Thời gian ghi hình tập hai bắt đầu hơi sớm, mọi người ăn xong bữa sáng thì di chuyển đến địa điểm tập hợp để quay, lúc này mới phát hiện ra là cái đảo này hóa ra so với trong tưởng tượng của bọn họ thì lớn hơn rất nhiều, trước đó bọn họ vẫn luôn chỉ hoạt động ở phía rìa ngoài của đảo mà thôi, còn chưa đi vào công viên sinh thái ở bên trong.

Hạ Nam Phong ngáp một cái, khóe mắt còn dính chút nước mắt "Sao lại phải dậy sớm như vậy, vì phải trang điểm mà tôi còn phải rời giường sớm một tiếng nữa…… Là con gái phiền phức thật đấy."

Lâm Vũ Thanh an ủi cô "Là nam thì cũng phải trang điểm mà, đặc biệt là khi lên sân khấu biểu diễn, không trang điểm là không được. Nhưng mà khổ hơn chính là, trang điểm rồi mà còn bị người qua đường mắng, nói bọn tôi quá nữ tính."

"Cái gì cơ? Cậu chả nữ tính chút nào, chỉ là lớn lên xinh đẹp mà thôi." Hạ Nam Phong nhìn hắn một cái, không cầm lòng được mà cúi đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bụng của hắn "Còn có cơ bụng nữa này, rất rắn chắc."

Tai của Lâm Vũ Thanh hơi đỏ lên.

"Cậu không cần lo cho người qua đường đâu, trên thế giới này, người nhàn rỗi nhất chính là người qua đường, chỉ sợ là sức lực của hầu hết mấy người bọn họ đều không bằng cậu, rốt cuộc thì ca hát, khiêu vũ đều là những hoạt động rất tốn thể lực…… Ái chà, cánh tay của cậu cũng có cơ bắp rất rắn chắc này." Hạ Nam Phong chọc xong cánh tay của Lâm Vũ Thanh, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng hoảng loạn mà nhìn xung quanh "Xong rồi xong rồi…… Ấy, may mà camera còn chưa bắt đầu quay."

Hạ Nam Phong nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Vũ Thanh ngẩn người "Chị đang lo lắng cái gì……?"

Hạ Nam Phong phồng má "Vừa rồi tôi động tay động chân với cậu, nếu như bị quay lại rồi đăng lên thì có thể sẽ rất đáng sợ đó, lại phải bị anti-fan bôi đen một đợt."

"Gì chứ?" Lâm Vũ Thanh nghi hoặc "Tôi lại không ngại."

Hạ Nam Phong đúng lý hợp tình phản bác "Ai sẽ quản đương sự có để ý không."

"Nếu biết rồi thì kiềm chế một chút đi." Phó Tuân từ bên cạnh đi ngang qua, liếc mắt nhìn cô một cái.

"Hả?" vẻ mặt Hạ Nam Phong khó hiểu "Vốn dĩ em có làm sai cái gì đâu, từ trước đến nay đều là người khác mượn em để tạo scandal, em việc gì phải kiềm chế cơ chứ?"

Phó Tuân có vẻ hơi kinh ngạc, không cầm lòng được mà chuyển trọng điểm đi "Vậy mà em cũng sẽ dùng thành ngữ "tạo scandal" này cơ đấy."

"……? Con mẹ nó, anh chết chắc rồi Phó Tuân." Hạ Nam Phong nắm lấy cổ áo của Phó Tuân lắc lắc "Ở trong mắt anh, em mẹ nó là một người thiểu năng trí tuệ sao?!"

"Trời ơi, đó chính là nữ thần tình đầu quốc dân sao?" Tân Di nhỏ giọng lẩm bẩm "Thật đáng sợ."

Tần Tiểu Lâu dường như nhớ ra điều gì đó, buồn bã thở dài "Rốt cuộc thì các loại tính cách này đa số đều là do người khác tạo ra, sau đó mọi người đều tự tình nguyện tin tưởng vào."

Sở Chu nhìn vẻ mặt ủ mày ê của hắn, cười nói "Anh Tiểu Lâu, nhìn vẻ mặt này của anh, sao tôi lại cảm thấy là anh có chuyện cũ nhỉ."

Tân Di cũng ồn ào theo "Nào, kể cho chúng tôi nghe đi, để cho chúng tôi vui vẻ một chút."

Tần Tiểu Lâu giương mắt nhìn trời, lại thở dài, chỉ vào người mình "Lúc trước, tôi diễn xong một bộ phim thì nổi tiếng, có người nói, nhìn tôi giống loại người này lắm, trầm tĩnh lại bá đạo, là một người đàn ông khiến người ta không có cách nào cãi lại được, sẽ nhét vải bịt miệng người ta, sau đó ấn người ta ở trên tường chịch đến xin tha."

Mọi người lập tức im lặng "……"

Sở Chu trợn mắt há mồm "Trời ạ, anh Tiểu Lâu vừa mới nói cái gì giới hạn độ tuổi thế."

Tân Di đổ mồ hôi "May là còn chưa bắt đầu ghi hình."

"Hahahahahahahahahaha chết tiệt, bà đây cười chết mất……" Hạ Nam Phong phản ứng lại, ngồi xổm dưới đất ôm bụng cười to, căn bản là không dừng lại được.

"Bài viết này bị share lại rất nhiều, bị trợ lý của tôi nhìn thấy, tôi không cẩn thận nên cũng thấy, tôi chả hiểu bọn họ đang bình luận cái gì hết." Tần Tiểu Lâu cúi đầu, người đàn ông đô con cao 1m9 vậy mà lại tỏ ra ủy khuất "Trông tôi rất hung dữ sao? Tôi cảm thấy tôi rất hiền lành mà."

Hạ Nam Phong cười lau nước mắt "Mẹ nó, eyeliner của tôi trôi hết rồi."

Một lúc sau, cuối cùng đoàn phim cũng đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị, chuẩn bị bắt đầu ghi hình.

"Hạ Nam Phong! Bắt đầu rồi, mau đến đứng ở giữa đi!" Đạo diễn lớn tiếng thúc giục.

"Được, chờ một chút!" Hạ Nam Phong nhìn vào chiếc gương nhỏ, nhanh chóng trang điểm lại, sau đó chạy lại "Tôi tới đây!"

Tập hai bắt đầu chính thức ghi hình, Tân Di đứng ở giữa đoàn người, vỗ tay một cái thật to.

"Chào mừng đến với 《Vương Bài Quyết Đấu Đại Mạo Hiểm》! Hôm nay chúng ta bắt đầu trận đấu lần thứ hai." Tân Di lật tấm thẻ nhiệm vụ trên tay ra "Nhiệm vụ buổi sáng hôm nay là, sáu người chia làm ba đội, mỗi một đội xuất phát từ một tuyến đường khác nhau, trên đường đi có thể khiêu chiến với các điểm tham quan khác nhau để nhận được thẻ xanh, trước mười hai giờ trưa, mọi người phải đến được nhà hàng đốt lửa trại ở trung tâm đảo, đến lúc đó thì mới tiếp tục công bố nhiệm vụ buổi chiều. Điều kiện để chiến thắng của lần này chính là: Đội nào có nhiều thẻ xanh nhất thì sẽ thắng."

"Cho nên đầu tiên là chúng ta phải chia đội đã, chia như thế nào đây, tự mình chọn sao?" Hạ Nam Phong không giấu được vẻ hưng phấn, lập tức vọt đến bên cạnh Sở Chu "Tiểu Chu, cậu cùng đội với tôi đi! Cậu giải đề rất lợi hại."

Tân Di tiếp tục đọc thẻ nhiệm vụ "Về việc chia tổ, quán quân của tập một có thể tùy ý lựa chọn đồng đội……"

Sắc mặt của Hạ Nam Phong u ám hẳn đi, vẫy tay tạm biệt "Được rồi, Sở Chu, tạm biệt."

Sở Chu ngẩn người "Hả?"

Sắc mặt của Phó Tuân vẫn như thường "Như vậy à, tôi chọn Sở Chu."

Sở Chu được chiều mà sợ "Hể???"

Hạ Nam Phong nhún vai, mắt trợn trắng "Tôi biết ngay mà."

Hai đội còn lại được chia ra dựa trên tỷ số thắng thua ở tập một. Hạ Nam Phong và Lâm Vũ Thanh một đội, Tân Di và Tần Tiểu Lâu một đội. Đầu tiên, tổ chương trình yêu cầu bọn họ mặc quần áo có nhãn hiệu được thiết kế riêng của chương trình, màu sắc của các đội đều không giống nhau, đội của Hạ Nam Phong là màu đỏ đậm, đội của Tân Di là màu xanh dương, còn đội của Sở Chu và Phó Tuân là màu đen.

Lâm Vũ Thanh vừa thay quần áo vừa nói thầm "Sau lưng áo còn có bảng tên, không phải là buổi chiều lại muốn xé bảng tên chứ."

Tân Di cảm thán "Cuối cùng thì kết quả của trò chơi cũng biến thành xé bảng tên hết."

Nhiệm vụ đầu tiên của họ là phải đi lấy bản đồ của đảo, tổ tiết mục đưa bọn họ đến quảng trường ở cổng của công viên sinh thái, kết quả lại phát hiện một tấm thảm lớn được trải ra ở trước mắt, ước chừng dài tầm 50 mét, lại còn có một tấm thảm không được bình thường, mà là một tấm thảm đầy gai lồi lõm. Ở cuối tấm thảm còn có ba cái cái bàn, trên bàn dường như có thứ gì đó.

Sở Chu xem xét "Tôi biết này, cái này là thảm gai, dùng để mát xa, có thể thúc đẩy tuần hoàn máu."

"Để tôi thử xem." Lâm Vũ Thanh cởi giày nhảy vào, lập tức hít một hơi lạnh rồi nhảy ra, vẻ mặt thống khổ "Mẹ ơi, sao lại đau thế!"

Nhân viên công tác giải thích "Bản đồ được đặt trên cái bàn ở phía cuối thảm gai, hai người trong đội phải đồng thời đi trên thảm gai để qua đó, cầm bản đồ trở về, rồi mới có thể đi vào công viên, tổng cộng có ba tuyến đường khác nhau, nhanh chân thì có thể chọn tuyến đường trước, chậm thì không được chọn."

Phó Tuân nghi ngờ "Dễ như vậy à?"

Nhân viên công tác tiếp tục bổ sung quy tắc "Hai người trong tổ phải xuất phát cùng nhau, nhưng chỉ có chân của một người được chạm đất."

"Cái gì?" Lâm Vũ Thanh lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng được "Chẳng lẽ người còn lại phải trồng cây chuối hả???"

"Ngu ngốc!" Hạ Nam Phong đánh hắn một cái khiến hắn tỉnh ra "Phải bế người còn lại lên!"

"Ồ ồ……" Lâm Vũ Thanh lúc này mới phản ứng lại, lên án tổ tiết mục "Tôi biết ngay là bọn họ sẽ không tốt bụng như vậy mà!"

Sở Chu nghe được quy tắc, hiếm thấy mà trở nên ngốc nghếch "Bế……? Vậy chẳng phải là……"

Cậu không nhịn được trộm nhìn Phó Tuân một cái, run run rẩy rẩy âm thầm tự hỏi: Thầy Phó muốn bế mình sao?! Vẫn là…… Vẫn là để mình bế thầy Phó đi?

—— Chuyện này là sao vậy hả tổ tiết mục!!! Tại sao lại phải tạo ra phân đoạn này thế!!!

Phó Tuân vỗ cậu "Bọn họ đều đi chuẩn bị rồi, chúng ta cũng nhanh lên một chút."

"À thì?" vẻ mặt của Sở Chu đầy vẻ ngây thơ "Thầy Phó muốn bế tôi à?"

"Nếu không thì sao đây." Phó Tuân nhìn Sở Chu - người thấp hơn mình tận nửa cái đầu, nhịn không được nghi ngờ "Chẳng lẽ lại để cậu bế tôi?"

Sở Chu đột nhiên có hơi sửng sốt, quay đầu đi nhỏ giọng nói thầm "…… Cũng, cũng không phải không được, tôi cũng là đàn ông mà, không cần phải khinh thường tôi như vậy đâu."

"Không được." Phó Tuân quả quyết phủ định.

"……" Sở Chu không nói nên lời "Nghe anh nghe anh!"

"Không sai, nên nghe tôi." khóe môi của Phó Tuân không dấu vết cong lên, đứng ở trước thảm gai, vươn tay về phía Sở Chu, ý cười trong mắt như có như không, anh còn bất an hơn cả cơn gió thổi vào áng mây, nhưng giọng nói trầm thấp của anh lại xuyên vào lòng cậu không sót một chữ nào.

"Sở Chu, lại đây."

Sở Chu nắm lấy khóa kéo đằng trước của áo rồi kéo lên, trái tim đột nhiên đập mạnh vang vọng, tựa như tiếng kèn vậy.

Mẹ nó. Cậu chửi thầm. Đừng đập nhanh như vậy chứ, xin mày đấy.

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

P/S: Hôm qua nhà tui mưa cả ngày nên tui ốm ói ẹ luôn, hôm nay mới gõ được, thứ 7 và chủ nhật tuần này tui sẽ đăng bù 2 chương nhé, thứ 7 là bù cho chương hôm qua tui bị ốm, còn chủ nhật là bù cho tối thứ 3 tuần sau tui đi chơi 2n1d nên không đăng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play