"Manh mối ở đâu vậy! Tại sao mãi mà tôi vẫn không tìm được thế." Lâm Vũ Thanh chán nản kéo ngăn kéo trên tủ ra, nhưng dù hắn có kéo cái nào thì ngăn kéo bị khóa chặt ở giữa vẫn luôn không chút sứt mẻ, không hề phản ứng.
Sau đó hắn chú ý tới người vẫn luôn đứng ngơ ngác ở ven tường, thuận miệng hỏi "Anh Tiểu Lâu, anh đang làm gì vậy?"
Tần Tiểu Lâu vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt "Tôi đang tìm manh mối."
"Cái gì?" Nếu như trước mắt có hiệu ứng đặc biệt, vậy thì trên đầu Lâm Vũ Thanh chắc chắn sẽ có ba cái dấu chấm hỏi "Chúng ta có ở cùng một kênh không vậy?"
Tần Tiểu Lâu nghiêm túc nghe Phó Tuân nói, đứng ở tại chỗ bất động nhìn nửa ngày, cũng không phát hiện ra được thứ gì giống như manh mối một chút nào, sau đó mới nhận ra rằng có phải mình đã bị lừa rồi hay không, cuối cùng mới chuyển động. Lâm Vũ Thanh lập tức giống như là đã phát hiện ra một vùng đất mới, chỉ vào phía sau lưng Tần Tiểu Lâu "Anh nhìn xem sau lưng anh có dán cái gì kìa!"
"Đó là cái bóng của tôi." Tần Tiểu Lâu nghiêm túc trả lời.
"Gì cơ???" Lâm Vũ Thanh cảm giác ba dấu chấm hỏi cũng không đủ để bày tỏ tâm trạng của mình, ánh mắt nghi ngờ mà đi tới "Tóm lại…… anh nhường đường trước một chút đi."
Họa tiết in trên áo phông của bóng đen khiến Lâm Vũ Thanh cảm thấy vừa lạ vừa quen, hắn híp mắt lại gần để nhận dạng, chỉ trong chốc lát thì đã nhận ra, hắn nắm chặt tay gõ nhẹ "Đây không phải là chữ số tiếng Anh à? Đây chính là manh mối đấy! Anh Tiểu Lâu, anh đứng che ở đây cả nửa ngày mà cũng không biết sao?"
Tần Tiểu Lâu thật thà "À" một tiếng, mới chậm rãi tỉnh ngộ "Hóa ra đây là manh mối sao? Đúng là Phó Tuân đã lừa tôi."
"Tôi còn tưởng là do anh cố ý đứng chắn ở đây để tôi không phát hiện được manh mối…… Kết quả lại phát hiện ra anh thật là khờ đến mức đáng yêu." vẻ mặt Lâm Vũ Thanh phức tạp "Anh Phó đã nói với anh cái gì vậy, anh nói lại lần nữa cho tôi nghe nào."
Tần Tiểu Lâu một năm một mười nói lại cho Lâm Vũ Thanh nghe, Lâm Vũ Thanh lập tức kết luận "Người xấu chắc chắn chính là hai người Phó Tuân và Sở Chu."
"Sở Chu cũng là quỷ sao?" Tần Tiểu Lâu bối rối.
Lâm Vũ Thanh hơi kiễng chân, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà chọc chọc cái trán của Tần Tiểu Lâu "Đương nhiên rồi! Anh cho rằng ai cũng sẽ bị Phó Tuân lừa dối sao? Bọn họ khẳng định là cùng một phe."
Tần Tiểu Lâu ủy khuất mà ôm trán "Nhỡ đâu……"
"Vậy thì soi thân phận đi, đúng lúc tôi tìm được cái gương ở phòng bên cạnh." Lâm Vũ Thanh tràn đầy tự tin, vui vẻ mà búng tay một cái "Ván này tôi bắt được cả hai con quỷ, chỉ còn một bước nữa là có thể thắng rồi hahaha."
"Ồ, từ từ đã……" Tần Tiểu Lâu nhìn Lâm Vũ Thanh hùng hổ lao ra ngoài đi tìm Sở Chu, căn bản không định nghe lời hắn nói, thì đành phải lầm bầm lầu bầu tự nói cho mình nghe, âm thanh dần dần yếu đi "……Cậu xé được Phó Tuân sao?"
"Sử dụng đạo cụ, xem xét thân phận của Sở Chu!"
Đúng lúc Lâm Vũ Thanh sử dụng đạo cụ, thì thời gian phán quyết cũng không khéo mà bắt đầu. Hắn thấy Sở Chu và Phó Tuân trao đổi ánh mắt, lập tức nhận ra không ổn, vội vàng bảo Hạ Nam Phong và Tân Di "Này này! Hai người cách xa bọn họ ra một chút!"
Bởi vì trước đó đã giải được đề, Hạ Nam Phong và Tân Di có độ cảnh giác rất thấp đối với Phó Tuân cùng Sở Chu, lúc nhận được lời nhắc nhở thì đã không còn kịp nữa rồi, Tân Di còn chưa kịp xoay người thì đã bị Sở Chu xé mất bảng tên trong sự khó hiểu.
"Tân Di, bị loại trừ."
Khi tiếng loa phát thanh vang lên, bảng tên của Hạ Nam Phong đã bị Phó Tuân xé xuống một nửa. Nghe xong, Phó Tuân lập tức buông tay ra, quay đầu nhìn về phía Sở Chu "Vẫn là cậu nhanh tay hơn."
Tân Di như bị điện giật, vẻ mặt chán nản mà ngồi xuống đất, hoài nghi về cuộc đời "Sao lại là tôi…… Ván thứ ba, tại sao tôi lại là người đầu tiên bị loại!!!"
"Á!" Lâm Vũ Thanh cực kỳ không cam lòng, lại kêu lên một lần nữa "Phó Tuân và Sở Chu chính là quỷ đó!!! Tôi biết sự thật rồi! Chuyện này không thể kết thúc như vậy được!"
Sở Chu cười chế nhạo "Cho nên chúng tôi mới muốn bắt đầu diệt khẩu đây, tiếp theo chính là màn biểu diễn xé bảng tên solo của anh hùng họ Phó."
Tân Di ngồi dưới đất tự mình nói đùa "Mọi người có biết khó chịu nhất là cái gì không? Hai người bọn họ là quỷ mà còn giúp chúng ta giải đề, đây chính là cảm giác vừa bị trêu vừa được thưởng hả?"
Hạ Nam Phong vỗ vai Lâm Vũ Thanh "Anh có cảm nhận được không? Đây chính là sự chênh lệch thực lực tuyệt đối đấy."
"Á! Không được!" Lâm Vũ Thanh còn muốn giãy giụa thêm một chút, đẩy Tần Tiểu Lâu đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh mình ra "Anh Tiểu Lâu, anh xem, anh khỏe như vậy, nhất định là có thể chiến đấu được với Phó Tuân!"
Phó Tuân thong dong bình tĩnh "Yên tâm, tối nay tôi sẽ xé cậu ta trước."
Vì thế nên mọi thứ sau đó đều xảy ra một cách nhẹ nhàng dễ dàng và đơn giản.
Buổi tối, sau khi phe người tốt đã đeo hết bịt mắt, Phó Tuân và Sở Chu cùng đứng sang một bên yên lặng nhìn bọn họ quơ quào trái phải trong không khí chiến đấu với nhau, cuối cùng khi Sở Chu thật sự không nhịn cười được nữa, Phó Tuân mới tiến lên xé bảng tên của Tần Tiểu Lâu xuống.
Ban ngày thì trực tiếp bắt đầu vòng phán quyết, Hạ Nam Phong bị Sở Chu ngăn lại, thấy Lâm Vũ Thanh bi thảm bị Phó Tuân giữ chặt, giãy giụa cũng chả có kết quả gì, sau khi bảng tên bị xé ra từng chút một, trực tiếp giơ tay ra hiệu "Người tốt có thể nhận thua không? Tôi không muốn đấu tranh đâu."
"Trò chơi này kết thúc, thám tử đen chiến thắng."
Lâm Vũ Thanh ngồi xổm, tự kỷ ở góc tường, thế giới trở nên u ám "…… Vậy mà một ván tôi cũng không thắng được."
Tân Di cầm thẻ của MC và microphone trở về, hô to mấy tiếng "Trò chơi kết thúc, mọi người tập hợp, mau tới đây, đứng thành một hàng đi."
Hạ Nam Phong đánh giá nhìn Tân Di một cái "Cho nên lúc này anh lại thành MC?"
Tân Di vui vẻ cười "Đây là lý do mà chương trình mời tôi đến đấy, khách mời có nhiều công dụng, tiền nào của nấy."
Mọi người ngoan ngoãn đứng thành một hàng, Tân Di đứng ở giữa, sau khi đọc hết một loạt khẩu hiệu quảng cáo thật dài thì mới bắt đầu tổng kết "Nhà vô địch tập này của chúng ta chính là nam thần lớn họ Phó, thắng cả ba ván, vỗ tay, vỗ tay, quán quân sẽ được chương trình trao cho một huy hiệu đặc biệt cho sự dũng cảm!"
"Huy hiệu cho sự dũng cảm?" Lâm Vũ Thanh không nhịn được chen mồm vào "Giải thưởng này không nên gọi tên của anh ấy, anh ấy không cần sự dũng cảm đâu, những người đối phó với anh ấy mới cần sự dũng cảm!"
Vẻ mặt Tân Di ôn hòa trả lời "Người thua cả ba ván không cần tự rước lấy nhục đâu."
"Á!" Lâm Vũ Thanh ôm đầu ngồi xổm xuống, tiếp tục tự kỷ.
Huy chương cho sự dũng cảm là một cái huy hiệu hình đôi cánh bằng vàng, được đựng trong một chiếc hộp nhỏ. Sau khi Phó Tuân nhận lấy, anh thấy Tân Di dịch microphone lại gần mình "Quán quân có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?"
Phó Tuân mặt không đổi sắc suy nghĩ, trầm giọng nói "Thú vị."
Mọi người "……"
Tân Di lấy microphone về "Đạo diễn có thể cắt phần này đi được không, có hơi lạnh lùng."*¹
Cuộc phỏng vấn kéo dài một lúc, sau khi MC kết thúc bài phát biểu của mình, tập đầu tiên cũng đã quay xong, tất cả các thiết bị quay phim đều bắt đầu bị tắt đi. Tổ tiết mục lên tiếng "Ngày mai trực tiếp quay tập hai ở trên đảo, hành lý đều đã được đặt ở trong phòng khách sạn của mọi người rồi, một lát nữa sẽ có người lái xe đến đưa mọi người đi ăn cơm và nghỉ ngơi."
"Cái gì." Hạ Nam Phong đang duỗi người, đột nhiên giật mình "Ngày mai là quay tập hai hả?!"
Đạo diễn "Tôi đã xin dành ra ba ngày để quay trong lịch trình của mọi người rồi, mọi người không biết sao!"
"Tôi còn tưởng rằng chỉ cần ghi hình một tập, thời gian ba ngày là để dự phòng nên có thể hoàn thành xong sớm, kết thúc sớm cơ, không nghĩ tới mọi người lại muốn trực tiếp ghi hình hai tập, nhưng mà cũng không sao." Lâm Vũ Thanh gãi đầu, nhìn Tân Di "Chắc là anh đã sớm biết rằng chúng ta sẽ ở lại đây nhỉ."
Tân Di gật đầu "Tôi biết, tôi được mời đi quay hai tập."
"Một khi đã như vậy…… Hiếm khi mọi người mới được ở cùng nhau náo nhiệt như vậy." Hạ Nam Phong một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mọi người, dáng vẻ y như một nữ hoàng độc đoán "Tôi ra lệnh cho mọi người, tối nay phải tập hợp lại đây ăn lẩu cùng với tôi!"
"Liên hoan!" Lâm Vũ Thanh giơ tay lên, là người đầu tiên đồng ý.
"Đúng rồi!" Hạ Nam Phong và hắn rất hợp với nhau.
Tân Di che miệng, vẻ mặt hoảng sợ "Tôi còn tưởng là do có máy quay nên bọn họ mới hành xử phóng khoáng như vậy, tổ hợp của hai người vốn là học sinh tiểu học à?"
Phó Tuân nhíu mày tràn ngập ghét bỏ "Mọi người đi đi, tôi không……"
Hạ Nam Phong kéo Sở Chu sang một bên, dùng giọng nói nhỏ nhẹ mà Phó Tuân vẫn có thể nghe thấy nói "Tôi nói cho cậu nghe, trước kia anh Tuân……"
"Tôi đi." Phó Tuân chịu đựng sự nhục nhã mà kéo Hạ Nam Phong ra.
"Tốt thôi?"
Sở Chu trông mong nhìn Hạ Nam Phong đã thực hiện được âm mưu của mình. Trong lòng nghĩ: Trước kia thầy Phó đã làm gì, mẹ nó làm sao bây giờ, mình thật sự rất muốn biết, tại sao cô lại không nói cho xong chứ……
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Gốc là "Này đoạn đạo diễn có thể hay không ca, có điểm lãnh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT