xanh được đặt trên cái đệm phao hình vuông ở giữa hồ, mà con lăn trên nước chính là phương tiện di chuyển của họ, cần hai người sử dụng cùng nhau.
Sở Chu nhìn kỹ con lăn trên nước trong suốt được bơm hơi, phát hiện ra so với con lăn được trẻ em dùng trong công viên viên giải trí thông thường thì to hơn rất nhiều, thừa sức để chứa hai người lớn, hơn nữa còn có mấy cái camera siêu nhỏ được giấu ở trong chỗ khó thấy của con lăn, xem ra là do tổ tiết mục đặc biệt chế tạo.
"Thầy Phó, anh nhìn kìa, bên trong còn có camera, xem ra là có thể quay cận cảnh rất rõ ràng." Sở Chu tiến lại gần, chỉ cho Phó Tuân xem.
Sắc mặt của Phó Tuân cũng không tốt, áp suất không khí quanh anh giảm xuống, như là mây đen tụ lại trải kín một chỗ "…… Chẳng lẽ tôi còn nên cảm thấy vui vẻ sao?"
—— Vẻ mặt u ám này thật đáng sợ!
Sở Chu bó tay hết cách, không biết nên an ủi anh kiểu gì, chỉ đành gãi đầu, cười gượng vài tiếng "Thật ra chơi cái này vui lắm, khi còn nhỏ tôi thích nhất là chơi cái này…… Thầy Phó đừng chống cự như vậy, cho dù anh có bị lăn qua lăn lại như thế nào thì cũng rất đẹp trai……"
Sắc mặt của Phó Tuân càng khó nhìn hơn.
…… Không ổn rồi, có phải mình đang xát muối vào vết thương không. Sở Chu quay đầu sang một bên, chột dạ gãi má.
Thử thách bắt đầu, Sở Chu và Phó Tuân một trước một sau đi vào bên trong con lăn từ lối vào hình tròn ở bên cạnh. Nhân viên công tác kéo dây bảo vệ bên hông cho bọn họ rồi hơi đẩy con lăn về phía mặt nước, quán tính giúp bọn họ trôi về phía trước được một đoạn, sau đó thì từ từ dừng lại.
Phó Tuân khoanh chân ngồi yên, ánh mắt dán chặt vào đệm phao trôi nổi cách đó không xa, nghiêm túc nói với Sở Chu "Lát nữa chúng ta cùng nhau chạy về hướng đó, cố hết sức để tới gần một chút, nhìn xem có thể duỗi tay với lấy cái hộp hay không."
Sở Chu chống một chân lên ngồi, nhìn Phó Tuân chuẩn bị đứng dậy, lúng ta lúng túng nhắc nhở "Thầy Phó, cẩn thận, con lăn này không dễ……"
Phó Tuân đứng dậy rất bạo dạn, sau đó không chờ đợi gì hết mà lao về phía trước, "bang" một tiếng mà ngã xuống giống như một chiếc bánh crepe dính vào thành nồi, tiếng kêu to vang tới nỗi khiến ai nghe thấy cũng đau hết cả mặt.
Con lăn cũng bất ngờ lăn về phía trước nửa vòng, Sở Chu đột nhiên không kịp phòng bị mà ngã theo, nghiêng đầu dựa vào vách tường bơm hơi, chậm rãi nói cho hết lời "…… Không dễ đứng vững lắm đâu."
Phó Tuân ôm mặt, lại đứng thẳng lên một lần nữa, sự u ám gần như tràn ngập giữa hai hàng lông mày.
Sở Chu vẫn giữ nguyên tư thế nằm xuống, vừa vặn bắt gặp được ánh mắt của Phó Tuân, ngượng ngùng quay mặt đi "Thật ra muốn điều khiển hướng đi của con lăn này cũng không dễ dàng, nếu như muốn điều khiển được nó, thì cách tốt nhất không phải là đứng lên, mà là bò tới từng chút một……"
"Bò?"
Phó Tuân nhíu mày, tâm lý bắt đầu khó khăn dãy giụa, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào, tròng mắt chỉ trở nên u ám hơn, lộ ra từ trong ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Chu.
Sở Chu thấy sự oán hận ở trong mắt Phó Tuân nồng đậm đến mức như sắp hóa thành thực thể, đành phải thỏa hiệp, miễn cưỡng cười nói "Vậy thì chúng ta…… Vẫn nên cùng nhau đứng lên thử đi?"
"Được." ánh mắt của Phó Tuân lập tức trong sáng trở lại.
"……" Sở Chu nghĩ thầm, sao lại có chút giống với trẻ con thế nhỉ, vậy mà vẫn còn thích giận dỗi.
Lúc này, Phó Tuân đột nhiên vươn tay về phía cậu, bình tĩnh nói "Nắm chặt lấy tay của tôi, có lẽ sẽ không bị ngã."
Sở Chu giật mình, còn đang ngại ngùng do dự ở trong lòng thì đã bị Phó Tuân giơ tay đỡ cậu ngồi lại, sau đó anh tự mình quyết định mà nắm lấy tay của cậu, giống như đang dắt một bé cừu vậy.
"Chờ…… Chờ đã thầy Phó." Sở Chu cúi đầu, muốn rút tay ra "Hai người đàn ông mà nắm tay nhau…… Không ổn lắm đâu."
Phó Tuân có chút không hiểu, không nhịn được mà siết chặt tay, hỏi ngược lại "Hai người đàn ông nắm tay nhau, vì sao lại không ổn?"
Sở Chu "……"
—— Sao lại hỏi ngược lại tôi rồi.
"Hơn nữa……" Phó Tuân cầm tay cậu giơ lên, lời lẽ chính đáng "Đây cũng không tính là nắm tay, đây là hỗ trợ cho chiến thuật."
Sở Chu "……"
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy, khả năng là cậu nên yêu cầu bản thân mình làm quen lại với Phó Tuân một lần nữa.
Vậy thì hỗ trợ cho chiến thuật có tác dụng không?
Không.
Hai người bọn họ cùng nhau lộn nhào ngã xuống, sóng trên mặt nước nghịch ngợm tung thêm vài vệt bọt nước.
Khi Sở Chu đứng chổng ngược từ từ trượt xuống khỏi vách tường bơm hơi lần thứ năm, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, ánh mắt lóe sâng, cực kỳ chân thành nói "Thầy Phó, chúng ta bò đi."
Phó Tuân tuy có vẻ là một người không hề quan tâm đến ý kiến của ai ở trên đời, nhưng thực chất thì anh rất quan tâm đến hình ảnh ở bên ngoài của mình, gánh nặng thần tượng tận 300 tấn, cho nên không thể chấp nhận việc mình làm ra loại hành động không thanh lịch như "bò" ở trước camera được, đây là một tư thế phá hủy sự tôn nghiêm của anh. Anh không muốn đồng ý, lại không tìm được lý do từ chối, chỉ có thể im lặng xấu hổ.
Sở Chu biết anh đang nghĩ gì, rất có ý tốt mà nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, cách giải thích của cậu còn đặc biệt dịu dàng "Thật ra để điều khiển phương hướng, hai người cùng nhau điều khiển ngược lại không dễ cho lắm. Không thì như vậy đi, tôi sẽ bò về phía trước để điều khiển hướng đi, thầy Phó, anh chỉ cần quan sát vị trí của cái hộp, sau đó ngồi xuống, dùng tay để di chuyển cơ thể là được."
Trong nháy mắt, ánh mắt mà Phó Tuân nhìn Sở Chu giống như là nhìn thấy một cái áo bông nhỏ tri kỷ có cánh của thiên thần vậy, trên người còn phát ra ánh sáng long lanh.
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cảm thán với Sở Chu "Nếu như cậu mà là nữ sinh, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn cưới cậu."
Sở Chu "……"
Tám dấu ba chấm cũng không thể diễn tả được tâm trạng lúc này của cậu.
Thật là một bài phát biểu tiêu chuẩn của một tên trai thẳng.
Sở Chu yên lặng lau mồ hôi, không cẩn thận buột miệng thốt ra "Anh có thể đừng nghịch tô*¹ như vậy ngay ở phần đầu của tập này không hay……"
"Nghịch tô?" Phó Tuân đột nhiên khó hiểu.
"Không có gì, không có gì." Sở Chu vừa xua tay vừa nghĩ: Không xong, ngàn vạn lần đừng phát sóng đoạn này, mình không muốn để cho mọi người biết là mình có tham gia vào cuộc sống của fans một chút nào hết……
Tuy rằng các nghệ sĩ biết được thuật ngữ của fans thì có vẻ sẽ có lực tương tác rất cao, là một kiểu để hút fans, nhưng Sở Chu edit video quá nhiều, đôi khi không thể tránh khỏi cảm giác chột dạ, sợ người xem sẽ liên tưởng được một số thứ.
Sở Chu hít sâu một hơi, bình tâm lại, nghiêm túc mà bò đến phía đệm phao. Có lẽ là do áo khoác tương đối ngắn, mà Sở Chu lại chỉ mặc mỗi một cái áo phông dài tay mỏng ở bên trong, khi bò đi, áo khoác từ từ bị kéo lên, áo phông ở bên trong cũng bị kéo theo, từ từ lộ ra một phần eo của cậu.
Có thể là do vận động nên nóng lên, Sở Chu cũng không cảm nhận được sự lạnh lẽo ở sau lưng, nên hồn nhiên không biết gì cả.
Phó Tuân ngồi khoanh chân ở bên cạnh cậu, không thể ngồi yên không nhìn đến, bởi vì như vậy rất dễ bị cảm. Anh do dự một lát, cuối cùng vẫn vươn tay, nắm góc áo của Sở Chu kéo xuống, ngón tay không cẩn thận xẹt qua eo của cậu.
Sở Chu:!
Vòng eo của Sở Chu vốn tương đối nhạy cảm, bị một ngón tay xa lạ và lạnh lẽo đột nhiên chạm vào, đầu tiên Sở Chu cảm thấy hơi ngứa, sau khi biết ngón tay ấy thuộc về ai thì lập tức trở nên xấu hổ, thân thể không tự chủ được mềm nhũn, nhất thời cắn răng nói "Thầy Phó……!"
"Gì?" Phó Tuân đột nhiên bị gọi, theo bản năng ngồi thẳng dậy, vô cùng vô tội "Tôi?"
Sở Chu đột nhiên không biết giận, lại mềm giọng nói "…… Cảm ơn anh đã giúp tôi kéo quần áo, nhưng mà lần sau, lần sau nhớ nói trước với tôi một tiếng……"
"À, được." Phó Tuân gật đầu, như một điều đương nhiên mà nói "Không cần khách khí, tiện tay mà thôi."
Sở Chu "……"
Hiện tại cậu thật sự rất muốn kết thúc chương trình này, sau này cũng không muốn cùng một đội với Phó Tuân nữa. Nếu không có điều gì khác, chỉ sợ rằng sau khi phát sóng cả nước sẽ biết cậu là gay mất, nhưng mà Phó Tuân thì lại không nhận ra.
Quá trình tuy gập ghềnh, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành được. Hai người trăm cay nghìn đắng có được một tấm thẻ xanh, lúc kéo được thân thể mệt mỏi lên trên bờ, nhân viên công tác đột nhiên nói cho bọn họ biết, thật ra không phải điểm tham quan nào cũng cần phải hoàn thành thử thách đâu, và họ cũng không thể bỏ cuộc, bởi vì thứ để phân thắng thua cuối cùng chính là số lượng của thẻ xanh.
Cả hai người đều không biết nói gì.
—— Chúng tôi lăn lê bò toài ở trên mặt hồ lâu như vậy rồi mà giờ mấy người mới nói hả? Nói từ sớm luôn đi?!
Sở Chu thề, chắc chắn cậu đã thấy nhân viên công tác nở một nụ cười xấu xa.
Kiếm tiền đủ ăn cũng khó thật đấy……
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: "Nghịch tô" tui đi hỏi bạn của một người quen biết tiếng Trung thì người đó bảo là nó là tiếng lóng, kiểu như là con gái mà lại muốn làm chồng của idol í, tui không biết nên để như nào cho hay nên sẽ giữ nguyên nhé.
P/S: Huhu sắp tới chương 30 rồi, từ chương đó là phải VIP T^T, cuộc sống của tui lại khó khăn trở lại:( mà tui soi thì từ chương 30 là toàn mấy chương dài ngoằng thôi 😭😭😭 ít nhất cũng toàn 3k trở lên, thế thì vẫn ổn, nhiều chương còn 4k trở lên cơ, có cái còn 5k với cả 6k:))) mà lúc đó chắc tui còn đi làm rồi, nên mấy chương 5k với 6k đó sẽ phải đánh chậm lại chứ tui sẽ không tách đôi chương ra đâu nhé. Lúc đó tui đi làm thì sẽ dựa vào lịch làm việc của tui để đăng thông báo lịch đăng sau, iuuuu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT