Sở Chu xuống xe tại địa điểm ghi hình tập thứ năm, là một công viên giải trí.
Bởi vì đang trong giờ hành chính, hơn nữa thời gian còn khá sớm, cho nên công viên căn bản là không có du khách nào khác, Sở Chu không để trợ lý tiếp tục đi theo, tự mình vừa mở điện thoại xem hướng dẫn, vừa tìm địa điểm tập trung của tổ tiết mục. Lúc này, cách đó không xa, có một người đàn ông cao gầy đi xuống từ trong xe, nhìn qua thì trông có vẻ áo mũ chỉnh tề, tuy đã đeo kính râm, nhưng vẫn không thể giấu nổi cái mũi nhọn của hắn.
"Ấy, cậu là người của tổ tiết mục đúng không?"
Sở Chu đột nhiên bị hắn gọi, bước chân chững lại "À...... Cũng có thể coi là vậy."
Người đàn ông từ từ tiến lại gần, tháo kính râm xuống, lúc này Sở Chu mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn. Người này rất đẹp trai, nét mặt sâu sắc, vẻ mặt bướng bỉnh*¹, đôi mắt lạnh lùng có chút buồn bã, khóe môi mím chặt hơi nhếch lên, thế nhưng độ cong ấy lại lạnh lùng sắc bén, hắn là một người vô cùng có tính xâm lược, nhưng lại đẹp trai một cách kỳ lạ, rất dễ dàng khiến cho ai đã gặp qua là không thể quên được. Cả người hắn tỏa ra hormone, mang lại cảm giác sắc bén và dữ dội, khiến người khác không dám tới gần, mà bản thân hắn hình như còn cố ý gia tăng loại cảm giác bướng bỉnh này.
Hắn chính là Hoắc Duẫn.
"Ồ, tôi có xem hai tập trước của chương trình rồi, tôi biết cậu, tôi đã nói là sao lại có thể có nhân viên nào đẹp như vậy cơ chứ." Hoắc Duẫn vươn tay ra chào hỏi Sở Chu "Sở Chu đúng không, tôi là Hoắc Duẫn."
Sở Chu cũng vươn tay ra, lịch sự mỉm cười "Xin chào anh Duẫn, rất vui khi được gặp anh."
Khi buông tay ra, Hoắc Duẫn nhẹ nhàng di chuyển lòng bàn tay từ mu bàn tay đến đầu ngón tay, cười nửa miệng trêu chọc "Tay của cậu rất tinh tế, ngón tay đẹp thật đấy."
"......" Sở Chu không biết nên tỏ vẻ gì, tuy rằng thân là đàn ông nhưng cậu cũng không thích kiểu lời khen như vậy, nhưng vẫn không thể mất lịch sự được, chỉ là nụ cười của cậu nhất thời trở nên có chút cứng đờ "Cảm...... cảm ơn."
Bởi vì tiện đường, cho nên Hoắc Duẫn dẫn theo hai người trợ lý đi cùng Sở Chu, trên đường, hắn nhìn Sở Chu một lúc lâu rồi hỏi "Cậu là người mới vừa mới tốt nghiệp à? Sao trước đây tôi lại chưa từng nhìn thấy cậu nhỉ."
"Haha......" Sở Chu cứng ngắc cười gượng vài tiếng "Không, tôi đã ra mắt từ rất lâu rồi...... Nhưng tôi không đóng nhiều phim lắm, anh Duẫn không thấy cũng rất bình thường."
Ánh mắt của Hoắc Duẫn làm cậu cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, cứ như đang bị một con rắn bò trườn ở trên cổ vậy, vô cùng không thoải mái.
May mà Hoắc Duẫn không hỏi thêm gì nữa, không lâu sau bọn họ cũng đã tới địa điểm quay chụp, rất nhiều người cũng đã tới rồi. Phó Tuân đang uống ngụm trà, nhìn thấy Sở Chu tới, đang muốn chào hỏi với cậu một cái thì nhìn thấy Hoắc Duẫn ở phía sau, mày không dấu vết nhăn lại.
"Ấy, anh Tuân." Hoắc Duẫn có chút tùy ý tiến lên chào hỏi, lông mày hơi nâng lên "Lát nữa xin anh hãy nhẹ tay nhé."
Mặt Phó Tuân không đổi sắc, thoáng liếc mắt nhìn hắn "Tôi không thể nào lớn hơn cậu được, không cần phải gọi tôi là anh, cứ gọi thẳng tên là được."
"Anh Tuân!" Hạ Nam Phong hấp tấp chạy tới, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Duẫn, bước chân lập tức chậm lại "À...... Hoắc Duẫn cũng tới rồi à."
Hoắc Duẫn vui đùa nói "Đây không phải là nữ thần Nam Phong sao? Nhìn thấy tôi thì sao lại thất vọng thế, tôi còn nghĩ rằng dạo gần đây mình lại càng đẹp trai hơn đấy."
Hạ Nam Phong xấu hổ mỉm cười, nghĩ thầm: Người này đúng là chả biết ý gì hết*².
"Ơ, đứa bé đằng sau kia rất đẹp, cũng là khách mời thường trú đúng không?" Hoắc Duẫn đột nhiên thấy được ai đó ở sau lưng Hạ Nam Phong, không khỏi đứng thẳng người lên.
Hạ Nam Phong quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Hoắc Duẫn, chỉ thấy Lâm Vũ Thanh đang cầm theo áo khoác ngốc nghếch từ xa chạy tới, nhìn thấy mình còn đặc vui vẻ gọi "Chị ơi."....... Tuy rằng đúng là có hơi ngốc, nhưng thật sự rất đẹp. Thật ra thẩm mỹ của Hoắc Duẫn cũng không tệ chút nào.
"Ơ, đây không phải là anh Duẫn sao?" Lâm Vũ Thanh thế mà lại rất nhiệt tình, còn chủ động đi lên chào hỏi "Chào anh! Tôi là Lâm Vũ Thanh."
"Tôi có biết cậu." khóe môi Hoắc Duẫn nhếch lên "Album mới nhất của cậu có lượt bán không tệ, hình như cậu cũng có rất nhiều fans?"
Lâm Vũ Thanh lập tức khiêm tốn lại "Không có, không có, tôi còn cần tiến bộ......"
"Là anh Duẫn sao?" Tần Tiểu Lâu cũng tới rồi.
Hoắc Duẫn thoáng nhìn hắn một cái rồi nói "So với trong phim thì trông cậu cao hơn rất nhiều."
Một lát sau, mọi người thay sang quần áo mà tổ tiết mục đã cung cấp, sau khi nhân viên công tác đã giúp mọi người dán hết bảng tên lên lưng, buổi ghi hình đã chính thức bắt đầu.
Trò chơi thứ nhất là bóng né, chính là ba người nhảy ở trên một cái bạt lò xo, xung quanh sẽ có máy bắn bóng vào không khí, ai bị bắn trúng năm lần thì sẽ bị loại, người còn trụ lại được tới cuối cùng sẽ thắng. Hơn nữa người chơi còn cần phải đeo còng chân, bởi vì sợi xích rất ngắn, cho nên hoạt động rất bị hạn chế, cơ bản thì chỉ có thể dựa vào thứ gì đó để nhảy lên thôi. Phần thưởng của hai người thắng cuộc là thông tin về manh mối tiếp theo.
Việc chia đội là do rút thăm quyết định, Phó Tuân, Lâm Vũ Thanh và Tần Tiểu Lâu một đội, vì thế nên ba người còn lại sẽ là một đội. Đội của Phó Tuân sẽ lên trước, vì phải đeo còng chân nên rất khó để cử động, thế nên Phó Tuân đơn giản quyết định là mình sẽ bất động. Hai người kia đều nhảy lên nhảy xuống ở trên cái bạt, còn Phó Tuân thì lại ôm túi đứng ở giữa, giống như con lật đật lắc lư theo cái giường, nhưng anh lại đứng sừng sững không ngã.
Tần Tiểu Lâu không nhịn được cảm thán "Không hổ là cao thủ võ lâm!"
Phó Tuân "......"
Chỉ là anh cảm thấy, cứ nhảy tới nhảy lui thì có vẻ không được ổn lắm.
Lâm Vũ Thanh nói "Nhưng nếu như anh không nhảy, thì sẽ rất dễ bị trúng bóng đó!"
"Độ chính xác của máy bắn bóng sẽ không tốt đến vậy đâu." Phó Tuân vừa dứt lời, một quả bóng nhựa lập tức vọt thẳng tới phía anh, nhưng nó lại bị anh bắt được trong nháy mắt "...... Cho dù độ chính xác có cao đi chăng nữa, thì tốc độ cũng sẽ không nhanh đâu."
Lúc này, giọng nói của trọng tài vang lên "Phó Tuân, bị trúng một lần."
Phó Tuân "......"
Sở Chu đang đứng ngoài xem không khỏi ngạc nhiên "Thế mà cũng tính hả? Khắt khe quá rồi đó!"
Vì vậy, Phó Tuân bởi vì không muốn di chuyển, mà độ chính xác của máy bắn bóng đúng là quá tốt, cho nên rất nhanh anh đã bị loại, cuối cùng, người thắng cuộc chính là Lâm Vũ Thanh.
Đến khi tới lượt đội thứ hai, Hạ Nam Phong bò lên trên bạt lò xo, không tình nguyện mà đeo còng chân vào, lúc đang chuẩn bị đứng dậy thì thấy Hoắc Duẫn đột nhiên đi đến trước mặt mình, nhìn như lịch sự mà vươn tay "Có cần tôi đỡ dậy không?"
"Không cần đâu!" Rốt cuộc thì vẫn đang ở trước camera, Hạ Nam Phong bắt buộc phải nở một nụ cười rực rỡ, đứng dậy nhảy sang bên cạnh "Đợi chút nữa thì chúng ta chính là đối thủ đấy."
...... Mặc kệ việc có bị uốn từ thẳng thành cong hay không, Hạ Nam Phong đều không muốn thân cận với Hoắc Duẫn quá. Hơn nữa người này còn có nhiều fans hơn cô, địa vị vẫn cao hơn cô một chút, cho nên cô vẫn rất lo lắng.
Máy bắn bóng bắt đầu bắn lên hướng bạt lò xo, mỗi một lần bắn sẽ trở nên nhanh hơn, bóng cũng sẽ bị giữ lại ở trên bạt lò xo, cho nên càng về sau thì sẽ càng khó trốn, hơn nữa còn rất dễ bị ngã, sau khi Phó Tuân đi xuống dưới, Tần Tiểu Lâu và Lâm Vũ Thanh đẩy rơi rất nhiều thứ ở trên cái bạt. May là độ giữ thăng bằng của Hạ Nam Phong rất tốt, lúc trước cô còn có thể bước trên đệm phao nổi trên nước như giẫm trên đất bằng, mà đây lại chỉ là trên cái bạt lò xo mà thôi, chỉ cần chú ý né tránh bóng ở dưới chân và trước mặt là đủ rồi.
Đúng lúc cô đang nghiêng người về phía một quả bóng nhựa, cô bị nghiêng quá, khi đang chuẩn bị tránh về phía sau, đột nhiên có người nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo cô về phía sau, hại cô lảo đảo một cái rồi trực tiếp đâm vào lồng ngực của một người.
"Ấy, nguy hiểm thật đấy." Hoắc Duẫn lôi kéo cánh tay của cô, thấp giọng nói "Suýt chút nữa thì cô đã bị bóng đập phải rồi."
Hạ Nam Phong "......"
Chỉ có chửi bậy mới có thể miêu tả tâm trạng của cô mà thôi.
Bên dưới, Lâm Vũ Thanh cảm thấy rất kỳ lạ, hắn nhỏ giọng hỏi Phó Tuân "Sao tôi lại cảm thấy, vừa nãy cô ấy có thể tự mình tránh được nhỉ?"
Sắc mặt của Phó Tuân từ từ trở nên u ám.
Hạ Nam Phong kéo cánh tay của mình ra, miễn cưỡng nở một nụ cười công nghiệp "...... Hiện tại đang là cuộc thi đấy, không phải là lúc nên đi giúp người khác đâu."
Hoắc Duẫn nhìn cô mỉm cười, cười đến mức khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Sau đó hắn dùng lại trò cũ lần thứ hai, lần này lại trực tiếp đỡ eo Hạ Nam Phong, bộ dạng như có ý tốt mà dịch cô sang một.
Hạ Nam Phong cảm thấy gân xanh trên trán mình đều sắp tức đến mức lộ hết cả ra rồi, nếu không phải còn đang ghi hình, dựa theo tính tình của cô thì cô đã sớm chửi người rồi đấy.
Khi Hoắc Duẫn lại muốn hành động lần thứ ba, Sở Chu đột nhiên nhảy ra, dùng mông huých bay hắn.
Hạ Nam Phong "......"
Mẹ kiếp, tuy rằng rất cảm động, nhưng vì sao cô lại hơi muốn cười cơ chứ.
"Rất xin lỗi nhé, anh Duẫn!" Sở Chu lập tức chắp tay trước ngực cúi đầu xin lỗi, giọng điệu còn đặc biệt vô tội và chân thành "Cái bạt lò xo này khó nhảy quá, thật sự rất khó để kiểm soát được phương hướng!"
Biểu cảm của Hoắc Duẫn có chút một lời khó nói hết "...... Vậy lần sau cậu nhớ cẩn thận đấy."
Vì thế nên lần sau cậu cũng không cẩn thận, chỉ cần Hoắc Duẫn tới gần Hạ Nam Phong trong phạm vi nửa thước*³, Sở Chu sẽ đúng giờ đúng giờ lại đây, vừa nói xin lỗi vừa huých hắn bay đi, giống như một trái bom hình người đúng giờ vậy. Cố tình huých sao cho tự nhiên lại có cảm giác của loại chương trình giải trí kiểu này, cho nên khi phát sóng thì mọi người cũng sẽ chỉ "Hahaha" mà thôi, hoàn toàn sẽ không tìm thấy được lý do để so đo.
"Pft." Phó Tuân không nhịn được, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hoắc Duẫn không nghĩ tới Sở Chu nhìn qua thì yếu ớt, thế mà sức lực huých người lại lớn như thế, lúc hắn không đếm nổi số lần mà mình đã bị huých ngã nữa, sau đó có hơi choáng váng đứng dậy, thì nhìn thấy Sở Chu và Hạ Nam Phong vui vẻ kết thúc, hóa ra bọn họ đã bị trúng đủ số bóng rồi.
Sau đó trọng tài tuyên bố hắn thắng.
...... Không hề có cảm giác thắng lợi một tí nào.
Sau khi kết thúc, Sở Chu ngồi ở bậc thang tháo còng chân, Phó Tuân đi qua xoa nhẹ đầu của Sở Chu, nâng một chân lên đặt ở trên bậc thang, cả người nghiêng về phía trước, cúi đầu nhìn cậu, dịu dàng nói "Huých tới huých lui, cậu có đau không?"
"Không......" Trong nháy mắt khi tóc bị chạm vào, Sở Chu lập tức trở nên căng thẳng, cậu nghĩ lúc trước thầy Phó nói họ là bạn bè, chẳng lẽ thầy Phó lại thích sờ đầu của bạn sao?! Sao hành động này lại gay một cách kỳ lạ như vậy cơ chứ......
Cậu đột nhiên nhớ tới Phó Trì, chẳng lẽ thầy Phó cũng sẽ sờ đầu của anh Trì sao? Vậy thì chẳng phải là...... Rất gai tay hả.
Đột nhiên cậu không thể tưởng tượng ra hình ảnh này được.
Đang ở nơi xa cuối chân trời, Phó Trì đột nhiên lại hắt xì một cái, sau đó thì buồn bực xoa mũi: Dạo gần đây mình bị cảm à?
Tên của trò chơi thứ hai rất dài, được gọi là "Ai lại xé tôi, mà tôi lại xé ai", luật chơi là mỗi người chơi phải xé bảng tên của một người bị chỉ định, đến nỗi xé ai thì cứ dựa vào rút thăm để quyết định, nhưng có tổng cộng mười tám thẻ bài khác nhau, nói cách khác thì tên của một người sẽ bị lặp lại tận ba lần, cho nên rất có khả năng sẽ xuất hiện tình huống một người trở thành mục tiêu của nhiều người, sau khi xé được bảng tên của người bị chỉ định, thì lại rút thăm thêm lần nữa để xác định mục tiêu tiếp theo, người cuối cùng còn trụ lại được sẽ chiến thắng.
Sau khi mỗi người đã bốc thăm xong, trước tiên sẽ bị nhân viên công tác bịt mắt chia ra đưa đến các địa điểm khác nhau, chờ thông báo tuyên bố bắt đầu, thì mới có thể bắt đầu hành động.
Mục tiêu của Sở Chu là Lâm Vũ Thanh, nghĩ thầm còn khá dễ dàng. Sau đó, cậu bị nhân viên công tác đưa tới trên một cái vòng quay ngựa gỗ, chờ sau khi thông báo tuyên bố tiếng vang lên, cậu bắt đầu đi tìm kiếm bóng dáng của Lâm Vũ Thanh, nhưng công viên rất lớn, cậu cũng không biết đi đâu để tìm, cho nên cậu dứt khoát đứng ở quầy bán quà vặt trước mặt mua chai nước.
"Ồ, Sở Chu, thật là trùng hợp."
Sở Chu vừa mới uống chưa được mấy ngụm nước thì đột nhiên nghe thấy có người tới từ phía sau lưng, suýt chút nữa thì đã bị sặc, cậu lập tức cảnh giác xoay người lại, phát hiện ra là Hoắc Duẫn, nhất thời có hơi căng thẳng: Vừa nãy mình huých anh ta thảm như vậy, mình sẽ không bị trả thù chứ?
"Đừng căng thẳng thế, mục tiêu của tôi không phải là cậu." Hoắc Duẫn đi tới, chống tay lên trên ở quầy hàng, cười nhẹ "Thế nào, cậu có muốn hợp tác không?"
Sở Chu uyển chuyển từ chối "Không được đâu, sao anh lại biết được rằng mục tiêu của tôi không phải là anh."
Hoắc Duẫn giơ tay "Không cần phải phòng bị như vậy, tôi rất có thành ý, không thì, để tôi nói cho cậu biết mục tiêu của tôi trước, sau đó cậu có thể nghĩ xem là có muốn nói cho tôi hay không, tùy theo ý cậu?"
Sở Chu suy nghĩ, cảm thấy cũng có thể chấp nhận được "Vậy anh nói đi."
Hoắc Duẫn tỏ vẻ bí mật, dí sát lại gần một chút "Tai vách mạch rừng, tôi trộm nói cho cậu biết."
Sở Chu hơi cạn lời, chỗ ngồi trống trải như thế, từ đâu ra tường với chả tai, nhưng cũng không sao hết "...... Được."
Hoắc Duẫn ghé vào vành tai Sở Chu, ngón tay lặng yên không một tiếng động nắm lấy góc áo của cậu, xen giữa từng chữ còn có ý cười "Cậu là gay sao, Sở Chu?"
Sở Chu bỗng nhiên ngẩn ra, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Đột nhiên lúc này lại nghe thấy một âm thanh trong trẻo "xoẹt --", hai người quay đầu lại, phát hiện Phó Tuân không biết từ khi nào đã yên lặng đứng ở phía sau, trong tay nắm chặt bảng tên của Hoắc Duẫn.
Phó Tuân bình tĩnh nói "Không bằng cậu đi trước đi, Hoắc Duẫn?"
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại WordPress và Wattpad.
*¹: Gốc của "Bướng bỉnh" là "Ngạnh lãng", tui đi GG dịch thì nó ra là bướng bỉnh, nhưng nếu ghép từ thì ngạngph là kiểu ngay thẳng, còn lãng thì có thể là buồn, lêu lổng bla bla nên tui chọn GG dịch cho lành:)))) ai biết đúng ý thì bảo tui nhé.
*²: Gốc "Người này thật đúng là một chút bức số đều không có ha."
*³: Nửa thước là ~0,33m.
P/S: Đi học việc mệt quá, không có lương còn mất 11tr5 để học việc 2 tháng:( chưa bao giờ khổ sở như vậy huhu!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT