Khi Phó Tuân đẩy cửa phòng tuổi trâu ra, anh thấy Hạ Nam Phong đang vừa ngâm nga một bài hát, vừa làm mặt quỷ với camera, tự mình tiêu khiển vui vẻ vô cùng.
Hạ Nam Phong ngẩng đầu "……"
Phó Tuân im lặng "……"
Hai người đều không nói gì, chỉ có sự xấu hổ lẳng lặng trôi qua.
"Chờ một chút!" Hạ Nam Phong nhìn thấy Phó Tuân định đóng cửa để rời đi, vội vàng gọi anh lại, cô nhanh chóng tỏ vẻ rằng mình không còn cách nào nữa "Bởi vì em không giải được câu hỏi, cũng chả có việc gì để làm hết, cho nên mới quay cái gì đó để tặng cho fans……"
"Ồ." sau khi Phó Tuân nghe xong thì cũng không để ý lắm mà nhún vai, thuận miệng hỏi "Không phải đến cả cái phòng tuổi hổ ở bên cạnh em cũng giải ra được rồi à, vậy mà lại không giải được câu hỏi của phòng này?"
"Câu hỏi của phòng bên cạnh rất đơn giản…… Câu hỏi mà tổ tiết mục ra có độ khó không đồng đều tí nào!" Hạ Nam Phong bĩu môi, đột nhiên thở dài "Nhưng mà tại sao Tân Di lại bảo anh đến đây, sao lại không phải là Sở Chu chứ."
Giọng nói của Phó Tuân trầm xuống "Anh thì không tốt à?"
"Anh cũng không thể trách việc em ghét bỏ anh được!" lời lẽ Hạ Nam Phong chính đáng mà xoay chiếc bảng đen nhỏ sau lưng lại, gõ nhẹ lên câu hỏi ở trên đó "Anh nhìn dãy số này xem, khả năng môn toán của anh và em đều tám lạng như nhau, em đoán anh cũng chả giải được!"
—— Tại sao lại là môn toán nữa vậy.
Phó Tuân không cam lòng bị đâm liên tục, cẩn thận đọc kỹ đề trên bảng đen, nhưng nhìn đúng là rất mơ hồ. Chỉ thấy chữ số màu trắng được viết trên bảng đen: 147=1, 258=1, 369=1, 12369=7, 123698741=0, 321456987=?, 3214569874=?, 6321456987=?.
"……" Phó Tuân nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác, nếu không thì tại sao những con số trước mắt lại nối thành một dãy với nhau làm anh hoa cả mắt vậy, anh hơi nghi ngờ hỏi "Em chắc chắn rằng đây là toàn bộ câu hỏi chứ? Em không cố ý xóa thứ gì đó đi chứ."
"Đương nhiên đây là toàn bộ câu hỏi rồi." Hạ Nam Phong lớn tiếng bảo vệ sự trong sạch của mình, giơ cái hộp nhỏ ở bên cạnh bảng đen lên, lắc lắc cái khóa ở trên đó "Anh nhìn đi, mật mã của cái hộp này có ba chữ số, chính là ba cái số bị đánh dấu hỏi đó!"
Phó Tuân nhíu mày tự hỏi "Những con số này chắc chắn không phải dùng để tính toán, nhất định là còn có phương pháp gì đó bị che giấu nữa."
"Ai mà biết được……" Hạ Nam Phong nhún vai "Có lẽ là do tổ tiết mục muốn làm chúng ta bị xấu mặt đó."
Phó Tuân ngẩng đầu nhìn đồ đạc trong phòng, nhìn thấy một cái tủ gỗ nhỏ có chín ngăn được đặt ở góc bên phải, mỗi một ngăn đều có một con thú bông, anh có chút tò mò đi tới, ngồi xổm xuống cầm thú bông lên nhìn, phát hiện ra trên cổ của thú bông có đeo nhãn dán chữ số. Anh lại nhìn các con thú bông khác, phát hiện mỗi một con đều có đánh số, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới thứ tự từ 1 đến 9. Anh nhớ lại các con số ở trên bảng đen, nháy mắt nhận ra "147, 12369…… Hoa ra là như vậy."
Hạ Nam Phong nhìn Phó Tuân chỉ vào cái tủ chín ngăn, vẫn không hiểu gì "Sao anh vừa nhìn thì đã hiểu ra thế, anh hiểu được cái gì rồi?"
Phó Tuân đứng dậy vòng lại, một tay nhặt một mảnh phấn vỡ ở trong rãnh dưới bảng đen lên, tay kia thì bình tĩnh đút vào trong túi, dáng vẻ rất khinh địch mà hoãn dây cương lại, chậm rãi vẽ ra chín ô vuông ở chỗ trống trên bảng đen, từ trái sang phải, tăng lên theo thứ tự từ trên xuống dưới, dừng lại ở số chín.
"Cơ bản thì không cần phải tính toán gì cả, chỉ cần nối các con số trong chín ô này theo thứ tự là được." Phó Tuân cầm phấn nối các đường lại với nhau "Thật ra 321456987 chính là số 5, 3214569874 chính là số 6, còn số cuối cùng thì là số 9."
Hạ Nam Phong nhanh chóng hành động, di chuyển bánh răng của ổ khóa, chỉ nghe thấy một tiếng "răng rắc", hộp đã được mở ra.
"Tốt quá." Cô lấy một tờ giấy có đánh số ở trong hộp ra "Em còn đang lo lắng là chúng ta sẽ không giải được câu hỏi của căn phòng này, phe người tốt mà bị thua thì phải làm sao bây giờ."
"……"
Phó Tuân chậm rãi nhận ra: Đúng rồi, tại sao mình lại cố gắng giải đề giúp cho người tốt cơ chứ, đúng là không nhịn nổi mà……
Mà cùng lúc đó, người cũng không nhịn được, còn có một người khác.
Sở Chu đã giải được dãy số trên hộp kính, số thứ ba là 9, dãy số hoàn chỉnh là 3, 5, 9, 17, quy tắc là 2 lũy thừa n cộng 1. Nhưng sau khi Sở Chu điền mật khẩu vào, lại không có sự thay đổi gì xảy ra cả, không xuất hiện gợi ý, cũng không có cơ quan nào được mở ra.
"Sai rồi sao?" Tân Di tò mò đi tới.
Sở Chu nhìn những quả bóng nhựa ở trên mặt đất, suy nghĩ nói "Chúng ta bỏ bóng vào hộp kính thử xem, số lượng trên hộp là bao nhiêu, thì chúng ta bỏ vào bấy nhiêu."
Đúng như dự đoán, sau khi bọn họ bỏ bóng vào trong hộp, màn hình của cái hộp kính thứ ba đột nhiên kêu "tích" một tiếng, sau đó bắt đầu bắn pháo hoa đầy màn hình. Ngay khi cả hai người đang nhìn chằm chằm vào những thay đổi ở trên màn hình, tưởng rằng sẽ có một con số xuất hiện ở trên đó thì họ lại nghe thấy một tiếng vang lớn, một nắm đấm lớn đột nhiên bắn ra từ trên tường, bất ngờ đánh về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh.
"Mẹ ơi!"
"Á!"
Hai người sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, camera của các anh quay phim cũng bị rung lắc mấy lần. Sở Chu chuẩn bị đánh lại, thì nắm đấm lại đột nhiên dừng lại ở ngay sát mặt cậu, cậu loạng choạng mở nắm đấm ra, con số được viết ở giữa lòng bàn tay. Trên trần nhà đột nhiên có một cái lỗ nhỏ được mở ra, lưu loát rải kim tuyến đủ màu vào bọn họ, như kiểu bọn họ đã trúng thưởng cái gì đó vậy.
"Làm cái gì vậy!" Tân Di trốn ở sau lưng Sở Chu, bực bội phủi hết đống kim tuyến lóng lánh trên người mình đi, khóc không ra nước mắt "Đây là một trò đùa hả???"
"Cái này…… Tôi……" Sở Chu bối rối, muốn nói lại thôi "Quên đi, mọi người vui vẻ là được."
Tân Di kéo quần áo của Sở Chu "Có vẻ như là sắp đến giờ phán quyết rồi, chúng ta mau ra ngoài đi."
Khi bọn họ ra khỏi phòng, thì tình cờ gặp được Phó Tuân và Hạ Nam Phong.
Hạ Nam Phong nhìn thấy Sở Chu, bật cười một tiếng "Sở Chu, cậu vừa mới đi kết hôn sao? Cả người đều sáng lấp lánh."
Sở Chu vừa phủi kim tuyến ở trên người mình xuống, vừa lắc đầu cười khổ "Bị tổ tiết mục hãm hại đó."
"Trên tóc cũng dính." Phó Tuân nhìn cậu, tự nhiên mà duỗi tay ra, giơ tay giúp Sở Chu phủi xuống.
Sở Chu phản ứng chậm chạp, mặt lại bắt đầu nóng lên, lập tức muốn lui về phía sau ba thước, chân nhanh chóng di chuyển "Aaaaa việc này không cần phải phiền đến thầy Phó đâu……"
Đầu ngón tay của Phó Tuân vô tình trượt vào đuôi tóc của cậu, hơi nhíu mày "Đừng cử động."
"……" Sở Chu bất giác sửng sốt, không dám động đậy.
Tân Di đứng ở bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng hỏi Hạ Nam Phong "Anh họ của cô và Sở Chu trước đây có quen biết nhau hả??"
Hạ Nam Phong hiếm khi không biết phải nói thế nào "Đừng, đừng hỏi tôi……"
"Sở Chu!"
Lâm Vũ Thanh đột nhiên đẩy cửa ra, vừa đến sảnh lớn thì đã bắt đầu kêu, thu hút sự chú ý của mọi người. Sở Chu nhân cơ hội này nhẹ nhàng thở ra, dịch xa khỏi Phó Tuân một chút, đứng ở bên cạnh Tân Di.
"Ồ, mọi người đều ở đây à, đúng lúc lắm." Lâm Vũ Thanh móc ra một cái gương nhỏ ở trong túi của mình, trịnh trọng tuyên bố "Sử dụng đạo cụ, xem xét thân phận của Sở Chu!"
Mọi người: ……!!
Trong mắt Hạ Nam Phong tràn đầy nghi hoặc "Cậu làm gì vậy, không đầu không đuôi mà nói gì thế……"
Ngay khi nhân viên công tác đang nói nhỏ vào tai Lâm Vũ Thanh, loa phát thanh đúng hạn vang lên "Thời gian đi tìm manh mối đã kết thúc, bắt đầu phán quyết."
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
P/S: Tui chợt nhận ra là raw từ chương 30 phải nạp mới được đọc huhuuuuu, tui sắp phải tạm biệt những ngày dễ dàng lúc có raw rồi:")
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT