“Ba giây sau sẽ là ban ngày, 3, 2, 1, mời các người chơi gỡ mặt nạ bảo vệ xuống, tìm kiếm manh mối để trốn thoát, một vòng có thời hạn là 40 phút, bắt đầu tính giờ.”

Lâm Vũ Thanh dẫn đầu vượt qua rào chắn xông ra ngoài, chạy đến trước cánh cửa bị khóa ở sảnh lớn liền bắt đầu điền số, chỉ nghe thấy một tiếng ‘Tích ——’ không hài hòa vang lên, giọng nữ máy móc không hề có cảm tình mà báo “Mật mã sai, tiếp nhận trừng phạt.”

“Cái gì? Tiếp nhận trừng phạt?!” Lâm Vũ Thanh kinh ngạc đến bay màu.

Nhóm nhân viên công tác vốn dĩ đang ở trong góc phòng đột nhiên nhảy ra, một người cầm trong tay một cái búa lớn được thổi phồng, sôi nổi chạy lên đây đánh Lâm Vũ Thanh.

“A! Cây búa này lòi ra ở đâu thế!” Lâm Vũ Thanh ôm đầu ngồi xổm xuống, vẻ mặt thống khổ nhăn thành một cục “Đau quá đi! Các người có tính người hay không vậy!”

Trừ Phó Tuân không thấy bóng dáng ra, những người khác đều vây xem Lâm Vũ Thanh bị đánh, cười đến mức không đứng thẳng được. Chờ mãi cuối cùng nhân viên công tác cũng đã đánh đủ, Sở Chu xoa xoa khuôn mặt bị cười đến cứng ngắc của mình, hỏi “Cậu điền số gì vào thế.”

Lâm Vũ Thanh xoa bả vai, vẻ mặt ảo não mà quay trở lại “Mật mã có bốn số, nên tôi điền sinh nhật của tôi vào.”

Hạ Nam Phong ghét bỏ mà ‘tch’ một tiếng “Cậu tự luyến quá đi.”

Tân Di chỉ vào Lâm Vũ Thanh lớn mật suy đoán “Người này biểu diễn ra vẻ quá! Nhất định là người xấu, chắc là muốn thể hiện ra bộ dạng nóng lòng muốn trốn thoát.”

“Hắt nước bẩn vào tôi sớm thế?” Lâm Vũ Thanh giơ hai nắm đấm lên đứng dáng thủ thế với Tân Di “Tôi đã chú ý tới anh rồi, chờ lát nữa đừng để tôi nắm được đuôi của anh.”

Lúc này, Phó Tuân đột nhiên đi ra từ một căn phòng, nghiêm mặt đứng ở cửa “Vừa nãy Lâm Vũ Thanh nói mật mã có bốn số, tôi đại khái biết cách giải như thế nào rồi. Nơi này có bốn căn phòng, tôi vừa mở cửa nhìn sơ qua, phát hiện trong phòng được dựng cảnh phân thành bốn mùa xuân hạ thu đông, cho nên nhất định là mỗi một phòng đều có giấu một con số, lại dựa theo trình tự sắp xếp của xuân hạ thu đông, ghép lại thành mật mã.”

Mọi người “……”

“Trời ạ.” bộ dạng Hạ Nam Phong khó tin “Mọi người có nhìn thấy hay không, Phó Tuân vừa mới nói một đoạn thật dài.”

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Phó Tuân suýt chút nữa bị nhìn đến không nói được gì “Đây là trọng điểm sao? Trò chơi bắt đầu rồi, nghiêm túc một chút.”

Khi những người khác đi theo Phó Tuân để tự mình xác nhận phỏng đoán của anh, Hạ Nam Phong lặng lẽ đánh giá với camera “Nói thật, tôi vẫn luôn không phát hiện ra anh Tuân vậy mà lại là một người nghiêm túc với trò chơi như vậy, sau khi chương trình kết thúc, tôi nhất định phải dạy anh ấy chơi trò chơi chiến đấu bằng tay 5vs5 công bằng*¹, khiến anh ấy từ đây biến thành một người táo bạo trong thế giới loài người.”

Mọi người theo thứ tự nhìn vào bốn căn phòng, quả nhiên là giống với lời nói của Phó Tuân. Trên tường trong căn phòng đầu tiên phía bên phải toàn là lá thu, căn phòng thứ hai vẽ rất nhiều hoa cỏ cây cối, phân biệt là mùa thu và mùa xuân. Tường của căn phòng đầu tiên phía tay trái là màu xanh biển, còn vẽ hình biển rộng, vách tường căn phòng thứ hai là màu trắng, chính giữa còn có một người tuyết lớn, phân biệt trùng khớp với mùa hè và mùa đông.

“Người tuyết này buồn cười quá, sao lại chảy nhiều nước mũi như vậy*², khăn quàng cổ của nó đâu?” Hạ Nam Phong chỉ chỉ trỏ trỏ người tuyết.

“Những gì thầy Phó nói hẳn là thật.” sau khi Sở Chu nhìn qua các căn phòng thì đồng ý trước, sau đó kiến nghị “Vì tiết kiệm thời gian, chúng ta chia thành hai người một đội, mỗi tổ chọn một căn phòng khác nhau để giải mật khẩu đi, không giải được thì lại giúp đỡ cho nhau.”

Tân Di lập tức dính lấy Lâm Vũ Thanh “Tôi nghi ngờ cậu ta, tôi muốn nhìn cậu ta chằm chằm, đi!”

Dứt lời hắn liền đẩy Lâm Vũ Thanh vào căn phòng mùa đông cách đó gần nhất.

Hạ Nam Phong ở phía xa nhìn về phía bọn họ kêu gọi “Tôi cũng nghi ngờ cậu ta! Tân Di cố lên, nhìn cậu ta chằm chằm đến mức khẩn trương vào!”

Ngay sau đó, Phó Tuân cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa vào phòng mùa thu, Hạ Nam Phong cũng đi vào theo. Sở Chu vào căn phòng sát vách phòng mùa thu, Tần Tiểu Lâu đi theo sau cậu.

Trong góc phòng mùa xuân có sọt đựng một đống trái cây giả, bên cạnh là tủ ngăn kéo lớn trưng bày một loạt rổ có màu sắc khác nhau, Sở Chu đẩy đẩy, phát hiện rổ vậy mà lại bị cố định ở trên tủ. Ngăn kéo phía bên dưới cũng bị khóa lại từ bên trong, không có cách nào kéo ra.

“Đây chắc chắn là cơ quan mà chúng ta phải giải.” Sở Chu bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, mở ra từng cái ngăn kéo và ngăn tủ có thể kéo ra được ở trong phòng “Quanh đây chắc chắn có gợi ý, chúng ta tìm một chút.”

Tần Tiểu Lâu ở một đầu bên kia mở tủ ra, bên trong ‘cạch’ một tiếng rơi ra một quyển trục*² “Đây là cái gì?”

Sở Chu đi qua mở quyển trục ra, thấy trên đó có chữ viết tinh tế “Hy vọng, hy vọng, gió đông tới, mùa xuân bước chân đến gần……”

“Đây là…… một bài văn.” vẻ mặt Sở Chu đột nhiên phức tạp.

____________________

Trong phòng chủ đề mùa thu, ở giữa phòng có một cái laptop dưới một tàng cây giả, máy tính được cài mật khẩu yêu cầu bọn họ phải giải được, cho nên hai người sông cuộn biển gầm mà tìm kiếm manh mối.

Hạ Nam Phong đột nhiên nhìn thấy một thứ “Hihi, anh xem em tìm được cái gì này.”

Phó Tuân ngẩng đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy cô móc ra một thứ màu đen xì từ trong ngăn kéo, trên đó viết ba chữ*³ ‘Thêm Thời Gian’.

“Làm sao, em muốn giữ nó à.” Phó Tuân ngừng lại động tác trên, cẩn thận mà nhìn cô chằm chằm.

Hạ Nam Phong tùy ý mà ném tấm thẻ ở một bên “Em không cần cái này, lát nữa anh đừng có nhân lúc em không chú ý mà nhặt lên nhá.”

Phó Tuân không có lời nào để nói, ngồi xổm xuống tiếp tục vùi đầu kéo mở ngăn kéo tủ.

“Ối! Anh đoán xem em phát hiện được cái gì này.” âm thanh kinh ngạc của Hạ Nam Phong lại vang lên.

Phó Tuân không kiên nhẫn mà thở dài, quay lại nhìn cô “Em lại làm sao vậy.”

Hạ Nam Phong đắc ý mà giơ lên một cái gương có dán đánh dấu của tổ tiết mục “Đây nhất định chính là kính chân tướng, vận khí của em thật đúng là tốt quá.”

Phó Tuân nháy mắt thu lại vẻ mặt ghét bỏ của mình “Cái này thật ra rất hữu dụng, em đưa cho anh……”

Hạ Nam Phong bĩu môi, cảnh giác mà đem gương giấu ở sau lưng.

“Được, vậy em giữ cho tốt. Không cần dùng gương để điều tra anh, anh là người tốt, xem xét anh lại lãng phí.”

Hạ Nam Phong thật cẩn thận mà cất gương vào túi, lời thề son sắt nói “Em không điều tra anh, em có đối tượng nghi ngờ, khẳng định là chỉ cần điều tra một lần là chuẩn.”

Phó Tuân lôi ra hai quyển trục từ trong một cái ngăn kéo “Cái này có thể là manh mối.”

Hai cái quyển trục bị mở ra cùng lúc, nội dung bên trong đều là tranh phong cảnh. Một quyển là cảnh thôn làng cạnh sông núi có mưa bụi, phía xa là chùa miếu như ẩn như hiện, bên trên có viết ‘Oanh hót suốt nghìn dặm, màu xanh hòa lẫn màu hồng, xóm sông, thành núi, gió thổi lá cờ quán rượu.’*⁴. Quyển còn lại là cảnh đêm của Giang Nam, trăng sáng treo cao, trên sông, cầu đá bị ánh trăng ánh chiếu đến mông lung, bên trên có viết ‘Núi xanh mờ mờ nước xa xa, Giang Nam cuối thu cỏ còn chưa xơ xác.’*⁵.

“Em hoàn toàn không hiểu được cái này.” Hạ Nam Phong ngửa tay ra, làm vẻ mặ mười vạn câu hỏi vì sao với camera “Chương trình nhất định phải hoàn toàn bại lộ khả năng văn hóa của tôi đến thế sao?”

Phó Tuân không để ý đến Hạ Nam Phong, tự đứng vuốt cằm, một mình một người nhìn chằm chằm hai bức tranh chìm vào tự hỏi.

Phòng mùa đông ở một bên khác của sảnh lớn, Lâm Vũ Thanh đã nhân lúc Tân Di không để ý mà tìm được dung cụ ‘Thêm Thời Gian Của Quỷ Vương’, còn làm mặt quỷ đắc ý với camera.

Giờ phút này, Tân Di ở đầu bên kia căn phòng hoàn toàn không biết người nọ đang làm gì sau lưng mình, phát hiện ven tường có một miếng vải che, bên trong có một vật thể hình dạng hoàn toàn lồi ra ngoài, là một món đồ lớn. Hắn một phen xốc vải che lên, phát hiện ra một bản dương cầm, ở trên tường còn dán rất nhiều ký tự.

“Lâm Vũ Thanh, cậu mau đến xem này.” Đầu tiên Tân Di gọi Lâm Vũ Thanh lại đây, rồi lại nhón chân xem, nhỏ giọng đọc nội dung viết trên tường “Dựa theo phía dưới, phải hát được một bản nhạc…… Ai đánh đoạn nhạc phổ bên dưới đây.”

Lâm Vũ Thanh vô cùng tự giác mà kéo ghế của đàn dương cầm ra ngồi xuống “Anh hát đi, tôi đánh đàn, cái này khẳng định là muốn chúng ta hợp tác, nếu không thì người đánh đàn sẽ không nhìn được bản nhạc.”

Tân Di đồng ý, tiếp tục nhón chân xem bản nhạc. Lâm Vũ Thanh nhìn lưng Tân Di, ý nghĩ đột nhiên chợt lóe, cầm dụng cụ ‘Thêm thời gian’ lén lút bỏ vào trong túi của Tân Di, mà Tân Di đối với chuyện này lại hoàn toàn không biết gì cả.

Lâm Vũ Thanh gõ gõ bàn phím “Tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.”

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Đoạn “Chiến đấu bằng tay không” gốc là “đối chiến tay du”.

*²: Nó là cái cuốn sách cổ á, do mỗi quyển lại có cái trục gỗ ở giữa nên mới còn được gọi như thế, mọi người muốn nhìn thì tra là ra nha.

*³: Gốc có 2 chữ thôi nhưng edit lại cho có lý thì thành 3 á.

*⁴: Bản dịch nghĩa được lấy từ https://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-M%E1%BB%A5c/Giang-Nam-xu%C3%A2n/poem-BValdkbT43-HQQTqtFw5FQ

*⁵: Bản dịch nghĩa được lấy từ https://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-M%E1%BB%A5c/K%C3%BD-D%C6%B0%C6%A1ng-Ch%C3%A2u-H%C3%A0n-X%C6%...

P/S: Mọi người nhớ là có thấy lỗi sai chính tả hay câu cú lủng củng có vấn đề thì bảo tui nhá. Tại cứ đọc đi đọc lại hoài tui sợ não rối rồi đánh không hay. Iuuuu mọi ngừi nhìuuuuuuuuuu!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play