Nơi mà mọi người ở tuy được gọi là khách sạn, nhưng lại giống với một khu biệt thự có vườn hoa và khu giải trí hơn, dọc đường đi có siêu thị, chỗ chơi board game, tiệm net, khu trò chơi điện tử, cái gì cần có thì đều có hết. Mà trong khu biệt thự ba tầng mà bọn họ ở, dưới tầng còn có các thiết bị giải trí như xích đu và bập bênh.
"Chị Nam Phong!" khi mọi người chuẩn bị vào nhà, Lâm Vũ Thanh tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Hạ Nam Phong "Lát nữa chị có muốn đi chỗ khác chơi không?"
"Hả?" Hạ Nam Phong đang hết sức chuyên tâm lướt điện thoại, chuẩn bị mở cửa vào nhà. Nghe thấy tiếng nói thì buông tay nắm cửa ra, ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia nghi hoặc, ngay sau đó, sự xảo trá xuất hiện, khóe môi của cô nở một nụ cười có hơi xấu xa "Cậu đây là muốn mời tôi đi hẹn hò à? Bạn nhỏ Lâm."
Lâm Vũ Thanh líu lưỡi "Tôi, tôi……"
Hạ Nam Phong cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, giọng nói có hơi lười biếng "Đúng lúc vừa rồi tôi bị fan mẹ và fan bạn gái của cậu mắng ở trên mạng, cho nên giờ cậu phải lấy lòng tôi, khiến tôi vui vẻ đi."
"Hả?" trong sự ngây thơ của Lâm Vũ Thanh còn có cả sự bối rối.
"Cậu xem."
Hạ Nam Phong giơ màn hình điện thoại lên trước mặt hắn, nhấn mở một tin nhắn riêng tư trên Weibo cho hắn xem.
{Người mẹ xinh đẹp của Vũ Thanh bé nhỏ dễ thương: [mỉm cười] [mỉm cười] Lâm Vũ Thanh của chúng tôi là một người rất nghiêm túc và có nỗ lực vươn lên, hơn nữa còn là một cậu bé rất trong sạch, tôi biết là hai người đi tham gia chương trình cùng với nhau, nhưng xin cô Hạ hãy tự trọng, không cần lôi kéo nhà tôi marketing xào CP [mỉm cười], xin hãy buông tha cho sự xinh đẹp và trong trắng của em ấy đi, không cần phải vấy bẩn em ấy đâu nhỉ? [mỉm cười], xét cho cùng thì fans chúng tôi cũng không dễ chọc đâu.}
Lâm Vũ Thanh nhất thời nói không ra lời "……"
"Nhìn thấy chưa? Dõng dạc hùng hồn lên tiếng hộ cậu đấy, xem ra là một fan mẹ thật sự rất yêu cậu." Hạ Nam Phong tùy ý lên tiếng, nhướng mày "Các cô ấy cảm thấy rằng tôi sẽ vấy bẩn cậu đấy, cậu cảm thấy tôi có thể vấy bẩn cậu kiểu gì cơ chứ? Em trai....... xinh đẹp và trong trắng……?"
Khuôn mặt của Lâm Vũ Thanh hơi đỏ, chân tay luống cuống "Cái này……"
"Chờ một chút, vẫn còn."
Hạ Nam Phong chọn lựa từ trong một đống tin nhắn mắng chửi, chọn ra một cái vẫn còn lịch sự một tí, nhấn vào, giơ lên trước mắt hắn:
{Lâm Tiểu Vũ Thanh là bạn trai của tôi: [nhe răng cười] [nhe răng cười] tôi khuyên cô không cần phải gần gũi với em trai xinh đẹp của chúng tôi như vậy đâu, nếu như cảm thấy cô đơn thì đi tìm tình nhân khác của cô đi, không cần dạy hư trai đẹp nhà tôi [mỉm cười], cũng đã gần 30 rồi đó bà già, đừng khiến chúng tôi phải dạy cô cách tự trọng [nhe răng cười]}
"Tôi tôi tôi……" Lâm Vũ Thanh xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, chắp tay trước ngực "Vô cùng xin lỗi chị!!!!!"
"Ấy, cậu không cần khẩn trương như vậy, tuy rằng có rất nhiều lời vu khống không có căn cứ, nhưng cũng không phải là lỗi của cậu, có nhiều fans như vậy lắm, quen dần là được." Hạ Nam Phong an ủi vỗ vai Lâm Vũ Thanh, lấy tay che mặt, cụp mi thở dài "Nhưng mà tôi mới có 26 tuổi thôi, sao đã bị người ta gọi là bà già rồi vậy, cậu có cảm thấy tôi già không?"
Lâm Vũ Thanh lập tức lắc đầu "Không không không! Chị Nam Phong thoạt nhìn như chỉ mới có 18 tuổi thôi!"
"Ngoan lắm, tôi rất thích câu này của cậu!" Hạ Nam Phong lập tức hóa thân thành một chị lớn dũng cảm, vỗ cánh tay hắn một cái "Ăn cơm xong thì đi khu trò chơi chơi đi!"
Hạ Nam Phong nắm chặt tay, quay lưng lại lẩm bẩm, trong mắt có một ngọn lửa bừng cháy "Tự trọng mẹ mấy người, cho rằng mình là ai mà dám xông vào nhà dạy bảo chị đây hả? Mẹ kiếp, chị đây không chỉ muốn chụp ảnh cùng với cậu ta, mà còn muốn đi chơi cùng nữa, đến tối còn muốn đăng ảnh hai người tự chụp chung với nhau lên, mẹ, cho mấy người tức chết, mấy người mà xứng à? Xứng có chìa khóa à? Xứng được mấy cái."*¹
Phòng của Sở Chu ở tầng ba, cậu đã sớm chuẩn bị xong, tính toán thời gian để xuống tầng, vừa xuống thì đã gặp được màn kịch này của Hạ Nam Phong và Lâm Vũ Thanh ở cửa, nên cậu lập tức trốn vào góc khuất của cầu thang âm thầm quan sát, không cẩn thận đã thấy được tất cả mọi thứ.
"Wow, đây là CP mới à." Sở Chu thân là một editor có kinh nghiệm lâu năm, radar dò CP đột nhiên phát tín hiệu, vừa sờ cằm vừa nhỏ giọng nói thầm "Mình còn chưa edit video về Hạ Nam Phong bao giờ, mình nhớ là đợt trước mình đã định làm rồi nhưng mà mãi không ra nổi video nào…… Ồ, hình như là bởi vì CP nhiều quá nên khá khó để chọn…… Nếu như đây mà là một đôi thì sẽ có thiết lập tính cánh gì đây nhỉ, nữ vương x trung khuyển thị vệ kém tuổi hơn? Có hơi giống nhỉ…… Phù thủy và yêu quái mà mình nuôi dưỡng…… Từ từ, cảm giác hơi kỳ lạ……"
"Cậu đang làm gì đấy?" Phó Tuân đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cậu.
"Ahhhhh!" Sở Chu suýt chút nữa sợ tới mức ngã xuống cầu thang, may mà cậu đã nắm được tay vịn. Cậu lập tức nhìn về phía tầng hai, phát hiện hai người bọn họ đã vào phòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Phó Tuân cũng ở tầng ba cùng với Sở Chu, anh về phòng rửa mặt rồi sửa soạn lại một chút, đang chuẩn bị đi ăn cơm, nhưng lúc xuống tầng thì lại phát hiện Sở Chu đứng một mình ở trong góc lẩm bẩm, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái "Cậu vừa mới nói chuyện cùng với ai à?"
"À…… Không có." ánh mắt Sở Chu điên cuồng đảo quanh, nhìn vào điện thoại di động, vội vàng giơ lên ý muốn lừa gạt cho qua chuyện "Tôi đang gửi tin nhắn thoại cho người khác!"
"Vậy à." Phó Tuân bình tĩnh nói "Cậu cũng muốn xuống tầng à? Cùng nhau đi thôi."
"À…… Được."
Mặt trời sắp lặn, giờ đã là hoàng hôn, những bóng đen mơ hồ phủ xuống dưới mái hiên, hình dáng của mọi thứ trên thế giới đều trở nên mơ hồ và mờ ảo.
Sở Chu và Phó Tuân đi cạnh nhau, bầu không khí im lặng khiến Sở Chu cảm thấy hơi khó thở. Cậu sờ túi, đột nhiên sờ được một cái điện thoại của người khác, cậu chợt nhớ ra đây là điện thoại mà trợ lý của Phó Tuân đưa cho cậu trước khi lên xe, cô ấy muốn nhờ cậu chụp cho Phó Tuân vài bức ảnh, sau khi ăn tối xong về khách sạn thì đưa lại cho cô ấy. Bởi vì trợ lý và nhân viên công tác đều ở chỗ khác, mà Phó Tuân lại không phải là một người sẽ chụp ảnh tự sướng.
Sở Chu nhớ lại một chút, Weibo của Phó Tuân đúng là không có ảnh tự sướng, các bức ảnh mà anh đăng hàng ngày giống như là do phòng làm việc đăng lên.
"Khụ khụ…… Thầy Phó." Sở Chu lấy điện thoại ra "Phong cảnh lúc này có vẻ ổn, đợi chút nữa thì trời sẽ tối mất, không bằng để tôi chụp cho ảnh vài bức ảnh đi."
Phó Tuân vốn đang có chút không hiểu vì sao Sở Chu lại phải chụp ảnh cho mình, nhưng nghĩ lại thì Sở Chu chính là fan của anh, muốn có ảnh chụp của anh cũng không kỳ lạ. Vì thế nên đặc biệt chiều fan mà đứng ở bên cạnh cậu, ôn hòa nói "Nếu muốn chụp ảnh kỷ niệm, thì nên chụp ảnh chung sẽ tốt hơn."
"Hả?" Sở Chu ngẩn người, lập tức nhận ra rằng lời nói của mình đã gây hiểu nhầm cho Phó Tuân, nên thật cẩn thận mà giải thích "Cái đó…… Đây là do trợ lý của thầy Phó nhờ tôi chụp hộ, chỉ cần chụp một mình anh là được rồi."
"Vậy à." Giọng điệu của Phó Tuân đột nhiên trở nên lạnh lùng "Vậy thì cứ tùy tiện chụp là được."
Sở Chu "……"
—— Là do mình tưởng tượng ra à? Sao mình lại cảm thấy thầy Phó có vẻ không được vui lắm nhỉ!!!
Nhưng mà lớn lên đẹp trai tốt thật đấy, cho dù là miễn cưỡng hợp tác thì bất kể là ở góc độ nào, chỉ cần tùy tiện chụp một cái thì cũng đẹp hết.
Những đám mây ở phía xa bị ngọn lửa của hoàng hôn đốt cháy thành màu đỏ máu, uể oải trải rộng trên đỉnh núi, bầu trời phản chiếu một màu đỏ tím, mà khuôn mặt hoàn hảo của Phó Tuân lại bị bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ ảo ấy, giống như là người trong mơ của xã hội. Đôi mắt sâu như than hồng lấp lánh, đôi môi mím chặt tĩnh lặng bên bờ tâm sự, hình ảnh này bị đông cứng lại ở trong ranh giới không rõ ràng của hoàng hôn.
"Kỹ thuật chụp ảnh của tôi đúng là không tệ." Sở Chu vừa xem ảnh chụp, vừa không nhịn được nhẹ nhàng cảm thán.
Phó Tuân nhìn kỹ một chút, lời khen hiếm như vàng nói "Không tệ."
Khi Sở Chu chuẩn bị cất điện thoại của trợ lý đi, Phó Tuân đột nhiên vươn tay ra với cậu "Điện thoại của cậu."
Sở Chu "Hả?"
Lời lẽ của Phó Tuân chân thật đáng tin "Hẳn là cậu cũng muốn đăng ảnh, có qua có lại, để tôi chụp giúp cậu."
"À…… Cảm ơn."
Sở Chu cảm thấy mình không thể nào từ chối được, đành phải đưa điện thoại cho anh. Khoảng cách mà Phó Tuân chụp ảnh rất gần, chụp cũng rất nhanh, Sở Chu cầm điện thoại xem, tư thế của cậu ở trong ảnh đang ngẩng đầu lên, có thể nhận ra được là người chụp ảnh cho cậu cao hơn cậu. Cậu mỉm cười "Thầy Phó so với tôi thì cao hơn, góc độ này rất vừa vặn để chụp ảnh, nhìn còn khá đẹp."
Phó Tuân suy nghĩ một chút, không chút do dự nói "Góc chụp này, tôi nhớ là do Hạ Nam Phong hoặc là ai đó đã nói cho tôi biết, đây là góc nhìn của bạn trai đấy."
…… Tuy nghe có vẻ hơi lạ, nhưng mà cậu lại không cãi lại được.
Vì thế mà tai của Sở Chu lại đỏ lên, gian nan mở miệng "…… Cái đó, thầy Phó, lời nói như vậy rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm."
"Xin lỗi." Phó Tuân nhận ra mình nói không đúng "Tôi không có cảm thấy cậu giống như con gái đâu."
Cuối cùng, anh còn cảm thấy mình giải thích chưa đủ, bổ sung thêm một câu "Cho dù là con trai, cũng có thể có bạn trai, cho nên tôi không có cảm thấy cậu giống con gái."
Sở Chu "……"
Phó Tuân lại cảm thấy mình nói không đúng, tiếp tục giải thích, càng nói càng khó "Ý của tôi cũng không phải là cậu sẽ là người muốn tìm bạn trai……"
"À, việc đó……" Sở Chu nhanh chóng ngăn anh lại "Tôi biết rồi, thầy Phó, thầy không cần…… Không cần phải giải thích nữa đâu."
Tuy rằng bề ngoài Phó Tuân bình tĩnh, không hề nao núng, nhưng thực ra anh lại đang vô cùng khó chịu vì mình đã nói sai, anh cũng không hiểu là tại sao mình lại sợ Sở Chu sẽ tức giận nữa…… Tóm lại là anh không muốn làm cậu tức giận. Anh do dự một lát, hỏi "…… Cậu không có tức giận đấy chứ."
Sở Chu có hơi không thể hiểu được "Không có, tại sao tôi lại muốn tức giận cơ chứ!"
Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Tuân, mỉm cười chân thành, trong mắt dường như có vô số ngôi sao tỏa sáng lấp lánh "Cảm ơn thầy Phó đã chụp ảnh giúp tôi!"
Phó Tuân cảm giác như trước mắt có một tia sáng sáng lên, xuyên qua bóng tối dày đặc chiếu vào người anh. Nhưng anh cũng không có ý định xua đi ánh sáng, ngược lại còn thản nhiên mà tiếp nhận ánh sáng, tâm tình đều trở nên nhẹ nhàng hơn, khóe môi cong lên cười nhạt "Chuyện nhỏ mà thôi, cũng không tốn sức gì."
___________
Dây dưa đến nhà hàng, mọi người đều đã có mặt đông đủ. Hạ Nam Phong vẫn đang chơi điện thoại như cũ, chẳng qua là lần này còn đeo thêm tai nghe.
"Đã đến giờ ăn cơm rồi, nhìn điện thoại cái gì." Phó Tuân lại bị kích thích để lộ ra bản chất gia trưởng của mình, vừa dứt lời thì đã muốn thu lại điện thoại của Hạ Nam Phong, bị Hạ Nam Phong nghiêng người trốn đi.
Hạ Nam Phong thậm chí còn không ngẩng đầu lên "Để mà nói thì là, tôi đang dùng nick phụ để đi nhìn trộm fans."
Sở Chu nghĩ thầm: Cho dù có nhìn trộm thì…… Chắc là cô cũng không có khả năng xem CP nhỉ.
"Ngoài ra còn có một số hình ảnh, video CP linh tinh, rất thú vị, bọn họ thật là tài năng." Hạ Nam Phong cười khúc khích, bắt đầu xúi giục Lâm Vũ Thanh "Nếu như cậu có hứng thú thì hãy truy cập vào trang web có tên là trạm B, sau đó đi tra tên của mình."
Sở Chu suýt chút nữa thì phun ra một ngụm nước.
"Đúng rồi, còn có một chuyện rất thú vị." Hạ Nam Phong đột nhiên như bị mở ra một cái van, bắt đầu hứng thú mà tiếp đón mọi người nghe cô nói chuyện, vẻ mặt thần bí "Mọi người có biết ảnh đế Tần Ngăn - nam diễn viên đã đạt giải Oscar ở nước ngoài đã công khai rằng mình là đồng tính không?"
Không biết vì sao, Sở Chu đột nhiên có loại dự cảm không lành.
Tân Di "Biết chứ, chuyện lớn như vậy có ở khắp nơi trên mạng, ai mà không biết."
Phó Tuân lúc này mới nhận ra "Chuyện gì?"
"Ai thèm quan tâm đến người già như anh, đi ra chỗ khác đi." Hạ Nam Phong trực tiếp đẩy Phó Tuân sang một bên, tiếp tục hỏi những người khác "Mọi người có biết đến một editor chuyên về cắt ghép video, ID là Tiễn Lan Chu không?"
Sở Chu suýt nữa thì làm đổ tách trà.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Chắc ý là chìa khóa để mở cửa vào nhà dạy dỗ HNP á:)))
P/S: CLM sao giờ mới rõ ràng tuổi của HNP vậy 😑 giờ thì càng ngày càng loạn....tí nữa tui phải đi sửa lại xưng hô của mọi người mới được 🥲 mắc mệt quá trời. Thế là giờ quả thứ tự này sẽ kiểu gì đây.... PT lớn nhất (27), HNP (26), TTL (chưa rõ tuổi), SC (25) sẽ tạm bằng tuổi với LVT (chưa rõ tuổi):)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT