Tới vòng thứ tư, Tần Tiểu Lâu rút được lá King, chỉ định số 3 – Phó Tuân hít đất 20 cái. Phó Tuân chậm chạp nhàn nhã mà hoàn thành nhiệm vụ, Sở Chu nắm chặt nắm đấm, cắn răng “Tôi không tin là tôi rút không nổi lá King này.”

Tân Di xem xét ánh mắt của Sở Chu, sâu xa cười “Trò chơi để hâm nóng tình cảm đến đây là kết thúc, kế tiếp chúng ta sẽ chính thức đến với chiến trường của trò chơi chính.”

Sở Chu: “……”

—— A???

“Kết thúc rồi, kết thúc rồi, cậu còn đứng ngốc ở chỗ này làm gì.”

Khi Hạ Nam Phong đi ngang qua, cô vỗ Sở Chu đang không chấp nhận được mà đứng sững sờ.

Lâm Vũ Thanh đi ở đằng trước, đẩy camera chĩa về phía Sở Chu, trêu chọc “Sở Chu đi chơi trò chơi, tuyệt đối là người châu Phi, hiện tại sắc mặt của cậu ấy giống y như bị bôi tro lên*¹ vậy.”

Sở Chu khó tin chất vấn tổ đạo diễn “Các người nói đi, có phải các người cố ý hay không, có phải hay không?!”

Tiếng nói của đạo diễn tràn đầy sức sống, từ phía xa vọng lại một câu: “Đúng vậy ——!”

Sở Chu: “……”

“Đi thôi.” Phó Tuân ở phía sau Sở Chu cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của cậu, chậm rì rì mà đẩy mạnh người đi.

Mọi người từ vườn hoa trong nhà kính pha lê đi vào phía sau lâu đài, bị nhân viên công tác dắt xuyên qua hành lang, tiến vào một cánh cửa, lọt vào trong mắt là một sảnh lớn rộng mở, ở cuối là một cánh cửa trang nghiêm được khắc hoa, nhưng mà nó lại bị khóa chặt.

Ở giữa sảnh lớn được trải đệm mềm trên thảm ghép hình có hình đường đua rất lớn, ước chừng có thể cho mười người dàn hàng ra khiêu vũ, còn có vòng bảo vệ trong trò chơi trẻ em cao bằng nửa người nữa, dùng đệm mềm đủ mọi màu sắc quây ở khắp nơi, trông rất giống công viên trò chơi của trẻ em nhưng là phiên bản khổng lồ.*²

Hai bên sảnh lớn có tổng cộng bốn phòng, những cánh cửa có vẻ bề ngoài không giống nhau đều được khép hờ.

Hạ Nam Phong chạy đến nhìn các vòng bảo vệ ở giữa sảnh lớn một cái, hết sức vui mừng mà vỗ vỗ xung quanh vòng bảo vệ “Tôi nói cho mọi người biết, đồ nhựa màu sắc rực rỡ như vậy thì chắc hẳn chỗ này chính là nhà trẻ rồi*³, như vậy thì càng có không khí.”

Sở Chu cẩn thận mà quan sát bốn phía “Tôi cảm thấy có loại dự cảm không lành.”

Lâm Vũ Thanh chỉ vào các phòng xung quanh, có chút lo lắng đề phòng “Cậu không nghĩ là bọn họ sẽ bắt chúng ta đứng ở trên đệm, rồi sau đó sẽ thả chó từ trong phòng ra cắn chúng ta chứ.”

Tần Tiểu Lâu cười một tiếng “Sao có thể, tổ đạo diễn lại không phải ma quỷ.”

Phó Tuân nhìn Tân Di chậm rãi tới muộn, gật đầu với hắn “Đừng úp úp mở mở, người chủ trì, mau nói quy tắc đi.”

Tân Di ngửa tay ra, vẻ mặt mờ mịt mà đi tới chỗ bọn họ “Tôi cũng không biết nữa.”

Lúc này, cameraman ở giữa sảnh lớn đứng sau đạo diễn cuối cùng cũng lên tiếng, “Tân Di là khách mời trong trò chơi này, phải tham gia trò chơi cùng với năm người còn lại.”

Tân Di bừng tỉnh đại ngộ “Hóa ra tôi là khách mời danh dự hả?! Tôi còn tưởng rằng mọi người mời tôi làm người chủ trì.”

Hạ Nam Phong dở khóc dở cười “Tổ tiết mục có phải tiết kiệm tiền quá rồi không, mời khách mời đến mà còn phải thuận tiện làm người chủ trì nữa.”

Lâm Vũ Thanh cười haha, chế nhạo mà vỗ vai Tân Di “Người chủ trì chủ trì đến nửa đường, lại phát hiện ra mình là khách mời, quá bất ngờ.”

Tân Di trợn tròn mắt, biểu tình giống như là vịt nhỏ bị dội nước vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ mà thở dài “Quá bất ngờ.”

Kế tiếp, đạo diễn phát cho mỗi người một tờ giấy ngập tràn quy tắc.

Trò chơi có tên gọi là《 Thám Tử Trắng Đen Đại Quyết Đấu》, sáu người, có bốn người là thám tử trắng, đồng nghĩa với người tốt, hai người là thám tử đen, đồng nghĩa với quỷ, người tốt không biết thân phận của quỷ, nhưng trước khi trò chơi bắt đầu, quỷ sẽ biết được đồng đội của mình. Nếu trong thời gian 40 phút, người tốt có thể tìm được manh mối ở trong các phòng để giải được mật mã mở cửa và trốn thoát thì người tốt sẽ chiến thắng. Nếu quỷ có thể loại bỏ người tốt trước khi người tốt trốn thoát thì quỷ sẽ dành chiến thắng.

Trò chơi chia làm ban ngày và ban đêm. Ban ngày dùng để tìm kiếm và giải mã manh mối, cũng có thể lựa chọn tiến hành ‘Thẩm Phán’, loại bỏ người chơi mà bạn cho là quỷ, hai người trở lên lựa chọn thẩm phán đồng nghĩa với việc thẩm phán bắt đầu, chỉ cần có một người người chơi bị loại trừ thì thẩm phán sẽ kết thúc, sau khi ban ngày trôi qua mười lăm phút thì sẽ mạnh mẽ tiến vào thẩm phán. Thẩm phán kết thúc vào ban đêm, ban đêm mọi người cần đứng ở rào chắn ở giữa đệm mềm trong sảnh lớn, người tốt phải đeo bịt mắt, yêu cầu quỷ trong một phút phải loại bỏ một người chơi, một phút sau sẽ khôi phục hừng đông.

Có hai cái đạo cụ có thể tìm kiếm và sử dụng, một cái là ‘Kính Chân Tướng’, người sử dụng có thể biết thân phận của một người chơi, một cái là ‘Thêm Thời Gian Của Quỷ Vương’, ban đêm quỷ có thể có thêm hai phút.

Cách loại bỏ người chơi là xé bảng tên.

“Cái này tôi hiểu.” Hạ Nam Phong xem xong quy tắc đầu tiên “Đây còn không phải là phiên bản đơn giản của ‘Ma Sói’ và ‘Thoát Khỏi Mật Thất’ à.”

Lâm Vũ Thanh bổ sung “Còn muốn xé bảng tên nữa, đáng khen đấy, thật là một trò chơi vừa để luyện tập thể lực, vừa để luyện trí nhớ.”

Sở Chu vừa đọc văn bản trên giấy, vừa gào thét “Ban đêm yêu cầu quỷ phải trong một phút linh tinh loại bỏ một người chơi, tổ đạo diễn còn rất săn sóc, có người lúc bạn hoàn toàn không nhìn thấy gì mà xé bảng tên của bạn, bạn còn có thể có một ít thời gian để giãy giụa, nhưng mà cũng chả giãy được……”

Hạ Nam Phong chặn lời cậu “Cậu nói lời tạm biệt quá vẹn toàn, cậu có tin hay không nếu như đi xé anh Tuân, chẳng sợ anh ấy không nhìn thấy, một phút cũng không nhất định là có thể xé xuống được đâu.”

“Thật hay giả vậy.” Sở Chu lén lút nhìn trộm Phó Tuân, quay đầu lại lắc đầu với Hạ Nam Phong “Tôi không tin.”

Hạ Nam Phong chớp mắt “Haha, cậu có cơ hội thì thử xem.”

Trò chơi bắt đầu, mỗi người đều thay đổi thành quần áo mà tổ tiết mục cung cấp, sau lưng đều dán tên của mình, đồng nghĩa với nhãn dán.

Sáu người trước tiên tụ lại trên đệm mềm giữa sảnh lớn để bốc bài thân phận, Hạ Nam Phong quan sát trái phải, nhìn đến Lâm Vũ Thanh ngồi xổm xem trộm bài ở một góc, nhanh chóng quyết định “Mọi người nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của Lâm Vũ Thanh mà xem, vừa nhìn liền biết là không phải người tốt.”

Lâm Vũ Thanh lập tức phản bác “Căn cứ vào kinh nghiệm chơi ma sói trước đây của tôi, người thích nói chuyện nhất khi xem bài khẳng định có vấn đề.”

“Hứ.” Hạ Nam Phong làm mặt quỷ “Cậu mới có vấn đề.”

“Đừng ồn ào.” Sở Chu khẽ cười một tiếng “Nói không chừng đợi lát nữa buổi tối hai người lại gặp nhau.”

Lúc này, tiếng nói mạnh mẽ của trọng tài biết điều mà vang lên “Mời mọi người đeo bịt mắt lên.”

Sáu người căn cứ theo chỉ thị đeo bịt mắt màu đen lên. Tân Di lắc đầu trái phải, cảm thán “Bịt mắt này hiệu quả tốt quá, cái gì cũng đều thật sự không nhìn thấy.”

“Mời thám tử đen tháo bịt mắt xuống, xác nhận đồng đội.”

Hạ Nam Phong chậm rì rì mà tháo bịt mắt xuống, vuốt lại đầu tóc, ngẩng đầu vừa lúc hai mặt nhìn nhau với Lâm Vũ Thanh.

…… Mẹ nó.

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Gốc là “đốt trọi bùn”.

*²: Tui bịa hết cả đoạn này luôn, không hiểu không hiểu, gốc nè “Đại sảnh chính giữa dùng trò chơi ghép hình đệm mềm đua khối rất lớn địa bàn, đại khái có thể cất chứa mười cái người xếp hàng khiêu vũ, cùng sử dụng nửa người cao nhi đồng trò chơi phòng hộ lan, đem đệm mềm đủ mọi màu sắc mà vây hộ lên, rất giống cái đại hình trẻ con bò sát công viên trò chơi.”

*³: Nhà trẻ gốc là “nhi đồng nhạc viên”.

P/S: Anh bé tiên đoán giỏi quá đi à:333 xin hãy ấn B để blessing cho xương cụt của tui:’lll dù chương này ngắn xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play