“Giờ phút này rốt cuộc đã đến!”

Vẻ mặt Hạ Nam Phong hết khổ sở rồi vui sướng*¹, khoe khoang bài của mình, trên lá bài có hình vẽ của hoàng đế, cũng để bài của mọi người lúc ẩn lúc hiện ở đáy mắt, hoảng loạn đến hoa cả mắt*².

“Trời ơi!” Lâm Vũ Thanh vô cùng hợp tác mà biểu hiện vẻ hoảng sợ, ra sức biểu hiện kỹ thuật diễn xuất “Xin chị Nam Phong hãy giơ cao đánh khẽ!”

“Không cần gọi tôi là chị.”

Hạ Nam Phong vô cùng quyến rũ mà nghịch tóc, khẽ cắn môi dưới, xinh đẹp dịu dàng nháy mắt với camera, sau đó dùng một tư thế mà cô tự cho là ngầu xoay người lại đối mặt với Lâm Vũ Thanh, dùng bài nâng cằm của hắn lên, giọng nói ra vừa biếng nhác vừa nhã nhặn “Gọi tôi là công chúa điện hạ đi.”

Lâm Vũ Thanh thâm tình chân thành “Công chúa điện hạ, tôi có phải là hoàng tử của người không?”

Hạ Nam Phong mỉm cười “Đặc phong cậu là Hoàng Tử Mùa Hè.”

Lâm Vũ Thanh nhịn cười “Wow, thật vinh hạnh.”

“Ọe!”

Vừa dứt lời, hai người đồng thời quay đầu ra phía sau nôn mửa.

Phó Tuân bị buồn nôn đến nỗi tay nổi hết cả da gà, nhíu mày “Đoạn biểu diễn vừa rồi của hai người làm ai cũng cảm thấy không được khỏe.”

Sở Chu chợt lóe lên một ý, quay đầu lại kêu gọi tổ đạo diễn “Có thấy không? Nếu mọi người muốn ghép CP, vậy thì ghép hai người bọn họ đi, nhớ rõ là phải chèn thêm BGM《Một người giống mùa hè, một người giống mùa đông》”

Lâm Vũ Thanh thoải mái cười to, vẫy tay với Sở Chu “Người anh em này, cậu có thể để cho tổ edit có một chút không gian sáng tạo nào hay không vậy!”

Hạ Nam Phong một lần nữa tỉnh lại, lấy khí thế ra, chống nạnh nhìn mọi người đang đứng ở trung tâm “Không cần phải nói chen vào để gây cười đâu! Hoàng đế tôi đây muốn tuyên bố hiệu lệnh.”

—— Rốt cuộc là ai nói chen vào để gây cười vậy!

Mọi người gào thét ở trong lòng.

Hạ Nam Phong bĩu môi, nghiêm túc suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng có chủ ý, mắt như hồ thu phát sáng, khóe miệng đắc ý nâng lên “Tôi nhớ rõ là có thể chỉ định từ 1 đến 3 người, như vậy đi, số 1 cùng số 2 thay phiên nhau đi đùa giỡn số 4 cho đến khi số 4 thẹn thùng.”

Tân Di làm người chủ trì, rốt cuộc cũng có cơ hội để nói “Như thế nào thì được tính là thẹn thùng?”

Hạ Nam Phong vuốt cằm ngẫm nghĩ “Hừm…… Nhịp tim đập nhanh, mặt đỏ linh tinh?”

Tân Di làm tư thế mời “Mời người chơi công bố số bài của bản thân!”

Tần Tiểu Lâu vẻ mặt nhẹ nhàng, giơ bài lên quơ quơ trước camera “Tôi là số 3, không phải tôi.”

Phó Tuân giơ bài thẳng vào camera “Số 1.”

Lâm Vũ Thanh lập tức thò qua, giơ bài giống Phó Tuân “Tôi là số 2!”

Sở Chu thở dài, khóc không ra nước mắt mà ngồi xổm, tự ngã xuống nhẹ nhàng vứt bài trên mặt đất, lộ ra lá bài mang số 4.

“Vì sao……..Lại có tôi!”

Tân Di cầm mic ngồi xổm cạnh Sở Chu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dùng ngữ khí an ủi mà bỏ đá xuống giếng “Cậu cần phải chấp nhận để cho Phó Tuân và Lâm Vũ Thanh tán tỉnh, đây là giấc mơ mà không ít thiếu nữ không có nổi đó, là vàng bạc khó mà mua được……”

Sở Chu không biết nên khóc hay cười, ngẩng đầu run rẩy vươn tay, không còn sức lực nào mà nói với tổ đạo diễn “Mọi người nói cho tôi biết đi, có phải hôm nay tôi cầm sai kịch bản rồi không, vừa bị ôm còn vừa bị đùa giỡn, đây không phải nên là kịch bản của Hạ Nam Phong à?”

“Ôi trời, thật là thích hóng hớt.” Hạ Nam Phong mi mắt đều cười, ra hình ra dáng giải thích với camera “Cho nên chương trình của chúng tôi không có lừa dối mọi người đâu, chỉ là nhân vật nữ chính của game Otome này, không phải tôi……”

“Dừng lại, không cần nói nữa.” Sở Chu đứng dậy, búng tay trước mắt Hạ Nam Phong một cái, thành công ngăn lại lời cô định nói, nhưng hậu quả là trên người lại ăn thêm một phát đánh.

Lâm Vũ Thanh nóng lòng muốn thử, nâng cằm với Sở Chu “Chuẩn bị tốt chưa, tôi trước tới!”

Sở Chu ôm tay rụt rụt, lại lần nữa khẩn trương lên “Người anh em à cậu muốn làm gì, bình tĩnh……”

“AAAAAAAAAA——!”

Câu bình tĩnh còn chưa nói xong, Lâm Vũ Thanh liền giống như gió mà phi tới, ôm chặt Sở Chu, gắt gao không buông tay.

Hạ Nam Phong đang nhàn hạ uống nước suýt chút nữa thì cười phun cả nước ra, bị sặc ho vài cái, lau lau nước mắt chảy ở khóe mắt “Ôi mẹ của tôi ơi, Lâm Vũ Thanh, đây là đùa giỡn của cậu à? Đây phải là mạnh mẽ cướp đoạt dân nam mới đúng.”

Tần Tiểu Lâu bên cạnh bổ sung “Cường nhân khóa nam.”*³

Sở Chu lôi kéo cổ giãy giụa “Bạn à, cậu đang làm gì vậy…… Cậu thắng cậu thắng, nhịp tim hiện tại của tôi đang đập nhanh vô cùng.”

Lâm Vũ Thanh thả lỏng cánh tay, lúc Sở Chu đang thở phào thì hai tay đột nhiên bị túm lấy, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Vũ Thanh liếc mắt đưa tình mà nhìn cậu.

Sở Chu miễn cưỡng cười vui “Bạn à, cậu như vậy làm tôi có hơi sợ hãi.”

Lâm Vũ Thanh trấn an mà sờ sờ mu bàn tay của Sở Chu “Tôi là một người có đạo đức nghề nghiệp, nếu đã diễn thì sẽ diễn nguyên bộ, cậu hợp tác một chút.”

Sau đó, liền nghe hắn thâm tình mà nói một câu “Tiểu Ngũ.”

“Ừ?” Phó Tuân nghe thấy cái tên quen thuộc này, mày không tự giác mà giật giật.

“Chà chà, nhập diễn nhập diễn.”

Hạ Nam Phong nhỏ giọng ngồi xem, thấy những người khác đều không rõ nguyên do, thuận tiện giải thích “Đây là phim mà đợt trước bọn họ đã diễn cùng nhau.”

Sở Chu có hơi không biết phải làm sao, còn có chút sởn tóc gáy “Vương…… Vương gia?”

“Tiểu Ngũ, ngươi vì sao không tới thăm ta?” Lâm Vũ Thanh một tay kéo Sở Chu vào trong lồng ngực, một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Sở Chu “Ta rất nhớ ngươi.”

Sở Chu rũ mắt nhìn những ngón tay đang sờ mặt mình, không dấu vết mà lộ vẻ hoảng sợ, lại nhanh chóng giấu đi, khôi phục thái độ bình thường, đông cứng mà tiếp lời “Bởi vì…… Bởi vì vai diễn của chúng ta không có cảnh diễn cùng với nhau?”

Lâm Vũ Thanh không chịu nổi, cuối cùng cũng cười một tràng dài, buông tay Sở Chu ra, vung tay giả tức giận rời đi “Diễn không nổi nữa, tạm biệt!”

Hạ Nam Phong xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, liều mạng vỗ tay, sau đó nhắc nhở “Tiếp theo là Phó Tuân, anh Tuân không thể thua được!”

Sở Chu không bao giờ muốn nhìn người khác xông tới chỗ mình nữa, vội vàng phòng bị “Thầy Phó, bình tĩnh, loại chuyện như này thì không cần phải so thắng thua đâu!”

Không biết Phó Tuân đứng tại chỗ suy nghĩ cái gì, sau khi im lặng một lúc thì bước nhanh đến đứng yên ở trước mặt Sở Chu, cầm tay cậu dắt đi.

Khi Sở Chu cho rằng lần này sẽ là sự dịu dàng, vừa thả lỏng cảnh giác thì Phó Tuân đột nhiên mạnh mẽ kéo cậu vào lồng ngực anh. Sở Chu đột nhiên không kịp phòng bị, trọng tâm không vững ngã về phía Phó Tuân, dậu đổ bìm leo, Phó Tuân cũng vô ý trượt chân ——

Trọng lượng cơ thể của Sở Chu hoàn toàn nhào vào người Phó Tuân, Phó Tuân ngửa ra sau lui vài bước, giãy giụa một lúc lâu cũng không thể lấy lại trọng tâm, rốt cuộc vẫn ngã về phía sau, đập vào một cây cột inox ở trong nhà kính pha lê, mang theo Sở Chu ngã ngồi trên mặt đất.

“Mẹ của tôi ơi.” Hạ Nam Phong bị dọa đến ôm kín mặt.

“May mắn là cây cột này rắn chắc, nếu không trần nhà sẽ sập mất.” Lâm Vũ Thanh cảm thán.

“Phó Tuân muốn đấu như vậy hả?” Tần Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm.

Mặt Sở Chu đập vào khuôn ngực rắn chắc của Phó Tuân, sau một lúc lâu thần trí mới quay trở lại, ngẩng đầu xoa xoa cái mũi có hơi đỏ lên, liên tục xin lỗi. Đúng lúc cậu chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên bị Phó Tuân dùng sức kéo trở về, quay đầu lại lập tức bốn mắt nhìn nhau cùng với anh, nếu không phải do Sở Chu dừng lại kịp thời, suýt chút nữa bọn họ đã hôn nhau rồi.

“Wowwwww!” Hạ Nam Phong che miệng lại, kích động đến nỗi mắt tỏa sáng “Anh Tuân vậy mà vẫn đang làm nhiệm vụ! Tôi cảm động quá, trường hợp này thực không tồi!”

Sở Chu thở nhẹ phì phò, không nhịn được nuốt yết hầu, khẩn trương đến mức trái tim đều lỡ vài nhịp.

Khoảng cách này thân cận quá, quả thực là cậy tịnh mà hành hung.

Hai mắt Phó Tuân thẳng thắn nhìn thẳng mặt cậu, khóe mắt hơi sâu, lông mi dày đặc, tròng mắt đen tựa như mặt hồ băng sâu thẳm không chút gợn sóng.

Thanh lãnh mà sạch sẽ, giống mặt gương.

Tư thế này tương đương với nguy hiểm, toàn thân Sở Chu bắt đầu kịch liệt căng thẳng, không khỏi có chút miệng khô lưỡi khô. Rốt cuộc, môi Phó Tuân giật giật, tiếng nói từ tính dễ nghe cuối cũng cũng vang lên “Tôi……”

Tâm Sở Chu nhảy lên tới cổ họng.

“…… Lưng tôi bị đập có hơi đau, vẫn nên đứng lên đi, không tiếp tục nữa.” Phó Tuân cuối cùng cũng nói xong.

“……”

Sở Chu ngẩn người.

“Ồ ồ!”

Cậu vội vàng đứng dậy, thuận tiện một phen kéo theo Phó Tuân.

Hạ Nam Phong cười, giúp Phó Tuân nhẹ nhàng đấm lưng “Anh không sao chứ, em còn tưởng rằng anh cố ý ngã xuống đấy!”

Tân Di giơ mic trước mặt Sở Chu, e sợ thiên hạ không loạn trêu chọc lung tung nói “Nào, mời đương sự đánh giá biểu hiện của Phó Tuân một chút.”

“A……” Sở Chu moi hết cõi lòng ý đồ tìm kiếm lời hay, cuối cùng dùng ánh mắt kiên định khen “Thầy Phó, ngã đặc biệt đẹp trai, đặc biệt đẹp trai, giống như thám tử Mouri Kogoro*⁴.”

Dứt lời, cậu còn giơ ngón cái với camera.

“Mouri…… Cái gì?” Phó Tuân hiếm thấy mà lộ ra vẻ mặt mê mang.

“Hahahahahahaha Mouri Kogoro……”

Hạ Nam Phong cười đến ngửa mặt lên trời xuống đất.

Lâm Vũ Thanh cười theo “Hậu kỳ nhớ photoshop cho anh Phó bộ râu.”

Tần Tiểu Lâu cười với camera “Đây là lần đầu tôi thấy Phó Tuân mê mang như vậy đấy.”

Sở Chu thấy mọi người đều đang cười, đột nhiên thấy khó hiểu, hơi hơi che miệng lại, nhỏ giọng hỏi Tân Di “Tôi nói sai cái gì à?”

Tân Di nghẹn cười, vừa lắc đầu, vừa cho Sở Chu một ngón tay cái.

Phó Tuân không quá để ý người khác đều đang cười cái gì, mà nhớ tới vừa nãy khi mình đối diện với Sở Chu, không cầm lòng được mà nhìn về phía cậu.

—— Đôi mắt của người này, sao lại có thể vừa trong vừa sáng như vậy. Thế mà suýt chút nữa làm mình phân tâm.

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Gốc là “Khổ tận cam lai” hết khổ đến sướng.

*²: Đoạn này tui không hiểu lắm “Cũng đem bài ở mọi người đáy mắt lúc ẩn lúc hiện, hoảng đến người hoa cả mắt.”

*³: Đoạn đó tui thấy để edit ra thì không hay lắm nên chúng ta sẽ để vậy nhé, nó là kiểu một người rất khỏe bắt nhốt một chàng trai ấy…..chắc vậy….ai mà biết sửa kiểu gì cho hay thì chỉ tui nha.

*⁴: Ông thám tử ngủ gật trong Conan, bố của Ran á.

P/S: Lưng tui vẫn đau huhu, đã 3 ngày rồi tui phải kê gối ở lưng lúc ngủ. Giờ lại còn đánh được 1/3 rồi xong nó lỗi nên mất hết sạch 😭😭😭

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play