Sở Chu cẩn thận nhìn lại bài văn trên quyển trục một lần nữa, phát hiện bốn phần đầu của đoạn văn.
“Cây đào, cây quất, cây lê…… Đỏ như lửa, cam*¹ như ráng trời, trắng như tuyết……” Sở Chu như suy nghĩ gì đó mà lẩm bẩm lại bài văn, lực chú ý dần dần di chuyển đến cái sọt trái cây ở góc phòng và một loạt các loại rổ có màu sắc khác nhau.
Sở Chu đi qua kéo cái sọt ra nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong đúng thật là có đào, lê và quất.
Tần Tiểu Lâu khó hiểu mà đi tới “Trái cây này làm sao vậy, có thể ăn không?”
Sở Chu cầm một quả đào nhìn Tần Tiểu Lâu, cười nói “Tổ tiết mục quá ki bo*², đều là giả.”
“Cái này thì có ích lợi gì?” Tần Tiểu Lâu hỏi.
“Tôi cảm thấy hẳn là căn cứ vào nội dung của bài văn, phải bỏ trái cây vào trong cái rổ có cùng màu sắc.” Sở Chu ngồi xổm, đưa trái cây theo thứ tự cho Tần Tiểu Lâu “Anh Tiểu Lâu, anh đặt đào vào rổ trái cây màu đỏ, quất thì đặt ở trong rổ màu cam, còn lê thì đặt ở trong rổ màu trắng.”
Sau khi Tần Tiểu Lâu làm theo, chỉ nghe thấy một tiếng ‘răng rắc’, cửa tủ của ngăn tủ có chứa đồ bên dưới đột nhiên bị mở ra, ở bên trong là một hộp sắt nhỏ có mật khẩu.
Tần Tiểu Lâu xem xét, nhìn về phía Sở Chu xin giúp đỡ “Có bốn số.”
Sở Chu lập tức bắt đầu đếm số trái cây “Đào có 9 quả, quất 12 quả, lê 5 quả…… Anh điền 9125 vào thử xem.”
Đúng như đã đoán, hộp bị mở ra, bên trong có một lá bài mang số ‘7’.
“Thành công!” Tần Tiểu Lâu vui mừng không nguôi “Sở Chu, cậu quá thông minh, nếu là tôi thì khẳng định giải không ra.”
“Mọi người bên này ổn chứ?” Phó Tuân đột nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn vào trong xem xét, nghe được nửa câu sau*³ “Sở Chu giải được rồi à?”
“Đúng vậy, cậu ấy thật thông minh.” Tần Tiểu Lâu vừa trả lời vừa gật đầu.
Sở Chu bị khen nhiều quá thì hơi ngại, vội vàng đánh trống lảng “Thầy Phó, hai người cũng giải được rồi à?”
Phó Tuân không quan tâm lắm mà nói “Đúng vậy, không khó.”
“Oanh hót suốt nghìn dặm, màu xanh hòa lẫn với màu hồng, xóm sông, thành núi, gió thổi lá cờ quán rượu.” câu sau là “Nam triều có bốn trăm tám chục ngôi chùa, bao nhiêu lầu đài trong làn mưa khói.*⁴”, còn câu sau của “Núi xanh mờ mờ nước xa xa, Giang Nam cuối thu cỏ còn chưa xơ xác.” là “Tại cầu nhị thập tứ đêm trăng sáng, người đẹp biết ở đâu nhờ dạy thổi sáo.*⁵” ghép số ở hai câu này lại, nhập 48024 vào, máy tính lập tức mở ra, trên màn hình là con số 8.
Hạ Nam Phong nhích lại gần Phó Tuân, không ngừng cảm thán “Tôi nói cho các cậu nghe, anh Tuân thật sự rất có văn hóa, đến tôi cũng muốn gọi anh ấy là thầy Phó……”
Cùng lúc đó, ở một bên khác, Lâm Vũ Thanh cũng phát hiện ra manh mối, mật khẩu được viết trên phím đàn phía bên phải của dương cầm, sau khi đánh xong bản nhạc là có thể nghiêng đầu để nhìn thấy các con số được viết giữa các phím đàn, ghép lại chính là mật khẩu.
Nhưng có một vấn đề, bọn họ không tìm được chỗ để điền mật khẩu.
Trong lúc bọn họ đang tìm kiếm khắp nơi, Sở Chu đi ngang qua “Hai người còn đang tìm cái gì?”
Tân Di có chút bất đắc dĩ “Có mật khẩu rồi, nhưng không tìm thấy chỗ để điền mật khẩu vào.”
Lâm Vũ Thanh gật đầu “Gần như góc nào chúng tôi cũng tìm rồi.”
Sở Chu nghĩ nghĩ, nhìn thấy mảng nước miếng to đùng của người tuyết, trong lòng chợt hiểu ra “Hai người không cảm thấy người tuyết mà lại chảy nước miếng rất kỳ lạ sao? Còn là một mảng lớn như vậy.”
“Ồ, thì ra là thế!” Lâm Vũ Thanh như vừa mới tỉnh lại từ trong mơ, một phen xốc lên mảng nước miếng của người tuyết, phát hiện trên người nó thế mà lại ẩn giấu một cái cơ quan nhỏ, trên cơ quan có chỗ để điền mật khẩu.
Vẻ mặt Tân Di kinh ngạc “Trăm triệu lần không nghĩ tới, người tuyết này vậy mà lại là cái hòm giữ đồ.”
Sở Chu kiên nhẫn mà nhìn Lâm Vũ Thanh mở ngăn tủ trước ngực người tuyết ra, nghiêng đầu hỏi “Có gì không?”
Lâm Vũ Thanh lấy ra một tấm card vẫy vẫy “9.”
“Số lớn hơn hay nhỏ hơn?” Phó Tuân đứng ở cửa phòng mùa hè, giơ cằm với Sở Chu.
Sở Chu làm tư thế mời “9, kém hơn phòng ở bên cạnh anh.”
Phó Tuân giơ tay ra dấu ‘OK’ rồi đi vào phòng tìm kiếm manh mối.
“Lâm Vũ Thanh! Tìm xong chưa, mau ra đây chịu đòn!” Một giọng nữ hấp tấp đột nhiên vang lên, dáng đi của Hạ Nam Phong khiến người nhà cũng không dám nhận, nện bước hùng hổ mà đi tới.
Lâm Vũ Thanh hơi tự ti mà thò nửa người ra dò xét “Cô chủ, người lại muốn làm gì……”
Hạ Nam Phong giơ gương trong tay lên, cao giọng tuyên bố “Tôi muốn sử dụng đạo cụ để soi ra thân phận của cậu.”
Sắc mặt Lâm Vũ Thanh trầm xuống, bên ngoài lại không thể quản ngại, hé miệng chỉ vào Hạ Nam Phong, lại cứng miệng không trả lời được, sau một lúc lâu mới thốt ra một tiếng cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi “Tùy chị tra xét, điều tra tôi mà lãng phí thì tôi sẽ nói chuyện với chị!”
Tân Di đứng xem lén vỗ tay “Chà, thân phận của người nào đó sắp bị bại lộ rồi, bắt đầu tức muốn hộc máu.”
Nhân viên công tác thì thầm vào tai Hạ Nam Phong, sắc mặt Hạ Nam Phong lập tức thay đổi, môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Cậu ta vậy mà lại là người tốt?!”
“Tôi thừa nhận tôi là người tốt.” Lâm Vũ Thanh cười lớn một tiếng, đắc chí đi qua thì lập tức phản kích “Tân Di mới là quỷ, anh ta luôn bám chặt lấy tôi không bỏ ra.”
Lúc này, Phó Tuân đi ra gõ cửa, ý bảo bọn họ “Tôi tìm được manh mối.”
Lâm Vũ Thanh và Tân Di còn đang đùa giỡn, Tần Tiểu Lâu đứng tại chỗ hóng hớt vô cùng vui vẻ, Sở Chu và Hạ Nam Phong thì đi vào phòng mùa hè, trước khi vào phòng, Hạ Nam Phong còn nói nhỏ một câu với mấy người Lâm Vũ Thanh “Ấu trĩ.”
Phó Tuân tìm được một cái hộp sắt không lớn không nhỏ bị khóa, mật khẩu có bốn số, cạnh đó còn có một tờ giấy nham nhở bị xé ra từ trong vở bài tập, trên giấy là nét bút chì non nớt nhưng tinh tế, viết “Có một cái lồng sắt, nhốt rất nhiều gà và thỏ, tổng cộng có 30 cái đầu, 88 cái chân, xin hỏi gà có mấy chân, thỏ có mấy chân?”
Sở Chu sửng sốt “…… Gà được nhốt cùng với thỏ? Phong cách của căn phòng này trở nên thật bất ngờ.”
Hạ Nam Phong cầm lấy tờ giấy nhăn nhúm, trưng bày trước camera một lúc, vẻ mặt phức tạp “Đạo diễn cứ nói thẳng đi, cái này có phải là bị xé ra từ trong vở vài tập của trẻ con nhà ngài không.”
Phó Tuân hiếm thấy mà không tự tin “À thì…… Khả năng làm toán của tôi không tốt lắm, có phải tính phương trình hay không vậy……”
Anh vừa nói vừa nhìn Hạ Nam Phong.
Hạ Nam Phong cũng hết cách, thoải mái hào phóng tự chê bai bản thân “Anh nhìn em làm gì? Lúc còn tiểu học, điểm toán của em toàn là 50 điểm, nếu không thì em cũng sẽ không nỗ lực dựa vào mặt mà kiếm cơm đâu.”
“Không sao.” sự tự tin của Sở Chu đột nhiên tràn đầy Tôi biết làm cái này.”
Hạ Nam Phong cùng Phó Tuân đều chờ mong mà nhìn cậu.
Sở Chu nắm chắc thắng lợi “Nếu như gà và thỏ đều đã được huấn luyện, tôi sẽ nói với người canh gác, khiến toàn bộ chúng nó đều nâng một chân lên……”
Phó Tuân:?
Hạ Nam Phong:?!
Sự không tin tưởng của Hạ Nam Phong hiện hết lên trên mặt “Cậu nói đùa hả? Đống gà với thỏ này mà được đoàn phim nuôi lớn à?”
Sở Chu vội vàng giải thích “Không phải, đây chính là cách giải đấy, tôi sẽ khiến chúng nó nâng một chân lên trước, sau đó tôi sẽ nói với người canh gác một tiếng, khiến chúng nó lại nâng một chân lên……”
Hạ Nam Phong:???
Phó Tuân:!
“Cậu chỉ huy như vậy, gà không phải đều đặt mông ngồi dưới đất sao?” ánh mắt Phó Tuân đầy nghi ngờ, lo lắng sốt ruột.
Sở Chu: “……”
Việc này không có cách giải thích.
“Vào những lúc như thế này, tôi mới đột nhiên cảm thấy, hai người đúng thật là người một nhà có quan hệ máu mủ ruột thịt.” trong lòng Sở Chu tràn đầy sự bất đắc dĩ.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Đúng là phải edit là màu hồng vì gốc của nó là “phấn” nhưng tui thấy quất mà màu hồng thì ợm ờ lắm nên đổi thành màu cam nhé.
*²: Gốc là “moi”….tra không ra nên để ki bo nhó, ai biết thì bảo tui nha.
*³: Gốc là “Nghe xong cái chi ngôn nửa ngữ”.
*⁴: Bản dịch nghĩa được lấy từ
https://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-M%E1%BB%A5c/Giang-Nam-xu%C3%A2n/poem-BValdkbT43-HQQTqtFw5FQ*⁵: Bản dịch nghĩa được lấy từ
https://www.thivien.net/%C4%90%E1%BB%97-M%E1%BB%A5c/K%C3%BD-D%C6%B0%C6%A1ng-Ch%C3%A2u-H%C3%A0n-X%C6%...P/S: Tui thấy càng ngày tui cứ lậm QT ấy nhỉ…..